Chap 11: Nhớ ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều mùa đông.Không khí se se lạnh khiến Tử Thao rùng mình vài cái .Khu trung tâm mua sắm cuối năm nhộn nhịp khách.Đã lâu lắm rồi cậu mới có thời gian đi dạo và mua sắm như thế này.Tâm tình cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.Dạo gần đây Tử Thao dường như không thể hiểu nỗi chính mình nữa.Mỗi tối cậu thường mơ thấy Ngô Diệc Phàm , anh như một bóng ma cứ xuất hiện mọi lúc mọi nơi quấy nhiễu cuộc sống của Tử Thao.Cậu thở dài bước ra ngoài nhìn ngắm những cặp tình nhân nép sát vào nhau đi vội trên đường trông rất hạnh phúc. Tử Thao chợt nhận ra mình thật cô đơn.Chỉ một mình đơn côi bước đi trong bầu không khí lạnh lẽo .Cậu tự cười giễu cợt chính mình.Từ lúc nào lại trở nên yếu đuối như vậy chứ.Đúng là điên rồ mà.Hít một hơi thật sâu để ổn định , cậu xách túm đồ nặng trĩu rảo bước đi về nhà.Bỗng dưng túi đồ tuột khỏi tay Tử Thao.Cậu giật mình quay lại thì thấy Ngô Diệc Phàm phía sau đang mỉm cười với mình.Hôm nay anh thật giản dị trong chiếc áo thun trắng  và quần jearn .Không có dáng vẻ cao cao tại thượng chỉ còn lại nét đẹp nam tính gần gũi mà thôi. Tử Thao nhìn anh đến mức nhập thần khiến Diệc
Phàm phải lên tiếng :

- Có cần nhìn đến như vậy không ? Nếu em muốn thì anh sẽ chịu thiệt mỗi ngày đến nhà em ở cho em ngắm.

Tử Thao bĩu môi :

- Buồn nôn .Trả lại đồ đây.

Ngô Diệc Phàm bỏ ngoài tai lời của cậu cầm túi đồ bước nhanh tới chiếc 8C SPIDER để vào rồi quay lại nắm tay của Tử Thao kéo đi.Hành động bất ngờ của anh khiến cậu mờ mịt phải một lúc sau mới phản ứng rút tay ra gắt :

- Anh làm trò gì vậy ?

Diệc Phàm mỉm cười :

- Đi theo anh đi thì biết.

Cậu bắt đầu thiếu kiên nhẫn cáu gắt :

- Đừng làm mấy trò vô bổ.Tôi không có thời gian chơi cùng anh đâu.Tạm biệt.

- Em làm sao vậy ? Không thể bỏ một chút thời gian đi cùng anh được ư ?

Tử Thao bực tức hét lên : Muốn đi thì tìm mấy mỹ nhân khác kìa.Nếu anh nói sẽ có hàng ngàn người chấp nhận .Đừng lãng phí thời gian ở đây.Tôi không phải là đồ chơi của anh.Ok.

Tử Thao mãi lo nói mà không nhận ra sắc mặt Diệc Phàm đang đen lại .Anh quát lên :

- Em nói đủ chưa vậy ? Nói cho em biết , từ trước đến giờ chưa có người nào dám mắng chửi anh như vậy cả.Em là người duy nhất nhưng đừng được nước làm tới không coi ai ra gì.

Tử Thao cũng tức giận không kém nhưng nhìn vẻ mặt âm trầm của Diệc Phàm  cậu cảm thấy hơi sợ đành dịu giọng trở lại :

- Anh tức giận gì chứ , bộ tôi sai khiến anh đến đây để cho tôi nặng nhẹ sao ? Xin lỗi tôi không muốn đi cùng anh.

Ngô Diệc Phàm thầm nghĩ ‘ Con mèo nhỏ này đúng là ương bướng cần phải dạy lại rồi.’Anh không nói gì chỉ nắm chặt tay kéo cậu đi về phía trước mặc cho Tử Thao phản kháng.Đôi tuấn nam tựa thiên tiên kia ầm ĩ trên đường lôi kéo không ít ánh mắt ái mộ của mọi người Tử Thao chưa bao giờ cảm thấy chật vật như lúc này.Đều là tại cái tên đáng ghét bên cạnh hại cả.Cậu dùng ánh mắt giết người nhìn về phía Diệc Phàm khiến anh quay lại bật cười nhéo mũi cậu đầy sủng nịnh :

- Thu hồi lại ánh mắt giết người lúc nãy đi vì anh cam đoan em sẽ chẳng làm gì được anh cả.

Cử chỉ thân mật bất ngờ của Diệc Phàm khiến Tử Thao cảm thấy bối rối.Cậu trừng mắt nhìn anh bĩu môi tỏ ý bất mãn mà không thể lên tiếng.Hai người lúc này ở giữa đường nhìn thật ám muội.Cứ như 1 cặp tình nhân ngọt ngào khiến ai nhìn vào cũng phải thầm cảm thấy ghen tị

Diệc Phàm kéo Tử Thao đến một nhà hàng sushi bắt buộc cậu ngồi xuống sau đó quay người đi không quên nghiêm mặt cảnh cáo :

- Ngồi ở đây .Em mà bỏ đi thì đừng trách.

Tử Thao chỉ im lặng xoay mặt ra phía cửa sổ không thèm đếm xỉa tên bá đạo kia.Anh quay đi chỉ hơn 10’ sau đã trở lại.Trên tay là 2 dĩa sushi lươn và tôm < chẹp ..chẹp..chảy nước miếng oy.Thèm quá> đặt đến trước mặt cậu. Tử Thao lúc này mới cảm giác được bụng mình đang kéo biểu tình một cách rầm rộ.Nguyên lai cả ngày nay cậu mới ăn một ổ bánh mì xúc xích thôi. Ngô Diệc Phàm che miệng cười đẩy đĩa sushi lươn đến tay Tử Thao ân cần nói :

- Em bị dị ứng với hải sản,vì vậy dùng lươn nhé.

- Sao anh biết tôi bị dị ứng với Tôm.

Đáp lại vẻ ngạc nhiên của cậu là một thái độ dửng dưng như chẳng có chuyện gì. Tử Thao cũng không nói gì thêm chỉ cúi đầu xuống ăn phần sushi của mình vì cậu vừa hỏi một câu vô cùng ngớ ngẩn.Nếu như Diệc Phàm muốn biết chuyện gì thì sao có thể qua lọt được mắt của anh chứ.

- Tôi nghĩ anh không phải chỉ tìm tôi để ăn tối như thế này ?

- Nếu đúng như vậy thì sao ?

Tử Thao giương đôi mắt to tròn của mình nghi hoặc nhìn người đối diện rồi phán một câu :

- Não bộ của anh sắp hỏng rồi đấy.Đi thay lại đi thì vừa.

Diệc Phàm dở khóc dở cười với phản ứng của Tử Thao.Công việc của anh chất đống như núi nhưng hình bóng của cậu cứ hiện mãi trong đầu khiến Diệc Phàm cơ hồ không thể tập trung vào thứ gì cả.Thế là anh đành vác áo khoác chạy đến nhà Tử Thao rồi lại bám theo cậu đi lang thang đến tối mịt.Trong đầu chỉ có ý định đi theo sau ngắm dáng vẻ thường ngày của Tử Thao thôi.Nhưng đi đến tối vẫn chẳng thấy Tử Thao ăn uống gì cả khiến lòng anh dâng lên một cơn tức giận.Cậu bé này cư nhiên không chú ý gì đến sức khỏe của mình hết.Nếu bị đau dạ dày thì phải làm sao đây ? Vậy là bất đắc dĩ Diệc Phàm phải xuất hiện lôi kéo Tử Thao đi ăn nhưng đổi lại chính là bị cậu cho là thần kinh không ổn định.Đúng là khóc không ra nước mắt mà. Tử Thao thấy Diệc Phàm im lặng bèn lên tiếng chấp vấn :

- Anh được lắm.Dám đùa giỡn với tôi sao ?

Diệc Phàm không vui trừng mắt nhìn cậu hỏi lại :

- Nói nhảm gì vậy ?

- Anh còn dám nói.Nửa đêm sai người mời tôi đến WOLF .Đã vậy còn đeo mặt nạ làm ra vẻ thần thần bí bí.Ý đồ của anh là gì vậy ?

Diệc Phàm vẫn giữ nguyên vẻ mặt như cũ trả lời :

- Nếu anh không làm ra vẻ thần bí liệu em có đến không .Hỏi thừa.

Tử Thao bị Diệc Phàm làm cho tức giận đến mức thở phì phò , gương mặt đỏ bừng trông thật đáng yêu.Anh nhìn thấy không kìm chế được đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng noãn của cậu. Tử Thao giật mình đẩy tay Diệc Phàm ra rủa thầm :

- Đồ đại sắc lang .

Nói xong cậu đứng lên đi ra ngoài khiến Diệc Phàm phải nhanh chóng chạy theo.Đây cũng coi như lần đầu tiên anh biết thế nào là mùi vị yêu đơn phương người ta.Đúng là hảo cực khổ nha.

Vài ngày sau, Tử Thao lại thân chinh đến công ty ‘trá hình’ YF vì phải chuyển đạt lời mời của sư phụ đến Diệc Phàm.Tuy trên danh nghĩa là vì công việc nhưng cậu vẫn có một chút mong chờ được gặp anh. Tử Thao bước đến quầy lễ tân lịch sự lên tiếng :

- Xin chào thiếu gia.

Cô thư ký xinh đẹp ngước đôi mắt màu xanh lên hỏi :

- Cậu cần gì ạ ?

Tử Thao giữ nụ cười trên môi trả lời :

- Tôi cần gặp Ngô Diệc Phàm .Làm phiền cô thông báo giùm một tiếng.

Cô thư ký giương mắt nhìn Tử Thao như người trên trời mới xuống , đáy mắt xoẹt qua một tia khinh bỉ khiến Tử Thao thập phần khó chịu.Cô ta cất giọng không có mấy phần thiện cảm :

- Tôi nghĩ là không được vì trong giờ làm việc chủ tịch không tiếp khách.

Tử Thao liếc nhìn cô thư ký sau đó ‘hừ’ lạnh lên tiếng giải thích :

- Xin lỗi ,cô đừng hiểu lầm.Tôi không phải là nam nhân của hắn ta.Tôi đến đây đưa thiệp mời.Mong cô thông báo một tiếng.

Cô thư ký vẫn cứng rắn ngăn cản :

- Xin lỗi cậu không vào trong được đâu.

Tử Thao mất kiên nhẫn đưa đôi mắt của mình đảo qua người cô thư ký khiến cô ta bất giác đổ mồ hôi lạnh.Lúc đó Dục Kỷ đi ngang qua đưa mắt nhìn Tử Thao sau đó tiêu sái bước lại lên tiếng hỏi :

- Có chuyện gì vậy ?

Cô thư ký vừa thấy Dục Kỷ vội kêu lên :

- Tổng giám đốc. Người này muốn gặp chủ tịch.

Dục Kỷ quay sang Tử Thao tươi cười :

- A , hóa ra là Tử Thao thiếu gia.Thật là vinh hạnh được gặp lại cậu.

Tử Thao bĩu môi :

- Còn tôi không muốn gặp anh chút nào.À mà cũng có việc nhờ anh đây.Tôi tìm Ngô Diệc Phàm có chuyện.Nhờ anh dẫn đường.

Dục Kỷ lịch lãm giơ tay ra mời Tử Thao đi vào thang máy chuyên dụng dành cho Diệc Phàm .Cậu không khách sáo bước vào.Cô thư ký nhìn theo bóng lưng Tử Thao không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.Cô ta lôi kéo tay Dục Kỷ thì thầm :

- Cậu ấy sao lại đi thang máy của chủ tịch tự nhiên còn dám gọi thẳng tên của anh ấy nữa.Ngay cả anh cũng không được như vậy mà.

Dục Kỷ nháy mắt nói :

- Vị thiếu gia ấy là ngoại lệ.Sau này muốn làm việc ở đây nữa thì tốt nhất không được để tình trạng như ngày hôm nay xảy ra nữa nghe chưa ?

Cô thư ký mờ mịt gật đầu nhưng đôi mắt thủy chung vẫn nhìn theo bóng dáng của Tử Thao đang khuất dần trong cánh cửa thang máy.Cậu ấy thật sự lợi hại như thế sao ?

Vừa bước vào phòng.Ai kia đã hung hăng ném nguyên tập hồ sơ vào người Tử Thao.Cậu nhanh chóng né tránh. Diệc Phàm cất giọng nói đe dọa lạnh lùng của mình lên :

- Lập tức biến khỏi đây.Ngày mai không cần đi làm nữa đâu.

Tử Thao mỉm cười quỷ dị ôm lấy vai trái của mình làm ra vẻ đau đớn rên lên một tiếng.Lúc này Diệc Phàm mới xoay lại nhìn kẻ ‘to gan’ kia rốt cuộc là ai.Vừa nhận ra người đó chính là Tử Thao anh lập tức bật dậy khỏi ghế lao đến bên người cậu lo lắng hỏi :

- Em có bị thương chỗ nào không ?

Tử Thao cười thầm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ :

- Đau quá đi.

Ngô Diệc Phàm rối đến nỗi không kịp nhìn nụ cười gian xảo trên môi của Tử Thao đã kéo cổ áo bên vai trái ra xem xét. Tử Thao giật mình với hành động trắng trợn của anh nên vội vàng giữ tay Diệc Phàm lại.Khuôn mặt của cậu bất giác nóng lên . Diệc Phàm thấy biểu hiện của Tử Thao như vậy vừa xót vừa giận lên tiếng :

- Em làm gì vậy? Bỏ tay ra anh xem vết thương nào.Đau lắm phải không ?

Tử Thao nhún vai tỏ vẻ không sao rồi bước đến ghế của anh ngồi xuống . Ngô Diệc Phàm vẫn không yên tâm nhấc điện thoại lên nói :

- Anh sẽ gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em.

Tử Thao buồn cười ngăn cản hành động thái hóa của anh rồi bày ra vẻ mặt hết sức vô tội hỏi Diệc Phàm:

- Bộ nhìn em giống như bị thương lắm sao ?

Ngô Diệc Phàm đến lúc này mới vỡ lẽ là mình bị lừa.Chỉ một tập hồ sơ thì với khả năng của Tử Thao làm sao không tránh được.Tại lúc đó nghe thấy cậu rên lên khiến anh hồn phi phách tán vô cùng lo lắng nên không có thời gian suy nghĩ được gì nữa.Tuy thấy Tử Thao không bị gì Diệc Phàm rất cao hứng nhưng vẫn phải giáo huấn cậu một phen mới được.Nghĩ vậy anh liền nói :

- Anh vẫn rất lo lắng.Vì vậy...

Tử Thao cảm giác được nguy hiểm đang đến gần nên vội vàng cảnh giác hỏi :

- Vậy thì sao ?

Ngô Diệc Phàm mặt đầy gian trá cười hì hì tiến lại gần cậu sau đó nhanh như cắt túm Tử Thao kéo vào lòng mình khiến cậu không kịp phản kháng.

- A.

Do bị bất ngờ nên Tử Thao đâm sầm vào lồng ngực to lớn ấm áp của Diệc Phàm.Anh vô cùng hào phóng dang 2 tay ôm trọn lấy thân hình mảnh mai xinh đẹp kia.Sự tiếp xúc thân mật này khiến Tử Thao tim đập liên hồi vô lực tựa vào người Diệc Phàm nhưng miệng vẫn không quên kháng nghị :

- Buông tay ra.Anh làm gì vậy ?

Ngô Diệc Phàm bày ra khuôn mặt cực kỳ lưu manh trả lời :

- Kiểm tra vết thương cho em.

Tử Thao giãy nãy kêu lên :

- Em có bị thương đâu.Bỏ tay ra đi.Không có bị gì cả mà.

Cậu càng giãy Diệc Phàm càng siết chặt vòng tay hơn.Hơi thở nam tính ấm áp phả vào cổ khiến Tử Thao cảm thấy rối loạn.Trong đầu bỗng hiện lên ý nghĩ bất thường.Nếu như có thể tựa mãi vào vòng tay của Diệc Phàm như thế này có lẽ cậu sẽ buông xuôi tất cả để ở bên cạnh anh.Ý nghĩ đó lướt qua đầu Tử Thao khiến cậu rùng mình.Tại sao lại có suy nghĩ điên rồ như vậy chứ. Diệc Phàm nhận ra vẻ mặt thất thần của Tử Thao thì thấy không cam lòng liền cúi xuống hôn lên đôi môi căng mọng của cậu. Tử Thao kháng nghị nhưng lời chưa kịp thoát ra ngoài đã bị Diệc Phàm nuốt trở về.Anh nghênh ngang , bá đạo càng quét bừa bãi trong miệng cậu.Vô cùng thích thú thưởng thức vẻ ngọt ngào mà Tử Thao mang đến.Khi nhận ra sự khó khăn trong hô hấp của cậu Diệc Phàm mới luyến tiếc buông ra không quên bá đạo tuyên bố:

- Đây là hình phạt vì em dám lừa anh.

Anh say sưa ngắm nhìn vẻ thẹn thùng vô cùng đáng yêu của Tử Thao.gương mặt thanh tú , xinh đẹp đang đỏ bừng như trái anh đào chín ,Đôi mắt xinh đẹp khép hờ khiến hàng lông mi lay động như những cánh bướm.Hơn nữa Tử Thao đang ngồi trên đùi Diệc Phàm.Anh có thể cảm nhận được da thịt mịn màng tươi mát của cậu. Tử Thao lúc này đã tỉnh táo trở lại.Cậu quay sang nhìn Diệc Phàm, chỉ thấy trong mắt anh đang phủ một lớp sương mờ nhưng ẩn sâu trong đó là một ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt.

- ****.

Diệc Phàm rủa thầm một tiếng.Anh sắp không kìm chế nổi bản thân rồi.Chưa bao giờ Ngô Diệc Phàm mất kiểm soát như ngày hôm nay. Tử Thao luôn luôn rất dễ dàng khơi gợi duc vọng của anh.Hạ thân của Diệc Phàm lúc này đang căng cứng đau nhức không chịu nổi.Ngay lúc này Tử Thao lại giãy dụa đòi đứng xuống khiến một chút lý trí còn sót lại của anh cũng biến mất không còn dấu vết. Diệc Phàm ôm nhanh Tử Thao hướng về phía cuối phòng đặt cậu lên soffa sau đó thân hình cao lớn của anh nhanh chóng phủ xuống. Tử Thao bừng tỉnh vội vàng đẩy Diệc Phàm ra lắp bắp :

- Anh...Anh ...Em...về đây.À , đây là thiệp mời sư phụ gửi cho anh.Tạm biệt.

Nói xong cậu 3 chân 4 cẳng chạy ra khỏi phòng để cho Diệc Phàm ngồi ngẩn ngơ trên ghế .Anh lắc đầu cười khổ thì thầm :

- Đúng là mèo con khó thuần phục mà.Chờ xem anh sẽ ‘chỉnh’ em như thế nào đây lão bà tương lai.

Tử Thao chạy ra khỏi công ty YF vội dừng lại ngay gốc cây ven đường đưa tay lên ngực để bình ổn nhịp tim đang dập mình.Lầnđầu tiên người được xưng tụng là Tao danh chấn giang hồ phải chật vật chạy trốn như ngày hôm nay.Đúng là gặp phải khắc tinh mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net