Chap 20: BẠCH HIỀN...NGUY HIỂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệc Phàm lái xe vào một PUB nổi tiếng tại thành phố uống đến mức say bí tỉ không nhận biết được gì.Lúc mới nghe nhân viên gọi điện thoại nhờ đưa Diệc Phàm về nhà , Chung Nhân hết sức ngạc nhiên vì sao hôm nay Diệc Phàm lại trở nên thất thố như vậy.Nhưng bây giờ thấy người đã say bất tỉnh phía sau cứ luôn miệng gọi tên Tử Thao thì Chung Nhân cũng đã hiểu được phần nào.Anh lắc đầu thở dài ‘Hóa ra Diệc Phàm khi rơi vào lưới tình cũng giống như bất kỳ một người bình thường nào.Haizz.Anh bạn tốt , ngủ một giấc sau khi tỉnh lại sẽ thấy khỏe hơn”
        

          => Ta là dãy phân cách a <=

Bạch Hiền vừa ra khỏi lớp đánh đàn vĩ cầm thì trời đã sập tối.Cậu liếc nhìn đồng hồ sau đó rảo bước ra ngoài . cảm nhận được mùi vị nguy hiểm, Bạch Hiền quay đầu ra phía sau thì bất ngờ nghe tiếng hét :

- BẠCH HIỀN, NGUY HIỂM...

Vừa lúc đó cậu cảm thấy một cỗ ấm áp đánh ập vào người.Sau đó cả người Bạch Hiền mất thăng bằng nặng nề ngã xuống mặt đường nhưng thật kì lạ là cậu không cảm thấy đau một chút nào cả.Vừa lúc đó vài tiếng súng lập tức nổ vang lên , Bạch Hiền cả kinh vội vàng xoay người rút khẩu súng ở thắt lưng đưa lên nhưng chưa kịp bắn ra viên nào đã bị người khác cướp đi. Bạch Hiền quay sang nhìn người bên cạnh mình sau đó âm thầm cảm thấy run sợ.Sao anh ta lại ở đây vậy trời ? Hỏng bét rồi.Thấy những tên sát thủ từ từ ngã xuống dưới làn đạn của anh ta, Biện Bạch Hiền âm thầm liếc mắt về phía bóng cây Mai Đằng bên đường nhận chỉ thị tiếp theo thì vô tình nhìn thấy bên phải bọn họ có một sát thủ đang giương súng nhắm người bên cạnh cậu.Trong lúc đó theo bản năng Bạch Hiền xoay người đứng chắn trước mặt anh ta đỡ những đường đạn mà tên sát thủ bắn ra.Chỉ nghe một đạo xé không trung , viên đạn đi chệch quỹ đạo trúng vào cánh tay của Bạch Hiền , cậu than nhỏ một tiếng , lại tiếp một viên đạn trúng vào ngực trái.Viên đạn thứ hai hoàn toàn đi đúng đường của nó cắm thẳng vào tim của Bạch Hiền , ý thức dần dần trở nên mơ hồ.Trong lúc đó hé ra trước mắt cậu là một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ mang đầy vẻ kinh hoàng và lo lắng.Đám sát thủ thấy đã triệt hạ được mục tiêu nên nhanh chóng rút khỏi hiện trường.Trên đường chỉ còn trơ trọi lại hình ảnh một chàng trai cực kỳ tuấn mỹ đang ôm chàng trai khác thân hình đẫm máu vào người.Anh gục đầu trên hõm vai của cậu khàn giọng lẩm bẩm ‘Bạch Hiền, em ...sao vậy?Tỉnh lại đi”

- Anh mà không đưa cậu ấy vào bệnh viện thì có lẽ sẽ chết thật đấy

Một đạo âm thanh truyền từ phía trên đỉnh đầu khiến anh bừng tỉnh ngẩng đầu dậy hét :

- Sao bây giờ em mới xuất hiện vậy hả?

Tử Thao quay sang nhìn Bác sĩ Nguyên Bảo , anh hiểu ý của cậu liền tiến lại cùng với Chung Nhân và Mân Thạc bế Bạch Hiền lên chiếc xe cứu thương ngay gần đó chở về nhà.

Phác Xán Liệt vẻ mặt vô cùng lo lắng và căng thẳng ngồi trên ghế sô pha nhà Tử Thao, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt.Tâm trạng của Xán Liệt lúc này có thể ví như sợi dây đàn.Mồ hôi lạnh rịn trên trán biểu lộ sự sợ hãi trong lòng của anh. Tử Thao ngồi bên cạnh thu hết dáng vẻ chật vật hiếm có của Phác Xán Liệt vào mắt .Cậu không nỡ nhẫn tâm tra tấn tinh thần anh nữa nên nhẹ giọng lên tiếng :

- Không sao đâu , cậu ấy chỉ bị thương nhẹ thôi.

Phác Xán Liệt gầm nhẹ :

- Bị 2 viên đạn cắm vào người mà em bảo là nhẹ sao ?

Tử Thao khẽ cười châm chọc :

- Sao anh lại quan tâm đến Bạc Hiền như vậy ? Không phải 2 người...

- Chuyện đó quan trọng sao ?

Tử Thao giảng hòa :

- Được rồi ông anh mất lý trí vì lo lắng ạ, nhìn lại vết máu của Bạch Hiền trên người anh xem.

Phác Xán Liệt nghi hoặc nhìn chiếc áo sơ mi trắng loang lỗ vết máu của mình rồi bừng tỉnh.Trên chiếc áo của anh có vài chỗ máu vẫn còn đang nhỏ giọt mà không có giấu hiệu đông lại. Phác Xán Liệt nhẹ nhàng thở ra một tiếng quay sang Tử Thao chấp vấn :

- Chuyện này là sao vậy em trai yêu dấu ?

Tử Thao kể lại kế hoạch của mọi người cho Phác Xán Liệt nghe.Chỉ thấy mặt anh ngày càng đen lại đến cuối cùng bật thốt :

- Sao em lại để Bạch Hiền mạo hiểm như vậy chứ ?

Tử Thao trong mắt tràn ngập ý cười nhìn Phán Xán Liệt sau đó nhẹ nhàng hỏi lại :

- Vậy hóa ra là lỗi của em sao ? Anh không có một phần trách nhiệm nào hết ?

Xán Liệt cứng họng sau đó lặng lẽ thở dài. Tử Thao cười cười nói tiếp :

- Bạch Hiền bị thương là trách nhiệm của anh vì vậy anh phải chiếu cố cậu ấy, em đi ngủ đây

Nói xong Tử Thao đi thẳng lên lầu về phòng ngủ.Đôi mắt cậu cụp xuống cố gắng che dấu nỗi cô đơn. Xán Liệt vừa thấy Nguyên Bảo mở cửa bước ra liền vội vàng tiến lại hỏi :

- Cậu ấy có sao không ?

Nguyên Bảo giương đôi mắt mệt mỏi nhìn Xán Liệt sau đó lắc lắc đầu. Phác Xán Liệt cả kinh cầm lấy vai của Nguyên Bảo hét :

- Anh nói cái gì ?

Nguyên Bảo biết anh ta hiểu lầm nên dùng tiếng anh nói chuyện :

- Xin lỗi , tôi không biết tiếng Hàn,Cậu ấy không sao cả , chỉ bị thương ngay cánh tay thôi còn viên đạn ngay ngực do có áo chóng đạn nên không có việc gì .

Xán Liệt nhận ra mình thất thố nên buông tay cúi đầu xin lỗi Nguyên Bảo .Sau khi Nguyên Bảo rời đi, Xán Liệt lập tức tiến vào phòng của Bạch Hiền

Cậu nằm trên chiếc giường êm ái nhưng khuôn mặt trắng nhợt vì mất máu.Hai mắt khép hờ khẽ lay động khi nghe tiếng mở cửa. Xán Liệt ngồi xuống chiếc ghế bằng cói tinh xảo bên cạnh nhìn Bạch Hiện mà cảm thấy đau lòng không thôi nhưng lời nói thoát ra miệng chỉ được có 3 từ :

- Ổn rồi chứ ?

Bạch Hiền tức giận nói :

- Không ổn.Ra ngoài đi.

Xán Liệt nheo mắt nhìn Bạch Hiền trào phúng :

- Hôm nay đạn bắn ngay tay chứ đâu phải trúng đầu đâu mà lại dám ăn nói kiểu đó hả ?

Bạch Hiền bĩu môi :

- Anh nhém chút nữa là hại chết tôi rồi nên chuyện chúng ta coi như huề.Từ nay tôi chẳng cần nghe lời anh nữa.

Xán Liệt mỉm cười ý nhị :

- Hay lắm.Nếu em có thể thoát khỏi bàn tay tôi thì sau này tôi đổi thành họ Biện.Còn nếu không được thì đừng có cứng miệng.

Bạch Hiền tức giận thở phì phì quay người thật mạnh về phía vách tường khiến cách tay bị thương va chạm xuống thành giường.Cậu nhíu mày , gương mặt nhăn nhó lại vì đau.Thấy vậy, Xán Liệt không thể ngăn cản nỗi xót xa trong lòng nên bước đến đặt tay lên thắt lưng của Bạch Hiền nhẹ giọng :

- Nghỉ ngơi thật tốt.Tháng sau anh có một live show.Đến hôm đó em nhất định phải đến đấy.

Bạch Hiền bĩu môi giận dỗi :

- Không đi

Xán Liệt bật cười trước vẻ mặt phụng phịu vô cùng đáng yêu của cậu sau đó ghé vào tai Bạch Hiền nói nhỏ :

- Em không đi sẽ hối hận đấy.Bye

Xán Liệt hài lòng vui vẻ bước ra ngoài để Bạch Hiền oán giận nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt lẩm bẩm ‘Đồ ác ma, sắc lang, đáng chết.Aaaaaaaa....’.Nhưng gương mặt không tự chủ đỏ lên như trái anh đào khi nhớ lại đêm live show lần trước tại Nhật Bản.Haizz, nghĩ ra cậu cũng chính là một sắc nam đấy chứ.Mất mặt quá đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net