Chap 2: Bạn học mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Học Kinh Tế Tài Chính là nơi rất quen thuộc đối với Luhan, bởi hai năm trước cậu từng học nơi này, cứ nghĩ vài tháng nữa là được tốt nghiệp nhưng không ngờ tới cả nhà bị thảm sát.

“ Luhan, giờ này còn đứng nhìn trời nhìn mây nữa hả ? cậu có biết mấy giờ rồi không ? ”

Luhan đang trong cơn suy nghĩ thì bị âm thanh trong trẻo réo gọi, cậu xoay người nhìn.

“ Nhìn cái gì, hai năm rồi nhìn không đã hay sao ? vào lớp thôi.”

Byun Baekhyun mặt nhăn nhó kéo Luhan vào lớp, đi xuống bàn cuối cùng.

“ Tối ngày cứ mơ mộng, cậu đang học khoa kinh tế chứ không phải khoa thần kinh đâu nghe ? ”

“ Mơ mộng chuyên về thơ ca chứ thần kinh gì ? ” – Luhan cải lại.

Từ lúc gặp Byun Baekhyun thì bệnh tự kĩ cũng biến mất, đổi lại cậu nói chuyện nhiều hơn và cũng chỉ nói chuyện với Byun Baekhyun chứ không nói với một ai khác.

Luhan còn nhớ, khi mới vào đại học, cậu cũng bị mọi người khi dễ, xem cậu như tảng đá to chắn đường, hay vô cớ kiếm chuyện nhưng sau đó Luhan gặp Byun baekhyun , chàng trai nói là bạn học thời trung học của cậu nhưng hai người ít khi nói chuyện nên Luhan không nhớ Baekhyun cũng phải thôi nhưng thật chất Luhan không hề biết chàng trai này.

“ Renggg …” – Tiếng chuông vang lên, mọi người vào lớp học, vì là giờ của thầy Lee nên họ mới không ồn ào bởi thầy Lee có biệt danh “ sát thủ máu lạnh ”, ai không nghe lời sẽ bị trừng trị thẳng tay.

Thầy Lee bước vào lớp, đẩy cặp kính dày.

“ Hôm này sẽ có bạn mới vào học, Oh Jong Dae, em vào đây đi.”

Thầy vừa dứt lời, một cậu thanh niên bước vào, hai tay đút túi quần, vẻ mặt kiêu ngạo quét mắt xung quanh lớp.

Luhan nghe người họ Oh, tay run rẩy, cố gắng ngước nhìn.

Trước mặt, một cậu thanh niên với dáng người thẳng tấp, đôi mắt màu đen huyền, khuôn mặt mang vẻ hời hợt, đôi môi mỏng màu bạc, nhìn chung chẳng có gì giống kẻ cậu cần tìm … Hazi, trên đời sao nhiều người họ Oh thế không biết.

Luhan cúi đầu muốn ngủ tiếp thì bị Baekhyun cóc đầu nên đành chống cằm nhìn lên bảng.

Trong lớp giờ đây bắt đầu ồn ào, bởi có anh đẹp trai vào học mà ai cũng biết địa vị của tên Oh Jong Dae này rất ư lớn mạnh, ngoại trừ một người không thích xem ti vi … Luhan.

Thầy Lee nhíu mày khó chịu, cố không hét lớn trước mặt tên Oh thiếu gia này.

“ Đây là Oh Jong Dae, em ấy đang học đại học ở Mỹ nhưng vì …”

“ Thầy, tôi phải ngồi chỗ nào đây ?”

Oh Jong Dae khó chịu chen ngang ông thầy lắm mồm nầy, hắn chỉ muốn tìm một chỗ ngủ tiếp mà thôi.

Hắn lại nhìn xuống lớp học, tầm mắt như tia lade phóng xung quanh bổng ngưng lại chỗ Luhan, không nói một lời đi đến trước mặt cậu, nở một nụ cười quyến rũ.

“ Đi một vòng trái đất, cuối cùng vẫn đụng phải cậu, cậu là quỷ phải không ? ”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Luhan, cậu nhìn Oh Jong Dae như người ngoài hành tinh, không biết tên này có vẫn đề ở não hay sao mà vô cớ kiếm chuyện như thế ?

Chợt nhớ có gì đó không đúng, Oh Jong Dae biết Lăng Luhan vậy sao trong nhật kí của Luhan lại không nhắc đến hắn, hay là Luhan không hề biết sự tồn tại của tên này ?

“ Nè, Oh Jong Dae, cậu đừng nghĩ cậu là thiếu gia tập đoàn Oh thị thì muốn làm gì thì làm nghe chưa ? cậu dám ăn hiếp Luhan, tôi sẽ cho cậu biết tay đó.” – Baekhyun đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Oh Jong Dae.

“ Byun Baekhyun, lâu ngày không gặp vẫn “ Bà chằn ” như xưa, tôi không nghĩ với tính cách của cậu thì có ma nào dám yêu cậu đây ? ”

“ Tên Oh thối tha này.” – Baekhyun gắt giọng.

“ Các em, chúng ta bắt đầu tiết học, còn Oh Jong Dae, em muốn ngồi đâu thì ngồi.”

Thầy Lee lau mồ hôi khắp trán, ông vẫn muốn dạy học thêm vài năm nữa nên cố nhấn nhượng tên Oh Jong Dae này, nếu không phải gia đình hắn có thế lực lớn mạnh thì ông đã đá hắn ra khỏi lớp từ lâu rồi.

Oh Jong Dae hừ lạnh, quăng cái cặp ngay phía đối diện bàn Luhan, ngồi xuống chiếm chỗ một tên bù nhìn nào đó.

Luhan vẫn như cũ, lấy sách ra và bắt đầu học, không quan tâm tia lade cứ chiếu vào mình suốt giờ học.

Tiết học trôi qua, Luhan đi vệ sinh xong quay ra thì đụng phải Oh Jong Dae, hắn chắn ngang không cho cậu đi qua.

“ Thái độ của cậu đối với bạn thời trung học là vậy sao ?” – Hắn lạnh nhạt nói

Luhan giờ cũng hiểu, thì ra bạn thời trung học, mà nhật kí của Luhan chỉ viết lúc phổ thông nên cậu mờ tịt cũng phải thôi.

“ Xin lỗi nhưng trí nhớ của tôi rất kém, chuyện thời trung học tôi không có ấn tượng gì hết.”

“ Không ấn tượng sao ? … hừ … được thôi, vậy tôi sẽ làm cho cậu nhớ lại.”

Oh Jong Dae chậm rãi đi đến chỗ cậu, lấy cái kính cậu đang đeo, một tay ôm eo cậu kéo về phía hắn.

Luhan trợn mắt muốn giãy ra thì bị môi hắn phủ lên môi cậu, như muốn trừng phạt cậu vì tôi đã quên đi hắn, Oh Jong Dae tiếp tục hôn cậu, nhưng cảm thấy không đủ, hắn muốn tiến vào sâu hơn nhưng …

“ Aaaaa …” – Hắn hét lớn, tay ôm eo Luhan giờ đang ôm tiểu đệ của hắn.

Luhan cắn môi trừng mắt Oh Jong Dae, tên này bị hư não thật rồi, dám hôn cậu sao ? nếu không phải cậu tỏ vẻ bất lực sau đó thừa lúc hắn lơ đãng, hung hăng nhấc gối lên thì không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì cậu nữa chứ ?

“ Luhan, cậu bị điên sao hả ? ”

“ Câu đó tôi nên hỏi cậu thì hơn, ai cho cậu khi dễ tôi hả ? là bạn trung học thì sao ? mắc gì tôi phải nhớ đến cậu kia chứ ?”

Cậu nghiến răng trừng hắn, tên Oh thối tha này, dám hôn anh(chị) đây sao ? chán sống rồi chắc.

“ Cậu … không nhớ gì sao ?” – Hắn khó khăn nói, vẻ mặt cũng trở nên khó coi.

Luhan thở dài trong bụng, sao không cho cậu gặp mấy tên thời phổ thông mà cứ cho gặp toàn bạn trung học không thế này.

‘ Luhan ơi Luhan sao cậu không để lại nhật kí thời trung học vậy hả ? ’

Luhan cảm thấy đau đầu, giờ nói gì đây để hắn tin mình, chợt nhớ đến mấy bộ truyện ngôn tình lúc trước có đọc, thôi thì ăn cắp mấy câu làm lá chắn vậy.

“ Hai năm trước, tôi bị bệnh nặng, dẫn đến mất đi một phần trí nhớ.”

“ Hừ, cậu tưởng nói vậy tôi sẽ tin sao ? bệnh gì mà mất trí nhớ chứ ? ”

Có điên mới tin cậu bị bệnh mà mất trí nhớ.

“ Tôi bị bệnh tim, lần đó bị lên cơn đau tim dẫn đến ngất xỉu, phải nằm liệt giường hơn một năm, trong thời gian đó tôi chỉ sống nhờ vào truyền dịch và phải liên tục tiêm chất kích thích giúp tim tiếp tục đập … Một năm sau, tôi cũng hồi phục nhưng phần kí ức trước đó quên hết rồi.”

Oh Jong Dae sắc mặt tái xanh nhìn Luhan như không tin những gì cậu nói, hắn cũng biết Luhan có bệnh tim nhưng không nghĩ sẽ xảy ra tình huống xấu như thế, đôi mắt xoẹt tia đau xót, tay sờ lên má Luhan.

“ Xin lỗi, tôi không biết cậu phải trãi qua chuyện như thế ? ”

Luhan nghe được thanh âm ấm áp khiến tim cậu có chút dao động, đơn thuần chỉ muốn nói dối để thoát khỏi phiền phức, không nghĩ hắn lại tin, tên này rốt cuộc với Luhan có quan hệ gì đây ?

“ Được rồi, nếu cậu đã biết sự thật vậy tôi có thể đi rồi phải không ?”

Không đợi hắn trả lời, Luhan xoay người nhưng chưa đi được bước nào đã bị hắn kéo tay ôm cậu vào lòng.

“ Ya, tên thối tha này, buông ra mau.” – Luhan tức điên lên hét to.

“ Sau này tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu, vì thế … chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.”

Luhan ngây ngốc nhìn hắn, cái gì là bắt đầu lại ? tên này, không lẽ là người yêu cũ của Luhan sao ?

“ Lúc trước, cậu là gì của tôi ? ” – Cậu muốn chắc chắn đó chỉ là suy đoán nên gặng hỏi.

“Người yêu .” – Oh Jong Dae bình thản nói.

Luhan chấn kinh, người yêu sao ? không thể nào ? nếu là người yêu thì sao trong nhật kí lại không nói về hắn … Cậu thầm than trong bụng.

‘ Luhan ơi Luhan, sao cậu không sống lại cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả ?’

“ Oh Jong Dae.”

Baekhyun hét lớn, sau đó chạy tới kéo Luhan ra khỏi người Oh Jong dae, trừng mắt nhìn hắn như muốn giết người.

“ Oh Jong dae, cậu lại muốn ăn hiếp Luhan nữa sao ?”

“ Baekhyun, cậu có biết cậu luôn là con kì đà rất lớn không hả ?”

Hắn thật muốn bóp chết Baekhyun, mỗi lần muốn gần Luhan là cứ bị phá đám, thật mất hứng.

“ Baekhyun, Oh Jong Dae là người yêu thời trung học của mình sao ? ”

Luhan cầu cứu Baekhyun, mong rằng cậu bạn đừng trả lời là phải, nếu không cậu chết chắc.

“ người yêu ? … ai nói ? ” – Baekhyun bực mình hỏi lại.

Luhan chỉ tay về phía Oh Jong Dae, mà hắn hiện giờ đang tỏ vẻ xấu hổ muốn trốn tránh.

Vẻ mặt Baekhyun xụ xuống, môi giật giật.

“ Oh Jong Dae, não cậu có vấn đề hả ? Luhan là người yêu cậu khi nào ? ”

Một câu nói khiến Luhan như nhìn thấy tia sáng, đôi mắt trong veo nhìn hướng Baekhyun như muốn cám ơn.

“ Thời trung học, cậu ấy từng viết thư tỏ tình với tôi, cậu cũng biết việc này kia mà.”

Luhan nghe xong muốn té ngữa, chàng trai Luhan này, nhìn bộ dáng khù khờ không nghĩ lại bạo gan như thế ? tỏ tình ư, còn là thời trung học nữa chứ ?

“ Cậu không biết xấu hổ mà còn nói thế sao ? … Đúng, tôi cũng biết nhưng không phải mình tôi biết mà cả trường đều biết … Lúc đó cậu xem xong thư của Luhan, không thích Luhan thì thôi đi, cậu lại đem thư của Luhan rêu rao khắp nơi, hại cậu ấy cả tuần không dám đi học, cái này cậu còn nhớ chứ ? ”

“ Tôi không có.”

Hắn nói xong cũng cảm thấy áy náy, lúc đó mới lấy lá thư từ họp bàn ra thì bị mấy thằng bạn giựt lấy rồi đọc lung tung, hoàn toàn không phải lỗi của hắn.

“ Nhưng như thế cũng chứng tỏ cậu ấy là người yêu của tôi rồi.”

“ Cậu đồng ý hồi nào hả ?” – Baekhyun nhíu mày hỏi.

“ Thì bây giờ nói cũng đâu có muộn.” – Hắn ngang ngược trả lời.

“ Cậu …”

“ Được rồi.”

Luhan chen ngang lời Baekhyun, cậu xoay mặt nhìn Oh Jong Dae.

“ Jong Dae, nếu lúc trước tôi là người yêu của cậu thì tôi chấp nhận … còn bây giờ tôi muốn chia tay, vậy đi.”

Luhan nói xong kéo Baekhyun bỏ đi, để lại Oh Jong Dae đứng ngây ngốc tại chỗ.

Hắn thất thần không phải lời nói Luhan muốn chia tay hắn mà vì cậu đã gọi tên hắn, từ lúc gặp cậu đến giờ đây là lần đầu tiên cậu gọi thẳng tên hắn, khiến hắn cảm thấy man mát trong lòng.Anh ít có bình thường

Oh Jong Dae nhớ rõ, lúc hắn mới vào trung học nhìn thấy Luhan đang bị ức hiếp nên ra tay “ Anh hùng cứu mĩ nhân ”.

Lần đầu gặp Luhan, là một cậu bé bốn mắt, ăn mặc chẳng hấp dẫn chút nào nhưng trong rất đáng yêu.

Lần thứ hai Oh Jong Dae chạm mặt Luhan, lúc đó cậu đang rữa mặt, không đeo kính, hắn mới biết cậu là đại mĩ nhân và hắn bắt đầu chú ý đến Luhan.

Lần thứ ba là k Oh Jong Dae nhận được thư tỏ tình của Luhan, tim hắn như muốn nhảy khỏi lòng ngực, định sẽ trả lời nhưng bị bạn bè cướp thư rồi trêu chọc làm hắn tức điên lên đánh bọn nó một trận tơi bơi dù chỉ mình hắn biết.

Lần thứ tư Oh Jong Dae rất muốn gặp Luhan để đáp lại lời tỏ tình của cậu nhưng mới đến cửa nhà thì bị vệ sĩ của anh trai bắt đi, anh trai bắt sang Mỹ du học, thế là từ đó hắn và cậu cách nhau nữa vòng trái đất.

Bây giờ gặp lại, tuy Luhan đã mất trí nhớ nhưng hắn không cam lòng, hắn nhất định sẽ khiến cậu trở thành người của hắn bởi hắn thật sự thích cậu vì thế nhất định hắn sẽ không buông tha cho cậu.

“ Luhan, cậu hãy chờ đó, tôi nhất định khiến cậu yêu tôi một lần nữa.”

Oh Jong Dae nở nụ cười tà mị, xoay người đi về hướng lớp học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net