Chap 7: Anh em nhà họ Oh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong quán Bar ồn ào nhộn nhịp với điệu nhạc cuồng nhiệt, Oh Sehun một bộ Tây Âu đen ngồi trong góc tối, tay cầm ly rượu nhâm nhi, vẻ mặt không cảm xúc, kế bên hắn, một cô gái có thân hình bóc lửa vận một chiếc váy ôm liền ngắn, để lộ cặp đùi trắng trẻo cùng khuôn ngực đầy đặn áp sát tay hắn, cả người như con bạch tuộc ngã vào người hắn dính sát không buông.

“ Đơn hàng đó mình đã chuyển cho cậu và Yifan, có 100 khẩu, mỗi người 50, như vậy cậu hài lòng rồi chứ ? ” Kim Jongin ngồi kế bên cũng có một cô gái nhưng vẻ mặt cô ta lại đằng đằng sát khí.

“ Thuộc hạ của mình có khoảng 200, cậu cho là đủ sao ?” – Oh Sehun nhàn nhạt nói

“ Sehun, cậu đừng bắt chước tên háo sắc kia có được không ? nếu cậu cũng thế, chắc chưa tới 40 tuổi đã bị các cậu rút sạch máu rồi.”

Tuy Kim Jongin là người hắc đạo, tiền tài không thiếu, vũ khí cũng có thừa nhưng nếu cứ bị hai tên này hết muốn cái này đến muốn cái khác, đảm bảo tiền tài như núi của hắn sẽ sụp đổ ngay.

“ Kim Jongin … Cậu nói ai là háo sắc hả ?”

Wu Yifan từ đâu đi vào còn dẫn theo một cậu thanh niên, mặt hầm hầm lên tiếng.

“ Cậu nghĩmình nói sai sao ?” – Kim Jongin không khách khí nói.

“ Hừ, không hơi đâu nói chuyện vô bổ với cậu … Sehunn, xem mình đem ai tới đây này.” – Wu Yifan biết không nói lại Kim Jongin nên đành đi vào đề tài chính.

Nghe Wu Yifan nói, lúc này Oh Sehun mới ngước nhìn người đi cùng hWu Yifan, vẻ mặt trở nên tối sầm.

“ Hơn hai tháng trời mình về nước mà không tìm được nó, cậu làm cách nào hay vậy ?”

“ Chỉ một cú điện thoại … Sehun, cậu định thưởng cho mình cái gì đây?”

Wu Yifan cười gian, đi tới sofa bên cạnh ngồi xuống với cậu thanh niên kia.

“ Chỗ tắm hơi kì trước, tặng cậu.” – Oh Sehun nói nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía cậu thanh niên.

Wu Yifan cong môi, vỗ vai cậu thanh niên.

“ Jong Dae à, anh không nghĩ em chỉ đáng giá bằng một chỗ tắm hơi thôi đó ? ”

“ Nếu không có chuyện gì em đi trước.”

Oh Jong Dae vẻ mặt hầm hừ đứng dậy thì bị hai tên vệ sĩ chặn lại.

“ Hừ, cậu về nước mới mấy tháng mà đã quên ông anh này rồi sao ?” – Oh Sehun lạnh lùng nói.

“ Em đâu có ý đó, chỉ là có chút chuyện nên muốn giải quyết, chúng ta là anh em khi nào gặp mà chẳng được.”

Biết không thể thoát, Oh Jong Dae đành ngồi lại chỗ cũ, tay cầm ly rượu uống hết một hơi.

“ Chanyeol.” – Oh Sehun gọi tên thuộc hạ, ngay lập tức Chanyeol đưa cho Oh Sehun sắp tài liệu.Oh Sehun đón lấy, thẩy mạnh lên bàn, lạnh giọng.

“ Là vì thứ này nên muốn rời đi ? ”

Oh Jong Dae khó hiểu nhìn sắp tài liệu, đến khi cầm lên xem thì chấn kinh.

“ Anh cho người theo dõi em ? ”

Trên sắp tài liệu là hình ảnh của Luhan, hồ sơ, lý lịch đầy đủ, còn có cả hình ảnh hai người đang hẹn hò.

“ Anh trai cậu về nước hơn hai tháng mà cậu không đến gặp dù chỉ một lần, vậy mà suốt ngày lại có thời gian quấn lấy con người đó, rốt cuộc cậu có coi tôi là anh cậu hay không ?”

Oh Sehun rất ghét việc em trai hắn yêu đương, bởi đa phần những con người đó cũng chỉ vì gia thế nên mới tiếp cận Jong Dae, vì thế Oh Sehun luôn mang tiếng là kẻ cướp tình nhân của Jong Dae chứ không muốn em trai mình bị người khác phản bội hay lợi dụng.

Mà mới đây, hắn biết được việc Jong Dae về nước là vì chàng trai tên Luhan này, không những thế, mấy tháng hắn về nước, Jong Dae cũng không tìm đến hắn mà cứ đi theo Luhan khiến hắn nổi giận.

Hắn cũng đã điều tra Luhan, tuy gia đình cậu ta có gia thế không lớn mạnh nhưng cũng có chút xã giao tốt với người giới thượng lưu, cậu ta cũng có vẻ vô hại nhưng dù sao đi nữa lòng dạ con người luôn thâm sâu khó lường, thà nghi oan còn hơn sau này ôm họa vào người mà không biết.

“ Luhan là chàng trai tốt, anh yên tâm đi.”

Hiểu ý anh mình đang lo lắng điều gì nên Oh Jong Dae đành trấn an. Oh Sehun thở dài trong bụng nhưng vẻ mặt vẫn như cũ, tay lấy một tấm hình đưa đến trước mặt Oh Jong Dae.

“ Tốt hay không, anh không quan tâm nhưng mắt thẩm mỹ của em thật kém, xấu xí như thế này cũng được sao ?”

Oh Sehun chuyển nhanh đề tài, dù gì cũng là anh em, không nên vì tình nhân mà gây gỗ.

Oh Jong Dae nhíu mày, giựt tấm hình lại rồi lấy hết hồ sơ bỏ vào bao, ôm chặt.

“ Luhan rất xinh đẹp, tại anh chưa gặp cậu ấy đó thôi.”

“ Con người chỉ là bình hoa nhưng một lúc nào đó hoa cũng sẽ tàn, dù xinh đẹp thì về già cũng trở nên xấu xí thôi.”

Oh Sehun nói nhưng không biết người đẹp kế bên đang nhăn nhó, mà cô ta cũng chỉ ôm cục tức trong lòng không dám nói ra.

“ Em không muốn đôi co với anh, Luhan là người thế nào, chỉ em biết rõ.”

Oh Jong Dae lại bổ sung. – “ Luhan cũng không phải bình hoa, cậu ấy mãi mãi là đóa hoa không tàn.”

“ Vậy là hoa giả … nhưng cũng phải thôi, cha mẹ làm phẩu thuật thẩm mỹ nên việc phẩu thuật khuôn mặt cho trẻ mãi cũng là chuyện thường tình.”

“ Anh …”

“ Nè hai người, đây là quán Bar của mình mở ra làm ăn, chứ không phải chỗ cho hai anh em cậu cãi vả, còn nữa chàng trai tên Luhan đó rốt cuộc là người như thế nào mà làm cho hai anh em nhà cậu trở nên như thế hả ?”

KimJongin nhịn không được đành lên tiếng, tuy chưa gặp qua cậu bé Luhan này nhưng chưa gì đã khiến hai anh em nhà họ Oh xích mích thì chắc chắn là loại “ Hồng nhan họa thủy ” rồi.

“ Muốn biết ra sao thì cứ để Jong Dae bảo cậu ta đến ra mắt chúng ta là được.”

Wu Yifan nói xong trầm ngâm một chút.

“ Như vậy đi, cuối tuần này là tiệc đính hôn của anh … Jong Dae, em dẫn cậu ta đến đi.”

“ Việc này …” – Jong Dae do dự, dù gì anh trai hắn cũng nổi tiếng lạnh lùng, cách xử xự hay theo cảm tính thất thường, nếu để Luhan gặp anh trai, chỉ sợ sẽ bị anh trai dọa chết khiếp.

“ Sợ rồi sao, hay là cậu ta thật sự rất xấu xí.” – Oh Sehun chen ngang.

“ Ai nói … được, cuối tuần này em sẽ dẫn Luhan đến.”

Nói xong, Oh Jong Dae bật dậy, muốn bỏ đi nhưng bị Wu Yifan kéo ngồi xuống.

“ Làm gì kích động thế … Sehun, không phải cậu còn có chuyện muốn nói sao ? ”

“ Khi nào trở về Mỹ ” – Oh Sehun uống hết ly rượu nói.

“ Em …” – Oh Jong Dae biết khi anh trai nói thế thì dù có từ chối cũng vô ích, vì có thể lại một lần nữa bị bắt trói qua bên đó cũng nên.

“ Đừng nói là vì cậu ta ? ” – Oh Sehun lạnh giọng.

“ Sau khi tốt nghiệp, em sẽ qua bên đó tiếp nhận quản lý công ty.”

“ Đó là lý do hay vì …” – Oh Sehun hoài nghi.

“ Em muốn dùng thực lực của mình mà tiếp quản nó.”

Oh Jong Dae không muốn anh trai mình trải đường sẵn cho đi, hắn chỉ muốn dùng thực lực của chính mình để chứng minh cho mọi người thấy, mà đó cũng chỉ là lý do thứ hai hắn muốn ở lại.

“ Được … nhưng anh có điều kiện.” – Oh Jong Dae liếc mắt một cái mới nói tiếp.

“ Trong thời gian này, em sẽ tiếp quản công ty xuất nhập khẩu WINDY nếu không em phải trực tiếp qua bên Mỹ ngay.”

“ Anh muốn khó dễ em, anh cũng biết em bây giờ chỉ là sinh viên, làm sao tiếp quản công ty đó.”

Oh Jong Dae tức giận, tuy WINDY không lớn nhưng về mặt hợp tác đầu tư của các chi nhánh không nhỏ, nếu phải tiếp quản thì thời gian sau, đừng nói là ăn cơm, kể cả dịp gặp Luhan cũng khó.

“ Vậy thì quay về Mỹ … anh bây giờ đã rất nhượng bộ nên em đừng gây chuyện nữa.” 

“ Được rồi, em đồng ý.”

Oh Jong Dae thấy vẻ mặt anh trai rất đáng sợ nên đành chấp nhận tiếp quản WINDY, ít ra hắn cũng được ở gần Luhan hơn là phải qua bên Mỹ.

“ Bây giờ em có việc, em đi trước.”

“ Chừng nào dọn về nhà chính.” – Oh Sehun nhàn nhạt nói.

Đang muốn đi lại bị anh trai hỏi tiếp, Oh Jong Dae đành xoay người trả lời.

“ Biệt thự hiện tại cũng được rồi, nơi anh ở quá rộng, em không muốn đi lạc.”

Vừa nói xong hOh Jong Dae xoay người rời đi ngay.

Oh Sehun nhìn em trai cong môi cười giễu, tuy nói là hai anh em nhưng từ khi hắn có được thế lực như ngày hôm nay thì Jong Dae và hắn lại mỗi người một nơi.

Hiện tại hắn đang ở Nguyệt Thự, có diện tích khoảng 20 ngàn mét vuông mà chỉ có hắn cùng mấy người giúp việc ở, mà em trai hắn lại chưa bao giờ đặt chân đến, vì Jong Dae nói đã quen sống chỗ nhỏ gọn nên dọn đến căn biệt thự chỉ rộng 200 mét vuông.

Oh Sehun không muốn thế, lúc trước sống nghèo khổ, cha mẹ cũng qua đời chỉ còn hai anh em nên hắn phải lăn lộn chốn hắc đạo từ năm 15 tuổi và cho tới ngày hôm nay, trong tay hắn giờ đã nắm giữ phân nữa thế lực toàn cầu.

Sau đó hắn chỉ muốn hai anh em được sung sướng cùng nhau nhưng nào ngờ Jong Dae lại không muốn, nó chỉ muốn có cuộc sống bình thường, không đấu đá hay tranh giành với ai nhưng nó đâu biết, cuộc sống bây giờ rất khắc nghiệt, ta sống người chết, cá nhỏ nuốt cá bé là chuyện không thể tránh khỏi.

Nhưng vì là em trai nên hắn sẽ cho Jong Dae một thời gian hưởng thụ, còn sau này thì cho nó nếm trải một chút cũng không gọi gì là quá đáng.

“Anh em nhà các cậu, tối ngày chỉ biết đối đầu nhau, vui lắm hả? ”

Wu Yifan thấy cảnh này cũng chán ghét, tuy bề ngoài hai anh em này hay tranh cãi nhưng hắn biết rõ họ rất thương nhau, có điều bọn họ là đàn ông nên không thể diễn tả cảm xúc như đàn bà được thôi.

“ Lo cho mình đi, cuối tuần này sẵn sàng làm tế vật rồi chứ ? ”

Oh Sehun châm chọc Wu Yifan, đối với Wu Yifan và Kim Jongin thì khi nói chuyện với Wu Yifan tương đối thoải mới hơn một chút.

“ Ya, mình muốn an ủi cậu mà thái độ cậu như vậy là sao hả ? ”

Wu Yifan bất mãn gác chân nên bàn, người ngã mạnh vào sofa.

“ Đừng chọc cậu ta nữa … Yifan, mình chúc cậu sắp thoát khỏi kiếp trai tơ.”

Kim Jongin nhàn nhạt nói, trên tay cầm ly rượu hướng phía Wu Yifan nhưng đổi lại hắn là cái nhìn chết người của Wu Yifan.

“ Không hơi đâu nói chuyện với các cậu … Sehun, đêm nay mình không vui, tặng cô ta cho mình giải khoay đi. “

Wu Yifan chỉ tay về phía cô gái bóc lửa, cô nàng nở nụ cười mê quyến rũ như đồng ý nhưng vẻ mặt giả vờ áy náy với Oh Sehun.

Dù gì cũng là đàn bà bên cạnh Oh Sehun nhưng cô biết rõ giới hạn của mình sắp hết, tuy trong thời gian trước lợi lộc không ít nhưng cô vẫn muốn thêm nữa, cứ nghĩ sắp vuột con cá lớn ai ngờ lại có con cá lớn khác muốn cắn câu, dĩ nhiên cô cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt này rồi.

“ Tự nhiên.” – Oh Sehun phun vài chữ rồi nhìn đồng hồ trên tay.

“ Mình có việc về trước, các cậu chơi vui vẻ. ” – Oh Sehun không đợi hai tên kia nói gì, tự mình đứng dậy bước ra khỏi cửa.

Cô gái lặp tức phất cờ trong bụng, thân hình ỏng ẹo đi qua chỗ Wu Yifan, dùng chiêu bạch tuộc quấn lấy người hắn.

Người đẹp tự nhiên dâng hiến, Wu Yifan cũng không từ chối, ôm chặt lấy cô hôn rối rít, tay cũng bắt đầu luồng vào váy cô, trước mặt bao nhiêu người, làm ra hành vi đầy ám muội.

Kim Jongin thì ôm người đẹp đi vào phòng trong, ít ra hắn cũng không thích phô trương như tên háo sắc này.

Cuối tuần, quả nhiên Luhan bị Oh Jong Dae kéo đi dự tiệc.

Sáng hôm đó, Oh Jong Dae dẫn Luhan đi đến shop quần áo, liên tục chọn trang phục dự tiệc cùng trang sức cho cậu.

Luhan từ lúc vào phòng thay đồ đã phát cáu, tên Oh Jong Dae này hết chọn bồ này đến bộ khác, mà bắt cậu thử gần chục bộ, mệt muốn xỉu luôn nhưng hắn vẫn không vừa ý.

Cái gì là hở trước không được, hở sao cũng không, cái thì ngắn quá, cái thì mỏng quá … Luhan rất muốn hét lên.

“Sao không lấy cái chăn cho tôi quấn luôn đi.”

Nhưng nghĩ dù gì cũng là người yêu hắn, lại nghe sắp ra mắt anh trai thì dù cậu chúa ghét việc này nhưng cũng cố chịu đựng.

Hơn hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc Oh thiếu gia cũng đồng ý với bộ lễ phục. Bộ Tây Âu màu trắng làm nổi bật làn da trắng mịn của cậu, bên trên còn đính vài hạt kim cương tỉ mỉ tinh tế, kết hợp với sợi dây chuyền màu hổ phách trên cổ càng tôn lên vẻ đẹp cao quý khó tả nhưng thật sự khiến người ta dù đã nhìn qua vẫn phải quay đầu lại.

Oh Jong Dae nhìn Luhan không chớp mắt, hắn không nghĩ hôm nay cậu lại có dáng vẻ đẹp mê người như thế, tuy trên gương mặt chỉ trang điểm nhẹ nhưng hắn vẫn thấy trong cậu có thứ sức quyến rũ khó tả khiến hắn không tự chủ được đi tới hôn nhẹ lên môi cậu một cái.

“ Hôm nay em rất dẹp.”

Luhan khi nãy còn tức giận nhưng nghe hắn nói thế, cơn giận tiêu tan ngay, môi cười nhẹ, hai má cũng đỏ lên.

“ Chậc, em mà làm dáng vẻ này, anh sợ mình sẽ làm bậy mất thôi.”

“ Xì, anh dám sao ? ” – Luhan lè lưỡi.

Oh Jong Dae ngắt nhẹ mũi cậu. – “ Đi thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net