Chap 9: Đối mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong biệt thự xa hoa tráng lệ, mọi người vẫn xôn xao tán gẫu với nhau, duy chỉ có ở giữa đại sãnh, những nhân vật nổi tiếng đang nhìn nhau ngây ngốc.

Luhan từ lúc quay đầu lại vẫn nhìn Oh Sehun không chớp mắt.

Cậu thật sự đã gặp lại kẻ sát nhân này, hiện thời trong đầu đều nghĩ ra hàng vạn cách có thể ngay lặp tức giết hắn nhưng không thể …

Hiện tại tinh thần của cậu có lẽ không ổn định nhưng lý trí vẫn mách bảo cậu rằng tên Oh Sehun này không phải hạng tầm thường, việc hắn và Wu Yifan có quan hệ tốt thì chắc chắn địa vị của hắn không nhẹ, cùng với tên Kim Jongin thần bí này nữa.

Dù cậu có thể đâm hắn một nhát nhưng hai tên kia lực lưỡng như vậy không lẽ dễ dàng để cho cậu ra tay, còn tên Oh Sehun này thân hình cũng lực lưỡng không kém, nội chỉ cần một tay thôi cũng đủ bẻ gãy cổ cậu rồi.

Oh Sehun cũng đánh giá chàng trai trước mắt, lúc hắn xem hình thật sự khinh thường con mắt kém thẩm mỹ của em trai nhưng giờ gặp mặt … có lẽ do trang điểm nên trông khác hắn, đôi môi đỏ mộng, khuôn mặt trái xoan, dáng người cũng xem là quyến rũ, cùng với đôi mắt trong veo đó …

Hắn cau mày nhưng lặp tức khôi phục lại vẻ mặt ngay, lý do là vì đôi mắt đó khiến hắn cảm thấy quen thuộc nhưng không biết đã gặp lúc nào ?

“ Khụ, khụ … Sehun à, còn không chào hỏi em ấy đi chứ ?”

Wu Yifan thấy cảnh tượng thật quái dị nên ho khan nhắc nhở.

Oh Sehun biết mình thất trách nên đưa tay về phía Luhan, mặt không đổi sắc.

“ Tôi là Oh Sehun, là anh trai của Jong Dae, rất vui được biết Luhan.”

Luhan không đưa tay ra ngay mà lại nhìn vào tay hắn.

Oh Sehun thấy vậy lại nhìn vào tay mình, lại thấy tay mình rất sạch, rốt cuộc cậu ta bị sao vậy ?

Nhưng đó là suy nghĩ của Oh Sehun còn Luhan thì đang muốn chặc đứt cánh tay đó bởi nó đã nhuốm máu của cha mẹ và em trai cậu, cậu hận không thể dùng dao chặc đứt nó ngay lặp tức.

Oh Jong Dae thấy sắc mặt Luhan tái mét, lo lắng kéo tay cậu.

“ Em sao thế, thấy không khỏe sao ?”

Lúc này Luhan mới thật sự lấy lại tinh thần, cố trấn an không cho run rẩy.

“ Em thấy hơi mệt, có thể khi nãy uống chút rượu nên hơi choáng thôi, nghĩ một lát sẽ không sao ? ”

“ Được rồi, vậy để anh …”

“ Không cần, em ra ngoài hít thở một chút … xin phép mọi người.”

Luhan chen ngang lời Oh Jong Dae xong, cũng không đợi ai lên tiếng, bước nhanh ra sau khuôn viên.

“ Xin lỗi các anh, em ra xem Luhan thế nào ?” – Oh Jong Dae lo lắng nên vẫn đi theo sau.

Wu Yifan vỗ vai Oh Sehun.

“ Sehun, cậu làm ơn đừng mỗi lần xuất hiện là dùng bộ mặt dọa chết người khác như thế được không, cậu xem thành quả của cậu kìa …”

Wu Yifan lại nhướng mày về phía Oh Jong Dae và Luhan.

“ Chưa gì đã dọa em dâu chạy mất dép.”

“ Cậu ta không phải em dâu mình.” – Oh Sehun lạnh băng nói.

Loại người như Luhan là “ Lạt mềm buộc chặt ”, cậu ta chỉ tỏ ra ngây thơ để Jong Dae yêu thương mà thôi, loại người như thế không phải lần đầu tiên hắn gặp … muốn làm em dâu hắn … mơ cũng đừng mong có.

Luhan đi đến khuôn viên ngồi đó thẩn thờ nhưng được một lúc thì Oh Jong Dae cũng đuổi kịp.

“ Em thấy đỡ hơn chưa ? ” – Hắn ôn nhu hỏi, ngồi xuống kế bên cậu, nắm tay an ủi.

Luhan rút tay lại ngay. – “ Em nói không sao mà, anh vào trong đi nếu không mọi người sẽ không vui đâu ?”

“ Hôm nay đâu phải ngày vui của anh, khi nào đến ngày ấy, anh và em chắc sẽ mệt lắm đấy ? ”

Ý tứ hắn rất rõ ràng, qua mấy tháng quen nhau, hắn hiểu hắn muốn cậu biết bao nhiêu, tuy cậu nhiều lần cự tuyệt nhưng hắn sẽ đợi, bất quá đến lúc đám cưới, muốn cũng không có muộn.

Hiểu rõ ý hắn nói gì một cõi chua xót dâng lên khiến mắt cậu cay cay.

Oh Jong Dae giật mình khi thấy mắt Luhan đỏ hoe, luống cuống ôm vội cậu vào lòng.

“ Em không khỏe chỗ nào nói anh biết, cứ im lặng như thế, anh lo lắm.”

“ Em thấy khát nước, anh đi lấy nước cho em được không ?”

Hắn nghe xong thở phào, thì ra muốn uống nước.

“ Đợi anh một chút, có muốn ăn gì không anh sẽ mang một ít cho em.”

“ Không cần, em chỉ muốn uống nước thôi.”

Hắn ừ một tiếng rồi đi vào trong. Bây giờ chỉ còn mình Luhan ngồi dưới đài phun nước.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má, giọt thứ hai rơi xuống nền gạch màu ngà voi sang trọng.

Cậu đã khóc, không phải vì Oh Jong Dae mà vì cha mẹ và em trai cậu.

Cậu có lỗi với họ rất nhiều, tự trách bản thân nhưng cũng trách ông trời vì sao trớ trêu như thế ? mới đây cho cậu một tình yêu thật đẹp nhưng cũng cho cậu một nhát dao chí mạng.

‘ Sao chuyện này lại xảy ra với mình ? Tại sao Oh Jong Dae lại là em trai của tên cầm thú đó … tại sao ? … tại sao ? … Tại sao ? ’

Rất muốn hét lớn hai chữ “ Tại sao ? ” nhưng chỉ có thể để trong lòng mà gào thét.

Cậu rốt cuộc phải làm gì bây giờ, cậu yêu Jong Dae nhưng anh trai hắn lại là kẻ hại gia đình cậu nhà tan cửa nát, hại cậu người không ra người, hại cậu suốt hai năm qua luôn bị ác mộng đeo bám … tất cả là tại hắn.

Cậu cũng không phải kẻ “ Vơ đũa cả nắm.”. Những tháng qua bên cạnh Jong Dae, cậu biết hắn tuy bề ngoài hay ra vẻ công tử nhưng chưa bao giờ nói về gia thế hay khoe khoang thân phận mình, nhất là tình yêu của hắn dành cho cậu.

Cậu càng biết, là Oh Sehun giết chết cả nhà cậu chứ không phải Oh Jong Dae, dù là em trai nhưng hắn chắc sẽ không làm như thế ?

Nhưng giờ đây đối với cậu, tình yêu của Oh Jong Dae lại như cái dằm, nó in hắn trong tim, rất khó chịu, rất đau đớn … Cậu rất muốn lấy cái dằm ấy ra nhưng không tài nào lấy được, bởi … cậu không đành lòng.

Càng nghĩ càng tủi thân, càng thương cho số phận, cũng trách cứ ông trời nhưng biết phải làm sao ? … Nước mắt vẫn cứ chảy không ngừng.

Được một lúc, cậu mơ màng nhìn thấy đôi giày da sáng bóng dưới đất, một giọt nước mắt vô tình rớt xuống giày da của hắn, lại thấy khăn tay đưa tới trước mặt.

Jong Dae đã trở lại, cố chịu đựng lau hết nước mắt trên mặt, gượng một nụ cười tươi như hoa đối mặt với hắn.

“ Sao anh đi nhanh thế ? em …”

Vừa mới nhìn lên thì vế sau muốn nói gì cậu cũng không nhớ, bởi người trước mặt không phải Oh Jong Dae mà lại là … Oh Sehun.

Đôi mắt hắn như diều hâu nhìn cậu chăm chú.

“ Sao ? Mới nãy còn cười vui vẻ, giờ lại khóc em trai tôi hiếp đáp cậu sao ?”

“ Khô … không , không có.” – Luhan khó khăn nói.

‘ Sao hắn lại ra đây ? làm sao giờ ?”

“ Chúng ta trước kia đã từng gặp qua phải không ?”

Lòng Luhan chấn kinh. – ‘ Không lẽ hắn đã nhận ra cậu ? không … khuôn mặt cậu đã thay đổi, không thể nhận ra được, không thể …’

“ Không, đây là lần đầu tôi gặp Oh tiên sinh.” – Cố trấn an mình mà trả lời hắn.

“ Vậy à, nhưng sao trông cậu rất quen.” –  lại dò hỏi.

Cũng cảm thấy khó hiểu, vì sao lại quan tâm một chàng trai được chứ ? Hắn vốn không thiếu tình nhân … À, có thể vì là người yêu của Jong Dae nên hắn mới hỏi vậy thôi, nhưng dù gì cũng chỉ là loại người ham danh háo lợi.

Trong lòng hoảng sợ, Luhan càng run rẩy, mặt cũng tái xanh, kí ức liên tục ùa về khiến cậu muốn nghẹt thở, bất giác lùi vè phía sao nhưng không biết phía sao lại là đài phun nước.

Lùi một bước nữa thì đụng thành bể, Luhan mất thăng bằng té ngã.

Cứ nghĩ người sẽ “ ướt như chuột lột.” nhưng nào ngờ Oh Sehun lại ôm cậu lại nên thoát nạn nhưng “ tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.”.

Hiện tại hắn và cậu mặt đối mặt, người dán sát nhau, tư thế có bao nhiêu phần là ám muội.

Luhan cảm nhận hơi thở lạnh băng của hắn, cũng cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài, muốn đẩy hắn ra nhưng vô dụng, cậu nhíu mày nhìn hắn.

“ Oh tiên sinh, cám ơn ngài, tôi đã không sao rồi vì thế làm phiền ngài có thể buông ra được không ? ”

Oh Sehun nhìn người con trai trước mặt, cũng không quan tâm cậu đang nói cái gì … Chàng trai trước mắt có gì đó khiến hắn không giải thích được, cảm giác quen thuộc nhưng vẫn thấy xa lạ nhưng hương thơm từ người cậu nghe rất dễ chịu khiến hắn có chút suy mê.

“ Thơm thật.” – Lời vừa nói ra khiến cả hai sửng sốt.

Oh Sehun cho là mình vì uống say nên mới nói lung tung.

Còn Luhan thì cho rằng mình bị lãng tai nên lại cố đẩy hắn ra nữa.

“ Oh tiên sinh, Jong Dae sắp ra rồi, anh ấy sẽ hiểu lầm mất.”

“ Loại người như cậu cũng sợ bị hiểu lầm hay sao, không phải chỉ nói bằng miệng nhưng trong lòng còn muốn hơn vậy à ? ”

Lời nói khiêu khích đầy ám muội cùng với tư thế càng lúc càng sát nhau khiến mặt Luhan đỏ bừng, cậu cố không phun nước bọt vào mặt hắn mà trừng mắt.

“ Mong Oh tiên sinh đừng khi dễ người khác như thế, tôi không phải loại người giống như những cô gái bên cạnh Oh tiên sinh, nên Oh tiên sinh hãy tôn trọng tôi một chút.”

“ Ha ha ha … Luhan, vậy cậu nghĩ cậu là loại người gì ? ”

Hắn cười không lớn nhưng cũng đủ khiến Luhan nổi giận.

Nếu hắn bảo cậu là người như thế nào, cậu có thể trả lời nhưng hắn lại nói cậu là loại người gì thì chẳng phải hắn đã xem cậu như mấy cô gái lẳng lơ bên cạnh hắn hay sao ?

“ Là loại người gì không cần Oh tiên sinh đây nhọc tâm.”

Luhan cảm thấy việc giãy giụa là vô ít, hắn cao hơn cậu một cái đầu, người lại giống như supper man, trừ khi cậu là King Kong mới mong địch lại.

“ Oh tổng, thì ra ngài ở đây ?”

Một chàng trai từ đâu bước tới, giọng nói lã lướt vang lên, hai người bọn họ nhìn về chàng trai, Luhan sửng sốt … là cậu ấy.

Lúc này Oh Sehun mới buông Luhan ra, xoay người nhìn chàng trai trước mặt, vẻ mặt bình thản nói.

“ Cậu Huang đây tìm tôi có chuyện gì sao ?”

“ Vâng, anh rể tôi nãy giờ tìm Oh tổng, bảo có chút việc.”

Người con trai có mái tóc bồng bềnh dài qua trán, vận một bộ âu phục màu lam, da không trắng lắm nhưng nhìn rất mịn màng, đôi môi mỏng màu hồng nhuận… là Huang Zi tao, em trai Huang Hye Mi.

“ Tôi biết rồi.”

Hắn trả lời qua loa, liếc Luhan một cái, chân thong thả bước vào trong.

Đợi hắn đi khuất, Luhan nhìn Huang Zi Tao, nở nụ cười tươi.

“ Cám ơn cậu, Zi Tao.”

“ Cậu biết tôi sao ? ”

Nhìn chàng trai trước mắt, Huang Zi Tao cảm thấy khó hiểu, theo như dáng vóc thì cậu bé này nhỏ tuổi hơn cậu vậy tại sao lại xưng hô như thế, mà tại sao lại biết tên cậu nữa chứ ?

Biết mình thất thố, lại nghĩ còn mang thân phận của Luhan, cậu đổi giọng.

“ Vâng, vì anh là em trai đại minh tinh mà.”

“ Ừm, nhưng sao này cẩn thận một chút … Oh Sehun cùng hai người kia, em nên tránh thì hơn.” – Huang Zi Tao nhắc nhở.

Khi nãy cậu chỉ muốn hóng mát, không ngờ lại có thể ra tay “ Anh hùng cứu mĩ nam ” như thế.

Luhan gật đầu, cậu không nghĩ lại có thể gặp Zi Tao, cậu bạn thân hồi trung học của cậu … Nhưng lại thấy khó hiểu, không phải Zi Tao họ Kim sao, sao giờ lại đổi thành họ Huang mà còn là em trai đại minh tinh nữa chứ ?

Luhan thở dài trong lòng, dù khó hiểu nhưng cũng không thể nói ra vì thân phận hiện giờ của cậu đâu phải là Lộc Hàm.

“ Em yêu anh mặc cho trái tim em vẫn đau khổ

Mặc cho anh tìm kiếm tình yêu nơi khác

Dẫu chỉ như kẻ bù nhìn

Hay là một con búp bê đang u buồn

Thì em vẫn mãi chờ đợi anh.”

Nhạc chuông vang lên một ca khúc đượm buồn, đó là tiếng chuông điện thoại của Huang Zi tao, cậu xấu hổ nhìn Luhan, sau đó bắt máy, giọng điệu trở nên nghiêm túc.

“ Alo, Huang Zi Tao xin nghe …”

“ ….. ”

“ Vâng, tôi biết rồi.”

Cuộc điện thoại rất mau lẹ, Huang Zi Tao cúp máy, quay sang Luhan khẽ cười.

“ Xin lỗi em nhưng anh có chút việc, anh đi trước, gặp em sao vậy ? ”

Sau đó Huang Zi Tao đưa danh thiếp cho cậu rồi quay người đi.

Luhan nhìn bóng dáng Huang Zi Tao khuất dần, trong lòng cảm thấy lo lắng, không biết thời gian qua Huang Zi Tao đã xảy ra chuyện gì nhưng … chuyện mình lo chưa xong, lại có thời gian lo chuyện người khác, đúng là dở hơi.

“ Em uống đi.”

Oh Jong Dae không biết từ khi nào xuất hiện đưa cho Luhan ly nước lọc, cậu khẽ cười đón lấy uống một ngụm nhưng vẫn không nhìn đến mặt hắn.

“ Luhan, em nếu có giận anh chuyện gì thì cứ đánh anh thoải mái chứ đừng im lặng như thế được không ? ”

Từ lúc Luhan bước vào bữa tiệc thì vẻ mặt không vui đã đập vào mắt hắn, hắn biết cậu không quen với thế giới của hắn nhưng hắn cũng không mong cậu chấp nhận, chỉ là muốn giới thiệu với anh trai hắn thôi, còn sau này nếu cậu không muốn đi đến những bữa tiệc như thế này, hắn cũng không ép buộc.

Luhan im lặng đứng dậy ôm chằm lấy hắn, đối với cậu bây giờ không biết nên yêu hay nên hận.

Kết thúc hay tiếp tục yêu, dù chọn cách nào thì không chỉ cậu đau khổ mà ngay cả hắn cũng thế nhưng không dứt khoát thì sau này đau khổ sẽ nhiều hơn.

“ Jong Dae, nếu một ngày anh phải lựa chọn … giữa em và anh trai anh, anh chọn ai ?”

Tự nhiên bị cậu ôm lấy, hắn rất vui vẻ muốn nói gì đó nhưng cậu đã nói trước mà lại hỏi vấn đề làm hắn khó hiểu nhưng hắn vẫn thản nhiên trả lời.

“ Là anh trai anh.” – Hắn bổ sung.

“ Em đừng giận, nghe anh nói trước … vì cha mẹ anh mất sớm, chỉ còn hai anh em nên anh dĩ nhiên chọn anh trai mình nhưng em sẽ đứng vị trí thứ hai và không có người thứ ba chiếm vị trí tiếp theo đâu.”

Nuốt xuống cay đắng trong lòng, vòng tay Luhan ôm chặt Jong Dae, cậu không muốn hắn thấy vẻ mặt chua xót của cậu bây giờ.

Luhan chỉ muốn biết, vị trí của cậu trong lòng hắn như thế nào, nếu hắn coi trọng cậu thì cậu còn nghĩ đến việc hắn sẽ tha thứ cho việc cậu đối đầu với anh trai hắn nhưng giờ … Coi như đó là ý trời, dù hiện giờ cậu không có gì để đấu lại Oh Sehun nhưng cậu sẽ bất chấp thủ đoạn để trả thù hắn.

” Jong Dae, xin lỗi anh, em không thể để ba mẹ em chết oan được.”

Bóng dáng hai người ôm nhau kéo dài dưới nền gạch màu ngà voi sang trọng , tiết trời ban đêm càng lạnh hơn nhưng không bằng tâm trạng của Luhan, đôi mắt cậu bắt đầu trở nên lạnh băng,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC