Chương 20: Say nắng tiểu yêu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Somi bưng cốc cafe nóng hổi bốc khói nghi ngút đi đến chỗ của Chaeyoung.
- Của chị nè!
- Để xuống bàn đí. - Chaeyoung ra lệnh.
Somi để ly cafe xuống bàn nhưng vô ý cái cốc ngã ngang. Thế là cafe trong cốc hất vào tay Son nhóc, lan ra ướt cuốn sách trên bàn. Tay và sách bóc khói cùng một lượt. Somi hết sức hốt hoảng đưa tay che miệng không nói nên lời. Chaeyoung vẫn giữ nguyên hiện trường không hề có một chút biểu lộ cảm xúc. Má này da trâu á!
Khẽ đưa đôi mắt giết người nhìn Somi, Chaeyoung vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Somi luống cuống lấy khăn giấy lau cafe, miệng cô nhóc rối rít.
- Xin lỗi! Chị có sao không?
Chaeyoung chậm rãi giơ tay lên xem xét chỗ da bị cafe vấy lên rồi quay sang nhìn Somi.
- Theo viện nghiên cứu da Nhiệt Đới thì nó trắng hơn hồi nãy một tí!
- Là sao? - Somi ngơ ngác.
- BỊ PHỎNG!!!!! - cô nhóc hét làm Somi muốn dựng tóc gáy.

Cả đám ngồi nhìn Somi chạy tới chạy lui thì ôm bụng cười mãi không thôi. Chaeyoung được nước nên bắt Somi nào là đi mua thuốc trị bỏng, băng keo cá nhân, ....

Giờ giải lao kết thúc, cuối cùng là tiết kiểm tra. Học sinh đứa thì thảo luận đứa thì chép bài của nhau. Sana bắt chéo chân rút từ trong đôi bốt ra mảnh giấy ghi đầy chữ. Tử Du ngạc nhiên nhìn cô.
- Vợ cũng xài mấy cái này nữa hả?
Sana vừa nhìn vừa chép, miệng thì đáp.
- Văn hay chữ tốt không bằng học dốt có phao mà! 

Tử Du cười thích thú nhìn cô.
- Vợ iu! Em không có thuộc bài!

Sana đẩy tờ giấy bài làm của cô nhích sang bên Tử Du một tí. Nó biết cô sẽ cho nó xem bài ké mà.

Về phần Momo và Jungyeon thì cũng hì hục làm mấy chuyện của "học sinh gương mẫu". Momo hé cái váy ra xem rồi lại chép, chép xong rồi lại xem để chép tiếp. Thì ra bà này chép tài liệu trên đùi của bả, bó tay!!!

Jungyeon nhìn một cách đắm đuối quên mất là mình đang kiểm tra.
"Bốp"
- Chùi nước dãi đi! Không làm bài mà lo nhìn cái gì thế hả? - Momo khẽ quát sau khi đã cho Jungyeon một cái cốc đầu.
- Hì...hì... Cho coi ké với được không? - Jungyeon cười gian.
- Thì coi đi! Hết giờ bây giờ, nhanh lên! - Momo ngồi sát vào Jungyeon rồi kéo cái váy nhích lên tí xíu để lộ dòng tài liệu mà cô đã kì công ngồi chép cả đêm.

Bà má Jungyeon chép thì ít mà nhìn thì nhiều. Đúng thật là...
- Kéo xích lên tí nữa coi hết thấy rồi!
Momo đang làm bài cũng cố gắng nhích lên tí xíu nữa. Jungyeon lại lải nhải.
- Vẫn chưa thấy! Lên tí nữa.

Momo ngồi bắt chéo chân rồi nhích lên để Jungyeon  coi. Cái miệng Jungyeon lại hối thúc.
- Chưa có thấy! Lên nữa đi!

Momo bắt đầu nổi cáu, cô nhìn xuống thấy dòng tài liệu nằm chình ình ở đó thậm chí là cô đã kéo lên trên xa lắm rồi. Jungyeon hí hoáy viết cái gì đó nên không biết là Momo đang nhìn mình. Cô hiểu Jungyeon đang giở trò gì liền giả vờ cất giọng.
- Thế cởi ra luôn cho dễ thấy nhé!
- Được đấy! Được đấy!
"Bốp"
- Cậu coi tài liệu hay là coi "cái kia" hả? - Momo quát. Jungyeon thì ôm đầu nhăn nhó khi lãnh nguyên cuốn sách lên đầu.

Bà cô đẩy gọng kính lên rồi chỉ cây thước về phía Momo và Jungyeon.
- Hai em kia! Lộn xộn gì đó?
- Dạ không có gì đâu cô ơi! - Jungyeon đáp rồi ra hiệu bảo Momo yên lặng.
Momo tức tối ngồi xuống làm bài tiếp, cô giơ nắm đấm ra cảnh cáo họ Yoo. Thế nhưng Jungyeon vẫn cứ cà rởn nhăn răng ra cười. Về phần Somi và Chaeyoung thì.
- Chị làm xong rồi á hả?

Chaeyoung gật đầu đặt cây bút xuống bàn. Chưa đầy 10 phút nữa, bài thì nhiều thế cơ mà. Má này thành tinh rồi! Somi nhìn bài của Chaeyoung chép lia chép lịa. Họ Son rống mỏ lên.
- Cô ơi! Somi... ưm...ưm...

Đang méc giữa chừng thì bị Somi nhét cục giấy vào miệng. Chaeyoung tức giận giựt lại tờ giấy làm bài. Somi đạp chân cô một phát rồi chép bài tiếp. Chaeyoung ôm chân rồi lên giọng đe dọa.
- Cô đúng là.... Coi chừng tôi đấy! Hừ!
- Thì phải coi chừng chứ! Nếu không chị giựt tờ giấy làm bài lại thì sao? - Somi lè lưỡi trêu nhóc Son.

Cuối cùng cũng hết giờ làm bài, cả đám nộp bài rồi xách cặp ra về. Riêng Somi thì bị Chaeyoung kéo lại. Chờ trong lớp chỉ còn hai người, Somi vùng vẫy.
- Buông ra coi!
- Cô định bỏ trốn hả?
- Ai đồn? Tui có nói là bỏ trốn đâu! - Somi đáp.

Bỗng Chaeyoung yên lặng, tay vẫn siết chặt cổ tay của Somi. Bỗng mặt Chaeyoung đỏ lên, ánh mắt cô nhìn ra cửa sổ làm Somi cứ ngẩn ra. Họ Son đúng là mỹ nhân mà! Gương mặt không tì vết lại thêm đôi mắt tròn đáng yêu nữa. Hình như có điều gì đó khó nói trong cô thì phải.

Somi chăm chú ngắm cô, cô nhóc cảm thấy trong mình có tí gì đó rung động. Tim cô cứ nhảy múa tưng bừng. Bỗng Chaeyoung nhìn thẳng vào mắt cô nhóc, miệng cố nặn ra từng chữ.
- Hôm...đó.... cô... cô.... thấy gì rồi?

Somi bật cười trong vô thức, Chaeyoung thấy cô cười thì ngượng càng thêm ngượng.
- Nói đi chứ! Cười cái gì mà cười?
- Chị nghĩ tôi thấy cái gì thì tôi thấy cái đó đấy! - Somi cười gian.
Cô nhóc định xách cặp bỏ đi nhưng Chaeyoung đã kéo tay cô lại.
- Nếu cô thấy rồi thì phải chịu trách nhiệm với tôi!

Somi bật cười.
- Cái gì? Chịu trách nhiệm á? Haha....
- Cô..... - Chaeyoung tức lắm mà không làm gì được.
- Cô sao con? Cô đẹp quá phải hong?
- Rốt cuộc cô có chịu trách nhiệm hay không?
- Không bao giờ và đừng mong chờ! -
Somi chu mỏ tuyên bố.
Chaeyoung giơ cao cái điện thoại trên tay làm nụ cười của Somi tắt ngấm. Để người ta bắt được thóp rồi còn trả treo được cái gì nữa. Somi gầm gừ.
- Chị ngon lắm! Bây giờ chị muốn sao?
- Sao? Sợ rồi à? Để từ từ tôi suy nghĩ cái đã! Mai gặp! Bye bye....

Chaeyoung cười hài lòng xách cặp đi thẳng để lại Somi ở phía sau với cái đầu như ngọn núi lửa. Đúng là oan gia! Kiếp trước cô mắc nợ Chaeyoung chăng?

*Say nắng tiểu yêu!
................................................
*Sáng hôm sau tại trường
Somi và Chaeyoung mặt đối mặt, bốn người kia thì đứng từ xa nhìn hai đứa. Không biết sáng sớm định làm trò mà thấy căng dữ hong biết.
- Suy nghĩ ra chưa? Chị muốn gì? - Somi bắt đầu cuộc đối thoại.
- Tôi muốn cô là nô lệ của tôi kể từ hôm nay. - Chaeyoung hùng hồn tuyên bố.
- CÁI GÌ??? - Somi hét lên.
- Bất cứ khi nào tôi gọi cô phải có mặt, tôi sai cái gì cũng phải làm.
- Sáng đi học chưa uống thuốc hả? Hay là uống lộn thuốc chuột nên ba trợn rồi? Còn khuya nhé! - Somi khoanh tay quay mặt sang hướng khác.
- Được thôi! Là cô nói đấy nhé! Năm phút nữa cảnh sát sẽ đến đón cô. - Chaeyoung cười đểu.
- Khoan đã.....

Somi đảo mắt qua lại suy nghĩ. Đường đường là tiểu thư tập đoàn Chu Lang lừng danh thế giới mà đi làm nô lệ cho người khác ư? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, làm nô lệ cũng đỡ hơn ở tù. Thôi thì tới đâu hay tới đó. Cầu mong cho tên này đừng lên cơn động kinh mà đòi báo cảnh sát nữa là được rồi.
- Tôi... tôi... đồng ý! - Somi ngập ngừng nhìn Chaeyoung. - Nhưng khi nào thì tôi được tự do?
Chaeyoung sờ cằm ra vẻ suy nghĩ.
- Ưm để coi.............. Khi nào tôi có bạn gái thì tôi trả tự do cho cô.
- Cái gì? Thế nếu chị không có bạn gái thì tôi phải phục vụ cho chị suốt đời à?
- Cô có mơ cũng đừng mơ cao thế chứ! Nhìn mặt tôi xem, đời nào mà ế được! Bây giờ để cho chắc tôi sẽ làm một bản hợp đồng.

....................15 phút sau................
- Xong rồi! Hợp đồng thì mỗi đứa một bản cấm chị lật lọng!

Somi quăng cho Chaeyoung tờ hợp đồng, bản thân cũng cất riêng một bản. Cũng may là ban nãy đã sơ tán các thành viên trong lớp ra ngoài. Nếu không thì hai đứa nhóc này lại tạo scandal mất.

Bốn đứa tròn mắt nhìn Somi và Chaeyoung chí chóe. Đúng là một sự tai hại khi để hai đứa này chạm mặt nhau.

Trong khi đó thì Jungyeon cứ ngồi cười một mình suốt. Trạng thái này được duy trì từ lúc vừa đặt chân vào trường cho đến bây giờ. Tử Du huých vai cô.
- Ê! Uống thuốc chưa? Làm gì mà ngồi cười như bà điên vậy?
- Mày thì biết cái gì trong trái ổi! - Jungyeon nói rồi quay sang hướng khác cười tiếp.

Tử Du khó hiểu nhìn Jungyeon còn Sana thì để ý Momo hôm nay cũng rất lạ. Suốt buổi không ngồi quay mặt ra ngoài thì cũng úp mặt xuống bàn. Nói chung là không nói chuyện với Jungyeon như mọi bữa nữa. Mọi người muốn biết chuyện gì đã xảy ra thì ta quay lại đêm hôm qua nhá!

*Flashback
Momo vừa bước ra khỏi shop quần áo, trên tay cô xách đầy đồ. Dĩ nhiên tài xế chở cô đi chính là "osin Yoo" rồi. Do lúc nãy họ Yoo than mỏi chân nên cô bảo Jungyeon đến chỗ đậu xe để đợi.

Đang bước ngon trớn bỗng cô sững lại. Bên kia đường là Jungyeon đang dựa vào chiếc mui trần của mình, bên cạnh họ Yoo là một cô gái chân dài rất đẹp. Hình như họ đang trò chuyện với nhau thì phải. Momo đứng đó, cô không muốn quấy rầy họ nhưng không hiểu sao cô thấy rất buồn.

Cô gái đó từ từ tiến đến gần và đặt lên má của Jungyeon một nụ hôn ngọt ngào. Momo sôi máu não, cô lầm bầm chửi rủa tên Jungyeon háo sắc mất nết.

Bên kia đường hai người vẫn nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Momo chỉ biết đứng bên đây chờ đợi thôi, cô không muốn đối mặt với người đẹp hơn mình. Cô sợ Jungyeon sẽ thích cô gái đó hơn. Mãi một lát sau cô gái đó ghé tai Jungyeon thì thầm, không biết cô ta nói gì chỉ biết là Jungyeon bật cười. Họ Yoo vẫy tay với cô ta và rồi cô ta bước đi.

Đến lúc này Momo mới băng qua đường và tiến đến gần Jungyeon. Cô nhìn theo bóng cô gái đó rồi nhìn Jungyeon.
- Ai thế? Người yêu à? - giọng của Momo pha lẫn tò mò và hờn dỗi.
- Không nói cho cô biết! - Jungyeon đút tay vào túi quần ý muốn trêu Momo, thực ra trong lòng Jungyeon đang cười thầm.
- Nhưng tôi muốn biết! - Momo có phần nghiêm túc trong lời nói.
- Cô biết làm gì? Mà sao hôm nay tự dưng quan tâm đến chuyện của tôi thế? Trông thái độ cô lạ lắm đấy! Trông giống như là.....
- PHẢI! TÔI THÍCH CÔ ĐẤY! - Cô mất kiên nhẫn trước thái độ đùa giỡn của Jungyeon, vì vậy nên cô hét lên trong vô thức.

Như thể nhận ra mình mất kiểm soát, Momo vội đưa tay bịt miệng, Jungyeon ngạc nhiên nhìn cô.
- Cô nói gì?
Momo đỏ mặt lắc đầu lia lịa.
- Không.... không có gì!

Jungyeon khom người xuống nhìn thẳng vào mắt cô.
- Lúc nãy tôi nghe rõ ràng cô nói thích cái gì đó mà!
Momo lại quay mặt sang hướng khác.
- Cậu.... chắc cậu nghe nhầm rồi!

Jungyeon nghe rất rõ là đằng khác nhưng cô muốn chính miệng Momo nói lại lần nữa. Vì thế nên cô cứ nghiêng đầu theo hướng của Momo.
- Cô nói thích tôi đúng không? Tôi nghe như vậy mà!
Momo xua xua tay, mặt đỏ bừng.
- Đã nói là không có nói mà! Đi... đi... về đi! Trể rồi!

Cô nói dứt câu thì phóng lên xe đóng cửa lại. Jungyeon mỉm cười rồi cũng leo lên xe.
*Ở trên xe
- Nè! Lúc nãy cô nói thích tôi mà phải không?
- Không phải! - Momo đưa tay ôm mặt xấu hổ.
*Cả đêm hôm đó tại nhà Hirai.
"Tít...tít"
Tin nhắn từ Osin Thùng Muối: "Nè! Nói thích tôi lại lần nữa đi, lúc nãy cô nói thích tôi mà".

Momo ôm đầu khổ sở với đống tin nhắn mà Jungyeon gửi. Đúng là xấu hổ quá đi mất. Lỡ miệng thôi mà, bí mật bị phun ra hết rồi còn đâu. Momo ơi là Momo, sao mà tệ vậy không biết? Biết đối mặt sao với Jungyeon đây? Ôi trời!
Cô nằm lăn lóc trên giường, hết lăn qua lăn lại thì lấy chăn trùm kín mít. Đúng là hâm hết chỗ nói!

#Hãy_gọi_tui_là_JS.
#Hãy_gọi_tui_là_Oppa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net