Chương 32: Vật vô tri.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 *8:00 pm, Seoul, Korea :
"Bịch....bịch....bịch"

Áo quần tóc tai...v...v.... mà thôi nói chung là đẹp như cái bánh kẹp rồi đó. Tử Du lon ton đi xuống cầu thang và tiến đến cái bàn cạnh tivi lấy điện thoại. Sana đang ngồi xem tivi thì lên tiếng hỏi bâng quơ.
- Đi đâu?
Tử Du hí hửng cười cười trông cực kì đáng yêu.
- Yuko nhờ em đưa anh ấy đi mua chút đồ!
Sana nghe mà tức tối kinh khủng, tuy vậy nhưng ngoài mặt vẫn lạnh te. Cô chăm chú vào cái tivi nhưng miệng vẫn nói đều đều.
- Đúng 11h khóa cửa!
Nó mở to hai mắt, kể cả Sadness unnie đứng gần đấy cũng vô cùng ngạc nhiên.
- Vợ yêu đùa với em à? Nhà mình có luật đó bao giờ thế nhỉ? - Tử Du cứ tưởng cô đùa nên nhìn cô cười cười ra vẻ không tin.
- Thì chị nói như thế đấy! Em về trễ thì tự biết hậu quả! - Sana tắt tivi rồi đứng dậy đi thẳng lên lầu trước bộ mặt ngơ ngác của nó và Sadness unnie.

Tử Du nhìn Sadness quản gia rồi nhún vai, có lẽ Sana đùa chăng? Tử Du nghĩ vậy rồi cầm điện thoại ra trước cổng nhà.

Chiếc Chiron đen tuyền lướt đi trên đường. Cuối cùng cũng dừng trước cổng nhà Tử Du. Hôm nay Jungkook mặc áo sơ mi trắng đơn giản.
- Em đợi anh lâu không?
Anh ga lăng mở cửa giúp nó, bộ dáng ân cần khiến nó đơ ra trong phút chốc. Mặt Jungkook ửng hồng, sao lại có người đẹp như thiên thần thế kia? Tử Du nói khẽ.

- Cám ơn anh!

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh đến trung tâm thành phố, nó và Jungkook dạo đủ mọi nơi.
- Mấy cái này chắc hợp với em nè!

Jungkook lấy mấy cái áo hàng cao cấp ướm thử cho Tử Du. Trông anh có vẻ rất chu đáo và tinh tế trong việc lựa chọn trang phục. Tử Du nhìn rồi gật gật đầu.
- Ừm. Công nhận anh có mắt thẩm mĩ thiệt! Nhưng mấy cái áo đó em có nhiều quá rồi!
- Mua thêm chắc không sao đâu. Em thử cho anh coi đi mà!

Jungkook đẩy nó vào trong phòng thay đồ. Mỗi lần Tử Du bước ra là anh lại bị run chân, xinh đẹp thì thôi khỏi nói. Lại có dáng người chuẩn nữa chứ. Mấy cô phục vụ đứng gần đấy bắt đầu chú ý đến Tử Du. Họ nhìn nó rồi xì xầm, ai cũng ngưỡng mộ ra mặt.

- Ê nhìn em ấy kìa! Ngầu quá!

- Đúng vậy! Thuộc tuýp người có dáng chuẩn nên mặc mấy cái áo đó trông đẹp không chê vào đâu được!

- Trông em ấy cứ như con lai ấy! Chàng trai kia quả thật rất có phước!

Jungkook thấy vui vô đối vì nghe những cô gái, anh chàng đó đang ghen tị với mình. Tử Du thay áo ra xong đưa cho Jungkook.
- Nếu anh thích thì em lấy hết chỗ này!
- Ý kiến hay! Ta đi thanh toán thôi!
Jungkook trở nên vui vẻ lạ lùng kéo tay Tử Du đi. Cả hai bắt đầu dạo bước trong khu thực phẩm. Từ lúc bước vào đây trông Tử Du chăm chú đến kì lạ. Hai tay cứ liên tục lựa lựa chọn chọn.
- Tử Du đang tìm cái gì đấy? Cần anh giúp không?
Tử Du gãi đầu cười khì khì.
- Nếu thế thì tốt quá! Anh lựa dùm em vài loại thực phẩm dinh dưỡng nha!
Jungkook đưa tay lựa lựa rồi quay sang hỏi.
- Em mua cho ai thế? Bác gái à?
- Không. Em mua cho Sana unnie, cô ấy kén ăn lắm! Lại hay bỏ bữa nữa nên em lo Sana ngã bệnh. - Tử Du vô tư nói. Hai mắt vẫn cứ dán vào mấy bịch thực phẩm trên tay.

Jungkook khựng lại, trong vô thức không nói được gì. Tử Du cứ chăm chú vào mấy gói bánh nên không hề biết anh đang chết điếng bên cạnh mình. Hai tay anh siết chặt lại, lòng nhói lên một cơn đau kì lạ.
Phải cố gắng lắm anh mới giữ được nụ cười để chúng không rơi xuống. Anh nén tiếng giả vờ hỏi.
- Em có vẻ quan tâm Sana-noona quá nhỉ?
Nó nhìn mấy túi đồ trên tay rồi bật cười, có lẽ nó vẫn chưa nhìn thấy gương mặt khổ sở của Jungkook.
- Hihi.... Thì tại Sana là...... - định nói là vợ mình nhưng nhớ lại đã giao kèo không được công khai quan hệ vợ chồng nên Tử Du lập tức sửa lại - .... là người em thích!

Jungkook nghe mà hai tay trở nên lạnh buốt, tim còn thấy lạnh hơn. Cảm giác yêu thầm nó khổ thế đấy, trông khi người ta vô tư cười nói thì nước mắt của bản thân lại chảy ngược vào trong.
Cứ mãi trông mong, đặt hết hy vọng vào mối tình đầu. Ai ngờ khi đối diện, người đó lại luôn miệng nhắc đến tên người con gái khác. Bộ dạng còn cười tươi, quan tâm như thế kia nữa.
Có lẽ Jungkook quá giỏi trong việc chịu đựng, anh vẫn cố tỏ ra bình thường.
- Em dùng thử những loại này xem sao.....
- Cám ơn anh nhé! - nụ cười ấy lại một lần nữa khiến tim của Jungkook vỡ ra từng mảng.

Mình không thân không phận thì nên im lặng là tốt nhất. Con đường phía trước sao hôm nay dài quá, Jungkook bỗng cảm thấy thật mệt mỏi. Nếu là trước đây cùng Tử Du đi học mỗi ngày, anh chỉ ước cho ngôi trường đừng bao giờ hiện ra để có thể cùng nó đi bên nhau mãi như vậy.

Bây giờ thì hết rồi, Tử Du đã có người mình thích. Anh biết bản thân sẽ không là gì để có thể níu giữ trái tim của Tử Du. Đời thật lắm chuyện hài!
Tử Du và anh đi ngang qua khu đồ dùng trẻ em, nó cứ chăm chú đứng ngắm mấy cái nôi rồi mỉm cười. Nụ cười mà Jungkook cho là Tử Du cảm thấy rất hạnh phúc.

- Oa! Không ngờ lại dễ thương đến như vậy! - Tử Du thích thú lẩm bẩm, hai mắt sáng lên như trẻ con.

Jungkook khều vai nó, anh mỉm cười nhẹ.

- Hai là ta đi ăn gì nhé!

- Ok ta đi thôi!

Mãi mê mua sắm không ngó ngàng gì đến thời gian, đồng hồ thấm thoát đã 10h. Anh và Tử Du cũng vừa ghé vào một quán kem bên đường.
Jungkook thấy Tử Du cứ ngắm nghía mấy túi thực phẩm dinh dưỡng mua cho Sana mà không khỏi đau lòng. Anh ước gì bây giờ có thể tìm thấy một nơi nào đó để có thể gào thật to. Cảm giác kìm nén quả thật không hề dễ chịu chút nào.
- Jungkook-ssi! Sao mặt anh trông không được ổn thế?
Anh giật mình đưa tay che mặt.
- À tại lúc nãy nhớ về em gái!
- À, em gọi gì cho anh uống nha!

Tử Du chu đáo dặn dò phục vụ loại cacao nóng mà Jungkook yêu thích. Bản thân anh lại một lần nữa bị vẻ ân cần của Tử Du làm cho mê muội. Có lẽ anh yêu quá sâu đậm rồi chăng?

Nhưng anh vẫn không thể nào sánh bằng vị trí của Sana trong lòng Tử Du. Có lẽ nên im lặng và chôn giấu bí mật đó suốt đời thì tốt hơn. Tử Du ngồi xuống bàn nhìn anh.
- Anh không sao chứ? Hay chúng ta về nha!
Anh vội xua xua tay.
- Không cần đâu. Anh muốn trò chuyện cùng em thêm một lát nữa! - dù biết người con gái trước mặt không thuộc về mình nhưng anh vẫn muốn được nhìn người ấy lâu hơn.

Cả hai bắt đầu trò chuyện với nhau, những câu hỏi thăm hay an ủi. Lâu lâu là những nụ cười vui vẻ cùng nhìn nhau. Thời gian cứ thế trôi đi mà chính Tử Du cũng không hay biết.

10:55 pm tại biệt thự Sóc Lang. 
- Cô chủ! Ta làm thế thật à? - quản gia thận trọng hỏi.
- Tôi đã nói là sẽ làm! - Sana ung dung khoanh tay trước ngực, đôi mắt trong veo vẫn hướng về phía trước.
- Vâng. - Sadness quản gia liếc nhìn Pinky oppa, anh vội vã chạy đi khóa cổng.


..............................................
"Kítttt"

Chiếc xe thắng lại trước đầu dãy nhà Tử Du, anh cẩn thận mở cửa xe.
- Em vào ngủ sớm đi nhé!
- Anh lái xe cẩn thận. Tạm biệt!
Jungkook vẫy tay cho đến khi Tử Du đi khuất, anh lầm lũi đi. Lòng nặng trĩu.

................................................
Tử Du đứng lại trước cổng, bốn bề vắng tanh. Nó ung dung bước đến bấm chuông.
"Tính.....toong......tính toong"

Không ai ra mở cửa hết vậy ta, cổng thì đã khóa mất rồi còn đâu. Đèn phòng Sana vẫn còn sáng cơ mà, nó gọi to.

- Sana à! Mở cửa cho em!

Không một lời hồi âm. Nó khó hiểu nhìn đồng hồ. 11h20 rồi á? Chẳng lẽ Sana làm thiệt sao trời? Tử Du vội móc điện thoại nhắn tin cho cô.

From Tên không tiền đồ: " Vợ iu! Mở cửa cho em đi mà!"

5 phút......
10 phút trôi qua......
15 phút sau......

Tin nhắn của Sana sáng lên.

"Chúc mừng! Cô vừa nhận được một vé VIP ngủ ngoài đường khi tham gia trò chơi trúng thưởng VỀ KHÔNG ĐÚNG GIỜ, mọi chi tiết xem thêm tại trang web."  

.................................................
*Sáng chủ nhật tại biệt thự Sóc Lang.
Tử Du đang dọn dẹp lại cái phòng ngủ bừa bộn như cái chuồng heo. Vợ con như thế đấy! Bắt người ta dọn phòng trong khi bản thân đang nằm dài xem tivi. Mà thôi, cãi lại chắc chỉ có nước dọn ra khỏi nhà. Tốt nhất nên im lặng và làm cho xong.
Tử Du thu dọn lại cái mớ hỗn độn, lộn xộn và rất chi là bừa bộn trên bàn học của Sana. Con gái con đứa, có cần quăng đồ lung tung thế không. Làm nó phải sắp xếp lại nữa.

"Bộp"

Hình như có cái gì đó vừa rơi xuống sàn nhà thì phải. Là một sợi dây chuyền! Tử Du cẩn thận nhặt lên xem, vợ nó đâu có thích đeo trang sức đâu nhỉ? Sao trên bàn lại có mấy thứ này?

- Em đừng tự ý động vào đồ của chị có được không?

Giọng của Sana vang lên ở phía cửa, nó quay sang nhìn cô.

- Em xin lỗi!

Sana lấy lại sợi dây chuyền cất vào tủ rồi lạnh lùng đi ra khỏi cửa. Tử Du trông theo, trong lòng buồn xoa. Có lẽ sợi dây đó quan trọng với Sana lắm! Và người tặng cô sợi dây đó còn quan trọng hơn nhiều.
Tử Du cười buồn ngồi phịch xuống giường, tự dưng sao thấy cả người nặng nề quá vậy nè? Tử Du yêu cô thiệt rồi nhưng cô vẫn cứ thờ ơ với nó. Nó nghĩ đối với cô như vậy chắc là chuyện thường. Nay vì một sợi dây chuyền mà Sana lại lạnh lùng như vậy. Chẳng lẽ trong mắt Sana nó còn thua cả một món đồ vô tri sao?

Càng nghĩ lại càng buồn, Tử Du mệt mỏi ngã ra giường. Nhìn lên trần nhà, trong đầu bận bịu suy nghĩ vu vơ. Lâu lâu lại nhăn nhó mặt mày như trẻ con ý. Sana đứng bên ngoài dựa lưng vào cửa. Trong lòng cũng không ít áy náy. Có lẽ thái độ của cô lúc nãy cũng hơi quá đáng đối với nó. Đáng lẽ ra là vợ chồng, cô nên cho Tử Du biết một phần về quá khứ của mình.

Chính Sana cũng chẳng hiểu bản thân đang làm cái gì nữa. Sao chẳng thể bỏ được cái thái độ lạnh lùng đó vậy nè. Đôi khi cô muốn ân cần, ngọt ngào với Tử Du nhưng lại cảm thấy quá gượng gạo không tự nhiên.

  Có lẽ Sana không biết thể hiện tình cảm, không biết cách trở thành một cô gái dịu dàng. Ừ thì cô là cô, vẫn là một đứa lạnh lùng khô khan. Sana không biết trau chuốt cho bản thân một vẻ ngoài xinh đẹp, cô không hiền lành như Jungkook. Sana chỉ làm những gì mình thích. Cô đã quen sống như vậy và không thể thay đổi vì bất cứ ai.
Có lẽ đó chỉ là tính cố chấp chứ không hẳn là không thay đổi được.  

#Gonn_A_Khửa

#Hãy_Gọi_Trẫm_Là_Gonn_:v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net