Chương 47: Con mồi thứ hai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục tiêu thứ hai!
..............................................
*Nhà hàng Đại Long Phụng, phố người Hoa, thành phố New York 11:00 am:

Một đôi chân dài trắng trẻo đang thoắt ẩn thoắt hiện trong bộ trang phục sườn xám màu đỏ rực của Trung Quốc. Sana ung dung, nhẹ nhàng đẩy chiếc xe chứa thức ăn và trà tiến đến căn phòng 002. Đế giày cao gót nhọn hoắc liên tục va chạm với nền gạch tạo nên những âm thanh hơi ghê rợn.

Cô khẽ đưa tay chạm vào chiếc máy bộ đàm hình cúc áo bên trong tai. Giọng của Tử Du vang lên rõ mồn một:
"Kim Long Phụng , 45 tuổi mang trong người hai dòng máu Malaysia và Trung Quốc. Bề ngoài là một thương gia khét tiếng nhưng bên trong là một cánh tay đắc lực giúp ả Army phân phối ma túy trên khắp thế giới. Vừa bay từ Trung Quốc sang cách đây 4 tiếng đồng hồ và đang dùng bữa tại căn phòng số 002. Đặc biệt, ông ta thuận tay trái."

Sana nhếch môi nở nụ cười bí ẩn:
- Thuận tay trái sao? Hừ.....

Cánh cửa phòng được mở ra, bên trong là năm người đàn ông giàu có đang ăn uống trò chuyện cùng nhau. Cô nhẹ nhàng đặt từng tách trà xuống vị trí từng người, kì thực cô chưa gặp qua người đàn ông đó lần nào. Nhưng không sao, Sana vẫn có thể giết ông ta.

Sau khi xong xuôi, cô đẩy chiếc xe lui ra ngoài. Cánh cửa vừa khép lại, một tiếng "hự" vang lên. Mọi người trong phòng trở nên cực kì hỗn loạn.

- Ngài Kim! Ngài làm sao vậy?
- Ai đó gọi xe cấp cứu mau lên!
- Ôi không! Thật kinh khủng quá!

Khẽ nở nụ cười nửa miệng khi biết con mồi đã ngã xuống, Sana đẩy chiếc xe vào một góc khuất rồi lấy chiếc áo khoát choàng vào. Nhắm hướng cửa thoát hiểm mà bước thật nhanh.

Vừa ra đến trước cửa nhà hàng, một chiếc xe hơi bóng loáng dừng lại. Cô lên xe và mất dạng ở cuối con đường. Tử Du vừa lái xe vừa cười:
- Lại trót lọt một vụ nữa nhỉ?
Sana nhếch môi cười, đưa tay chỉnh chỉnh lại cái gọng kính.
Đưa đôi mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài, cách nhà hàng một đoạn khá xa rồi nên chắc không có gì đáng ngại.
- Chị giết ông ta bằng cách nào? - Tử Du đưa gương mặt tò mò hỏi cô.
- Suỵt!
Sana đưa ngón trỏ lên miệng nở nụ cười bí ẩn làm nó lại càng muốn biết.

*Biệt thự Sóc Lang 3:00 pm:

Sana châm lửa đốt bộ sườn xám ấy rồi quay trở vào nhà. Tử Du đang ngồi trên bàn ăn cùng hai tách cà phê bóc nghi ngút khói. Cô ung dung ngồi vào bàn đối diện với nó.
Im lặng giây lát, máu nhiều chuyện lại nổi lên:
- Nè! Tiết lộ em nghe đi! Làm sao ông ta chết?

Sana không trả lời, chỉ đưa tay lướt lướt cái điện thoại để bật chế độ radio. Tử Du lấy làm khó hiểu nhìn cô chăm chăm.

Giọng cô phát thanh viên trong trẻo vang lên:
"Vào 11h trưa nay tại nhà hàng Đại Long Phụng đã xảy ra một vụ án mạng. Nạn nhân là ông Kim Long Phụng 45 tuổi, là một thương gia khá nổi tiếng quốc tịch Trung Quốc. Dựa theo hiện trường, cảnh sát cho biết nguyên nhân cái chết chính là do bị trúng độc kali xyanua. Lạ thay là trong trà cũng như thức ăn không hề có chất độc và những vị khách ngồi cùng bàn với ngài Kim lại không hề xảy ra chuyện gì. Hệ thống camera trong phòng tại thời điểm đó lại bất ngờ ngưng hoạt động. Rốt cuộc đâu là chân tướng sự việc? Lực lượng cảnh sát New York đang đau đầu để tìm ra chìa khóa của vụ án này. Sau đây là bản tin........."

Tử Du nhíu mày, đưa đôi mắt ngờ vực nhìn cô:
- Đừng nói là chị dùng kali xyanua nhé?
- Exactly!
Sana thư thái nhấp một ngụm cà phê. Nó đưa tay sờ cằm tỏ vẻ khó hiểu:
- Thế tại sao chỉ mình ông ta chết mà những người còn lại không hề bị gì?
Sana đặt tách cà phê xuống bàn, hai tay đan vào nhau:
- Em có nhớ là đã từng nói ông ta thuận tay trái không?
Tử Du gật gật đầu:
- Đúng rồi! Sao chỉ có một mình ông ta trúng độc?

Sana cười nhẹ, bệnh ngu của vợ cô lại tái phát nữa rồi. Sana đứng dậy lục lọi xung quanh để tìm lọ mật ong. Tử Du chống cằm nhìn nó không chớp mắt. Hỏi không trả lời mà lại làm gì thế không biết.

Sana đặt lọ mật ong xuống bàn, dùng một cây cọ mỏng quét một lớp mật ong dọc lên miệng của tách. Sau đó bảo nó:
- Cầm tách cà phê lên bằng tay trái và uống cho chị xem.
- Hả?...... Ờ!
Tử Du cầm lên bằng tay trái sau đó uống theo ý của cô.
- Sao? Có nhận ra điều gì lạ không? - Sana nhìn hắn chăm chăm.
Gương mặt Tử Du bỗng trở nên hình sự:
- Có.
Sana cười nhẹ, nghĩ là nó đã hiểu ra rồi nên bước đến ngồi xuống ghế:

- Tốt! Nói chị nghe xem!
- Cà phê ngọt hơn! Ngon hơn lúc nãy nhiều! Hihi.... - Tử Du liếm mép.

"Rầm"

Vâng! Sana đã té ghế vì vợ cô hồn nhiên như cô tiên. Không thể nào tin được là Tử Du lại ngớ ngẩn đến như vậy. Cô chỉ vào cái tay đang cầm tách trà của nó. Lúc này nó mới nhận ra:

- Thì ra là vậy! Chị bôi dọc lên miệng tách à?

- Đúng vậy! Thường thì theo phản xạ, ta sẽ cầm nắm mọi vật bằng tay thuận của chính mình. Khi cầm tách trà bằng tay trái hay tay phải thì khu vực miệng tiếp xúc với tách trà sẽ khác nhau. Chị bôi kali xyanua lên tất cả các tách với vị trí dành cho người thuận tay trái, còn đối với những người thuận tay phải, phần độc dọc theo vị trí đối diện sẽ không chạm vào miệng. Đó là nguyên nhân vì sao chỉ một mình ông ta chết.

- Đúng là một cái bẫy hoàn hảo!
- Nếu đã xác định được đối thủ của ta là một kẻ không tầm thường thì kế hoạch không được phép gặp một sơ suất nhỏ nào hết. - Sana đứng dậy bước lên lầu bỏ lại nó với một gương mặt...... phải nói sao nhỉ? Đúng rồi! Là cực kì đăm chiêu.

Lãnh địa H.Lone:
- Ngươi nói cái gì?

Ả Army thay đổi sắc mặt đứng bật dậy khỏi ghế, đưa đôi mắt như cú vọ nhìn tên trợ lí đang cúi đầu trước mặt.
Nghe mà như sét đánh ngang tai, đây là người thứ hai rồi chứ ít ỏi gì. Ai dám gan làm việc này cơ chứ? Đúng thật là không thể tha thứ được!
"Xoảng"

- Một lũ khốn kiếp! Ăn hại! Bao nhiêu đó mà cũng điều tra không xong. Cứ ngồi đó mà đợi đi, lũ sát thủ ấy sớm muộn gì cũng giết đến lượt các ngươi. Hừ!

Cô ta tức đến độ mặt nổi đầy gân xanh, đôi tay siết chặt như thể muốn bóp nát một thứ gì đó ngay tức khắc. Tên trợ lí và đám cận vệ đứng gần im thin thít không dám thưa thốt gì. Bang hội đang đứng trước nguy cơ bị hao hụt về các nhân vật chủ chốt. Làm sao đây?

............................................

*Tối hôm đó tại khu vực của Danh Tỉnh :

Tiếng nhạc sôi động khiến quán bar như muốn nổ tung, khung cảnh mờ ảo với những ánh đèn đủ màu sắc mang lại cho ta cảm giác như đang đứng trong một thế giới ảo. Tiếng hò hét, những điệu nhảy điên cuồng, thác loạn như thể mọi người muốn hòa làm một.

Mina ngồi trong một cái bàn ở góc khuất, nơi có thể nhìn thấy gần hết quang cảnh của cả quán bar. Trên tay là ly rượu mạnh đã uống hết một nửa, làn môi mỏng thư thái phả ra không trung từng đợt khói trắng mờ ảo.

Đôi mắt băng lãnh cứ nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định, tâm trí đang bận suy nghĩ vu vơ một số truyện mà không hề bị những tạp âm kia lấn át.

Phải! Một góc nhỏ trong những dòng suy nghĩ ấy có Sana. Bất chợt cô thấy nhớ những nụ cười hiếm hoi của Sana, những những cái nhếch môi lạnh lùng cũng như đôi mắt tinh anh, quyết đoán mà mình đôi lần bắt gặp.

Mỗi lần nghĩ đến Mina lại cảm thấy giận bản thân mình. Phải chăng ngày đó cô đừng đi Mĩ. Phải chi cô chịu tiếp tục sánh vai cùng Sana làm giang hồ. Phải chăng cô thổ lộ với Sana sớm hơn. Phải chăng........

Nếu trên đời cụm từ "phải chăng" có thể quay ngược thời gian thì đã không ai phải hối hận. Mina cố dặn lòng phải quên Sana đi nhưng mỗi khi cô đơn....... Mina lại nhớ đến cô.
Ở Sana có một sự lạnh giá, vô tâm nhưng đối với Mina đó chính là điểm khác biệt để nhận ra Sana trong số vô vàn những người con gái khác trên thế giới này. Đôi lúc ngồi cạnh Sana, cô chỉ thích được ngắm đôi mắt ấy. Đôi mắt lúc nào cũng nhìn về một khoảng không vô định nhưng lại có sức hút ghê hồn.

...................................................

*Trước cửa quán bar của Danh Tỉnh:

Con đường này tuy to lớn nhưng hiếm người qua lại, bốn bề thanh vắng không một tiếng động. Xa xa là những tòa cao ốc yên ắng, phải đi qua khỏi một ngã tư nữa mới có thể tìm thấy dòng người đông đúc. Trên con đường ấy hiện hữu duy nhất một chiếc Ferrari S430 màu đen bóng.
Một bóng dáng thanh mảnh mang giày cao gót tiến đến gần chiếc xe. Người đó móc trong túi áo khoát da ra một xâu chìa khóa đủ các loại. Thông qua kính xe, ta có thể nhận ra đó là một cô gái ăn mặc vô cùng sexy.

Cô ta tra chìa khóa vào cửa xe, phải thử tới thử lui vài cái chìa khóa khác nhau thì cánh cửa xe mới chịu mở ra. Đôi môi anh đào nở nụ cười thích thú, lém lỉnh. Người đó leo lên xe nổ máy, chiếc xe nhanh chóng mất dạng ở cuối con đường.

................1 tiếng sau................
- Đại tỷ! Chiếc xe của cô......... - một tên cận vệ chạy vào chỗ của Mina khi cô đang họp cùng Tử Du và Sana.
- Xe làm sao? - Mina điềm tĩnh xem xét mấy tấm văn kiện trên tay. Sana và nó quay sang nhìn cận vệ chằm chằm như chờ đợi anh ta báo cáo tiếp.
- Xe của cô bị người ta trộm mất rồi!
- Cái gì? - Mina ngước lên.
- Mất xe! Mất xe là mất trộm rồi đúng không? Ta báo cảnh sát đi. Để em gọi cho! - Tử Du nhanh nhẹn móc điện thoại ra.

"Bốp"

- Ngu quá ngu! Giang hồ mất đồ lại đi tìm cảnh sát à? - Sana hừ lạnh trong khi nó đang ôm cục u chà bá trên đầu.
- Ở đây nếu mất xe thì phải đi tìm tên La Thị Lía ! - Mina nhếch môi cười nhẹ.
- La Thị Lía là ai? - Sana hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net