Chap 33: JungKook - Bé con của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khó khăn lắm tôi mới có thể mở đôi mắt nặng nề này ra. Toàn thân tôi không có nơi nào là không mỏi nhừ, tôi cảm thấy mệt mỏi lắm.

Nhưng, bằng cách nào mà tôi có thể về được đây?

Đây là nhà tôi, có lẽ là YoonGi đã đưa tôi về. Tôi đã bị TaeHyung từ bỏ, có lẽ tôi chọc giận anh ấy rồi. Món đồ đó là vô giá với bọn họ thế mà tôi lại làm vỡ nó. Tôi đã sai nên tôi cũng không quá ngạc nhiên khi anh đối xử với tôi như vậy.

Vậy là kết thúc rồi sao?

.

.

.

YoonGi bước vào, vẻ mặt anh có hơi giãn ra khi thấy tôi cười, rồi anh ngồi xuống giường, nhẹ giọng hỏi:

- Kookie tỉnh rồi. Em thấy thế nào? Có ổn không? Hay có mệt gì không?

- Cảm ơn anh, YoonGi vì anh đã giúp đưa em về đây._ Tôi cảm nhận bản thân mình không còn một chút sức lực nào, đến cả giọng nói cũng trở nên thật yếu ớt.

- Em nói đi, chuyện gì đã xảy ra vậy?

- Anh nói thế là có ý gì?_ Tôi thắc mắc.

- TaeHyung đã đối xử không tốt với em sao? Sao em lại ra nông nỗi này?

- Không! Anh đừng hiểu lầm, là lỗi của em. Em đã mắc phải một sai lầm vô cùng lớn và đây là sự trừng phạt xứng đáng dành cho em.

- Khốn nạn mà! Cái tên đáng chết ấy thật chẳng ra làm sao._ YoonGi bực tức đấm nhẹ tay xuống mặt bàn nơi anh ngồi.

- Em đã nói là không có gì rồi mà, anh đừng trách TaeHyung nữa.

- Em còn bênh hắn nữa sao? Đừng để anh thấy mặt hắn. Nếu không, anh sẽ..._ Tôi thấy bàn tay YoonGi đang cuộn chặt lại thành nắm đấm.

- Anh nói vậy là sao? Sao anh cứ khăng khăng buộc tội TaeHyung thế?_ Tôi có hơi sợ hãi nên vội vàng tìm cách giúp TaeHyung tránh khỏi "nắm đấm" của YoonGi.

- Em đừng bênh vực cho hắn nữa. Em có biết là mình đã mang trong mình một đứa nhỏ rồi không?_ YoonGi nghiêng đầu hỏi tôi.

YoonGi vừa nói vừa nghiến răng tức giận. Tôi mất vài giây để có thể hiểu được thấu đáo câu nói vừa rồi:

- Em... có thai... sao?_ Tôi ngơ ngác, ngón trỏ thì chỉ vào chính bản thân mình mà hỏi.

- Chẳng lẽ bản thân em lại không biết?

- Ơ thì... anh chắc chứ?_ Tôi khẩn trương hỏi lại, chỉ sợ mình đã nghe nhầm.

- Anh lừa em làm gì? Tên đó thật là quá đáng mà, dám làm tổn thương Kookie của Min YoonGi này.

- Này, em là của anh khi nào chứ?_ Tôi vểnh môi hỏi lại.

- Ừ thì... em trai... là em trai._ Hình như anh nói ra câu này có chút ngập ngừng.

Vậy ra chuyện này là thật rồi. Tôi đã có đứa con của TaeHyung. Đó là kết quả tình yêu của chúng tôi. Nhưng sao trông YoonGi có vẻ không vui nhỉ? Anh là không thích sự hiện diện của đứa nhỏ này sao?

- Anh xin lỗi Kookie! Anh thật không nên có thái độ nóng giận với em._ YoonGi tiến đến bên giường nơi tôi ngồi, nhẹ cầm tay tôi và nhẹ giọng nói.

- Không sao đâu. Em biết mà._ Tôi lắc đầu, mỉm cười đáp lại.

- Bây giờ em đừng buồn vì hắn nữa. Anh sẽ ở đây chăm sóc cho em!

- Cảm ơn YoonGie hyung. Anh thật tốt._ Tôi cười tít mắt để lộ hai cái răng thỏ.

- Bởi vì... vì anh..._ YoonGi thoáng ngượng ngùng

- Vì chúng ta là anh em tốt của nhau mà , đúng không?_ Tôi lại cười.

- Ừ anh em tốt._ YoonGi thoáng có nét buồn nhưng thật nhanh, anh đã lấy lại nụ cười làm tôi rất yên tâm.

- YoonGi hyung này, anh có bạn gái hay bạn trai chưa nhỉ?_ Không hiểu sao tôi lại đề cập đến vấn đề này nữa.

- Anh sao...? À, chưa đâu...

- Sao thế? Em thấy anh tốt như vậy mà.

- Kookie thấy như vậy thật sao?

- Thật! Người nào mà làm bạn gái hay bạn trai của anh, thì thực sự sẽ rất may mắn đấy..._ Tôi mỉm cười, bật ngón cái với anh.

- Nhưng có đôi khi, mọi chuyện lại không được như mong muốn của mình đâu._ Ánh mắt YoonGi trở nên mơ hồ lắm.

- Sao anh lại nói như vậy?

- Vì nếu như người anh thích mà không thích anh thì dù anh có tốt mấy cũng chỉ là vô dụng thôi._ Anh lắc nhẹ quả đầu đen highlight xanh dương của mình.

- Anh nói thế có nghĩa là anh đã yêu ai rồi hả? Sao anh lại bi quan thế chứ?

- Anh... anh... Dĩ nhiên là chưa có rồi.

- Vậy em chúc anh mau tìm được một người tốt thực sự yêu mình nhé.

- Cảm ơn JungKookie, anh chỉ ước rằng cô gái hay chàng trai ấy sẽ có một phần giống với em thôi._ YoonGi bỗng phá ra cười.

Có lẽ mục đích của tôi khi dẫn dắt cuộc trò chuyện này là để thăm dò ý kiến của YoonGi thôi. Bây giờ trông YoonGi có vẻ rất bình thường, có lẽ chuyện yêu tôi mà TaeHyung đã nói lúc trước kia có thể là do anh đã ngộ nhận rồi.

Bé con trong bụng tôi đây, tôi thật sự yêu nó. Tôi sẽ thật vui vẻ cùng bé con. Cho dù TaeHyung chẳng còn bên tôi nữa. Anh đã rời xa tôi. Tình yêu của chúng tôi có lẽ đã kết thúc sau quãng thời gian ngắn ngủi như thế đó.

End chap 33

--------------------------------------

Thứ 2 mình đi học lại nên có lẽ việc ra chap mới sẽ chậm hơn nhiều và BTS lại sắp comeback... có vẻ bận rộn lắm.

À chap mình mình edit vội nên có sai sót gì mọi người cmt cho mình biết nhé.

Luv all! <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net