Chương 6: Thành tích học tập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, thoáng cái đến kì thi giữa kì. Đương nhiên,Ji Yeon đạt thành tích thứ nhất, Eun Jung thì đạt thành tích thứ nhất đếm ngược.

- " Ji Yeon, lão bà kia lại mắng mình. . ."

Eun Jung ủ rũ, nàng rất ủy khuất nha, thành tích đã kém lại còn bị chửi.

- "Nếu cậu thường xuyên lên trên khóa nghe một chút thì sẽ không trở thành như vậy."

Đã lười biếng, còn không biết xấu hổ còn ồn ào, thật mất thể diện.

- "Cậu cũng đả kích mình!"

Ji Yeon một chút cũng không thương tiếc, người ta đang đau khổ, nàng nên an ủi khích lệ người ta mới đúng.

- " Ji Yeon!"

Thoáng cái tâm tình Eun Jung lập tức chuyển biến xấu đi, cái tên chết tiệt này đến đây làm gì a?

- "Thật là trùng hợp, anh vừa lúc đi ngang qua, anh đưa em về kí túc xá nha!"

Đội trưởng bóng rổ Jin Won là một trong những người theo đuổi Ji Yeon, hắn năm nay lớp mười, trong lòng Eun Jung, hắn cùng một con ruồi giống nhau.

- "Cám ơn, không cần, cũng gần đến rồi."

Ji Yeon xem Eun Jung bên cạnh, nữa học kì này xem ra cũng khá tốt, ít nhất sẽ không ở trước mặt người ta mà công kích, nàng nào biết Eun Jung dặm thấy Ji Yeon cùng những người khác hàn thuyên lại bắt đầu tức giận.

- "Dù sao anh cũng đang nhàn rỗi, em thỏa mãn yêu cầu nhỏ này đi!"

Jin Won nói xong lập tức đi tới bên trái Ji Yeon. Ji Yeon bất đắc dĩ đồng ý,nhìn Eun Jung không có phản ứng gì, hắn dù sao cũng là niên trưởng (Người thuộc lớp trước, đàn anh, đàn chị) của các nàng,cũng nên cho người ta một chút mặt mũi.Dọc theo đường đi, chỉ nghe toàn giọng nói của Jin Won, Ji Yeon thỉnh thoảng nói mấy câu, Eun Jung lần đầu tiên làm người nghe.

- "Chúng ta đến nơi rồi."

Ji Yeon lễ phép nói, ý bảo: ngươi có thể đi được rồi.

- "Ừ, ngày mai gặp!"

Jin Won còn muốn hàn thuyên thêm nhưng không thể làm gì khác hơn xấu hổ cười, hậm hực rời đi.Mới vừa mở cửa, điện thoại Eun Jung vang lên.Mã số xa lạ, người nào a?

- "Lão Đại (Đại ca), mình đắc tội người của ban 5, bọn họ hiện tại muốn đánh mình, cứu mạng a~~~"

Tae Joon nói chuyện có điểm run rẩy, hiển nhiên là sợ cực kỳ.Tae Joon tại vì giúp Eun Jung viết giấy kiểm điểm, không lâu sau cùng Eun Jung kết bạn, đối với nàng bội phục sát đất, dứt khoát nhận nàng làm lão Đại (đại ca), Eun Jung hưng phấn đem số điện thoại di động nói cho hắn.

Eun Jung phục hồi tinh thần, người gọi nàng là lão Đại chỉ có 1,

- "Ở đâu?"

Một lần nữa lui về phía cửa, Ji Yeon khó hiểu nhìn nàng.

- "Phía sau núi, lão Đại mau mau tới cứu mình, bọn họ gần tìm được mình a!"

Người Tae Joon đắc tội rất có thế lực, gọi là Lee Jun, thúc thúc là bí thư Đảng, phụ thân cũng làm cùng cơ quan.

Eun Jung, toàn bộ học sinh đều nhận ra được nàng, mà nàng chỉ nhận ra được Ji Yeon và Tae Joon.

- "Mấy người?"

Eun Jung đem cặp ném cho Ji Yeon, xoay người hướng sau núi chạy đi. Ji Yeon vừa nghe, cũng cảm giác là chuyện không tốt, nhìn Eun Jung vội vàng 80% là chạy đi đánh nhau, còn chưa kịp gọi lại nàng, nàng đã bỏ chạy xa, người này là người nào a ? có thể làm cho Eun Jung lo lắng như vậy! Suy nghĩ một chút, Ji Yeon gọi điện thoại cho quản gia, đuổi theo Eun Jung.

- "Lão Đại cậu mau tới a!"

Tae Joon tận lực đem thân thể núp sau sơn động, tránh bị người phát hiện.Trường trung học nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng từ túc xá chạy đến phía sau núi mất một chút thời gian, thời điểm Eun Jung chạy tới, Tae Joon đã gục trên mặt đất, mà bốn người kia còn đang dùng sức đạp trên người hắn.Eun Jung xông lên kéo cổ áo một người, thuận thế đánh một quyền, sau đó tay xoay cánh tay hắn, làm cho tay hắn bị trật khớp.

- "Lão Đại!"

Tae Joon kích động a! Liền lăn một vòng đi tới bên cạnh Eun Jung. Eun Jung liếc hắn một cái, wow, đánh rất có tính nghệ thuật, đem cái mặt nhỏ trắng trẻo đánh thành đầu heo, ta cũng không đành lòng nhìn a . . .

- "Hahm Eun Jung, đây là việc riêng của chúng ta, ta khuyên ngươi không nên xen vào việc của người khác!"

Lee Jun nói, hắn không muốn đánh một cô bé.

- "Giải quyết việc riêng? Ngươi nói đùa sao? Ta thấy ngươi bốn chọi một, rõ ràng là ỷ đông hiếp yếu!"

Eun Jung khinh thường, nàng xem thường nhất nhất những kẻ này.

- " Lee Jun, đừng cùng nó lôi thôi dài dòng, hôm nay chúng ta liền làm cho nó biết, trong trường học ai mới là Đại ca."

Một người cổ động, hai người khác tự nhiên sẽ không im lặng,bọn họ đem Eun Jung cùng Tae Joon vây quanh ở giữa.

- "Ngươi đi qua một bên, hôm nay ta trả ơn ngươi lần trước."

Eun Jung quan sát động tác ba người.

- "Lão Đại, cậu hãy cẩn thận. . ."

Tae Joon vừa nói vừa lui về sau , Aish, người ta vừa nhát gan vừa gầy yếu, sợ hãi cũng có thể tha thứ.Lee Jun nhìn Tae Joon không có phòng bị, nghĩ đánh lén, lại bị Eun Jung bắt được cơ hội, một cước đá vào hông hắn, nghiêng về sau mấy bước để hắn quì quỳ trên mặt đất.Kéo bè kéo lũ đánh nhau, Eun Jung chiếm ưu thế hơn, nhưng là một chọi 4 thật khó khăn. Hai bên đều không muốn thua, Eun Jung bảo vệ tiểu đệ, mà bên kia muốn đánh nhau, hơn nữa là lấy bốn chọi một, thua bởi một cô bé là một việc tương đối xấu hổ, bọn họ không phép chuyện như vậy phát sinh!

Thời điểm Ji Yeon đến, Eun Jung đã rối nắm, mùa hè vốn nóng, vì muốn chạy nhanh đến phía sau núi , chạy nước rút tiêu hao hết phần lớn thể lực. Mồ hôi theo cái trán chảy xuống, Eun Jung giơ tay muốn lau mồ hôi, đối phương nắm lấy thời tấn công tới.

Ji Yeon cảm thấy có đồ vật gì đó phản quang, híp mắt nhìn, rõ ràng thấy đối phương từ trong túi rút ra một cái con dao, mà Eun Jung thì đang lau mồ hôi, nhất thời cảm thấy trái tim đập rất nhanh,

- "Cẩn thận, hắn có dao!"

Từ trước đến giờ Ji Yeon chưa bao giờ sợ như vậy, phảng phất không khí trong nháy mắt biến mất, hô hấp rất khó khăn.Eun Jung nghe được thanh âm, phản xạ có điều kiện lách người qua, nhưng ở trên áo quần cũng bị rách một lỗ,

- "Khốn kiếp!"

Eun Jung nổi giận, nhấc chân đá cho hắn một cước, người này thật hèn hạ! Ji Yeon thở phào nhẹ nhõm, chạy tới níu lấy tay áo Eun Jung, khẩn trương ngó nhìn nơi bị con dao đâm trượt,

- "Có bị thương tổn gì không?"

Giọng nói gần như khóc nức nở.

- "Không có, mình ổn, cậu tới đây làm gì?"

Trong miệng trách cứ ,trong lòng vui thích, Ji Yeon rất là quan tâm ta!Nhìn một lúc, quả thật không có chảy máu, Ji Yeon yên tâm, đồng thời một cổ tức giận bộc phát,

- "Cậu cho rằng cậu là ai, người khác gọi đi đánh nhau cậu cứ như vậy chạy tới, vạn nhất gặp nguy hiểm thì làm sao? Cậu có não không ?!"

Ji Yeon tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!

- "Ji Yeon, chúng ta đi về trước có được không?"

Eun Jung không muốn trước mặt nhiều người như vậy bị chửi, thật mất mặt.

- "Cậu cút đi! Muốn đi đâu thì đi!"

Ji Yeon đẩy Eun Jung ra, cố gắng ổn định thân thể đang tức đến phát điên.

Lúc này Choi quản gia mang theo sáu hộ vệ tới,

- "Tiểu thư, không có sao chứ?"

Choi quản gia khẩn trương hỏi.

- " Cháu không quan tâm chú dùng gì biện pháp gì, lập tức khiến cho người này biến mất khỏi trường học!"

Ji Yeon chỉ vào cậu bé đang ôm chân, trên tay còn nắm con dao, sau đó xoay người rời đi.

- "Vâng."

Choi quản gia nghiêng mắt qua Eun Jung.

- "Choi quản gia, nơi này nhờ cậy chú!"

Eun Jung lấy lòng nói, sau đó hướng bóng lưng Ji Yeon chớp mắt,

- "Ta đi xem nàng."

- "Cháu thật là bản lãnh, khiến cho tiểu thư tức giận thành như vậy!"

Choi quản gia có chút hả hê nói.Eun Jung bĩu môi, không để ý tới, sải chân chạy đi, hiện tại đem nữ Vương đại nhân dụ dỗ trở lại mới là trọng điểm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net