Chap 5: Sợ gì không làm ác?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5

Sợ Gì Không Làm Ác?

Con đường đi đến Cái Ác, là xuất phát từ Cái Thiện

Mọi Ác Ma đều đã từng một thời đội qua mũ miện hào quang của Thiên Thần.

Những ngón tay xoắn vào nhau day dứt. Vẻ mặt bứt rứt bất an. Quả tim đau khổ đến không còn sức lực.

Đọc những tiến triển của Jifanclub trên forum trường, những hình ảnh JiYeon ngồi sát cạnh ngắm nhìn EunJung đang ngủ say khiến lòng Rea Min rối bời, tâm trạng chới với, lạc lõng.

Tại sao chứ? Tại sao?

Cô biết rõ EunJung yêu cô. Nhưng tại sao cô lại bất an thế này? Lại ghen tức đến muốn vỡ mạch máu như vậy? Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp với dáng vẻ tự tin kia, cô chỉ muốn xé bỏ cái vỏ yếu đuối của mình để lao vào cào cấu con người đó. Nên nhớ, cô là vai chính trong câu chuyện này, cô không nên có những ý nghĩ thấp hèn như thế!

Cô không nên!

Nhưng cô không thể điều khiển được bản thân nữa rồi.

Cô rất rõ tình cảm của EunJung. EunJung luôn nhìn cô với đôi mắt trìu mến đến tan chảy. Có đôi khi cô bạo dạn hỏi “Unnie có thích em không?” EunJung lại dùng chính đôi mắt ấm áp đó dõi vào rồi ân cần xoa đầu cô.

“Unnie thích mái tóc rối bù của em.”

EunJung hôn lên mũi cô. Luôn là như thế. Một nụ hôn thật dễ thương, chứng tỏ tình cảm của EunJung thay lời nói. EunJung là người rất kiệm lời mà

EunJung chăm sóc cho cô tận tụy, bảo vệ cô hết mình.

EunJung yêu cô.

Và cô nên thỏa mãn với điều đó! Cô không nên ghen tức với JiYeon! Cô ta chỉ là một nhân vật phản diện trong câu chuyện giữa EunJung và cô thôi… Nhất định là vậy! EunJung còn thậm chí chưa bao giờ nói với JiYeon hơn hai từ “bỏ ra” hôm đó…

Nhưng EunJung đã cười.

Nụ cười đầu tiên cô được thấy.

Và người làm EunJung cười không phải là cô.

Rea Min nhắm mắt trấn tĩnh. Khi quay lại với trang viết trên mạng, dòng chữ đỏ thắm từ một fan cuồng của cô và EunJung chợt đập vào mắt.

Sao Rea Min unnie có thể hiền đến thế chứ? Người ta đang ra mặt cướp chồng của mình lộ liễu thế kia! 

Rea Min unnie phải mạnh mẽ lên chứ! Phải hạ đo ván hồ ly kia! Như thế mới không hổ danh bạn gái của Devil! Đối với cái ác thì sợ gì không làm ác với nó?

“Đối với cái ác thì sợ gì không làm ác với nó…”

Đối với cái ác thì sợ gì không làm ác với nó?

Sợ gì không làm ác với nó?

Cô phải cứu lấy JiYeon, cả cô, và EunJung nữa!

Cô phải!

Nhà vệ sinh nữ.

JiYeon loay hoay sửa lại mái tóc trước gương. Không biết vú nuôi đã làm gì với máy uốn tóc của cô thế nhỉ? Không đủ độ nóng nên hôm nay những lọn tóc cứ đơ ra sao ấy! Chết thật, thế thì làm sao một lát vào lớp gặp Jung unnie đây?

Cô cong môi ảo não.

Bên cạnh có tiếng cười khúc khích. Cô liếc sang, toan mắng mỏ nhỏ nào vô duyên lại cười trên sự đau khổ của cô như thế, chợt khựng lại khi trông thấy người đó.

Lee Rea Min

Lập tức cô quay ngoắt lại không thèm quan tâm. Biết sao được, cô thật sự không muốn nói chuyện với người này. Ngay cả nhìn cũng không. Với JiYeon, ghét thứ gì thì cô sẽ xem như nó không tồn tại. Chỉ cần tập trung vào mục tiêu phía trước là được.

“Xin lỗi em, nhưng vì em quá dễ thương…” - Rea Min nhỏ nhẹ lên tiếng. 

“Chẳng trách sao bọn Hwa lại thích em đến vậy.”

“…”

“Chị biết em rất ghét chị. Nhưng có những điều chị phải nói.”

“…”

“Jung unnie là người yêu của chị. Bọn chị đã quen nhau gần hai năm rồi. Tình cảm vô cùng tốt. Nếu em có lòng tự trọng, thì không nên mất thời gian chen vào giữa bọn chị như thế.”

Giọng Rea Min yếu ớt và dè dặt, không khỏi khiến người nghe cảm thương. Tuy nhiên, JiYeon vẫn bơ bơ ra đấy. Cô từ nhỏ vốn là người ích kỷ vô tâm như thế. Và hoàn toàn không xấu hổ vì tính tình lập dị của mình.

“Xem ra…em rất cố chấp…” - Âm thanh phát ra từ Rea Min chợt đanh lại.
 

JiYeon vẫn không thèm nhìn lấy đối thủ của mình, cô ung dung lắc lắc mái tóc, rồi cúi xuống vặn nước rửa tay.

“Chị…chị thật không muốn như thế đâu… Làm thế này là không đúng, nhưng nó tốt cho cả em và chị. Jung unnie sẽ mãi mãi không thể yêu một con người như em, nên đừng làm mình đau khổ nữa…”

“…Hãy để chị giúp em chấm dứt trước mầm mống của sự đau khổ này. Về sau, em sẽ biết ơn chị.”

JiYeon tắt nước. Chân mày cô nhíu lại.

Nói năng kiểu gì thế này? …không phải là cô ta muốn….

RẦM!

Trán Rea Min rướm máu, mặt gương soi rạn nứt.

Cô run rẩy ôm lấy đầu, sau đó chạy một mạch ra khỏi nhà vệ sinh.

“Chị chỉ muốn tốt cho em…” - Là sáu chữ cuối cùng Rea Min để lại.

JiYeon cứ đứng đấy. Cô chau mày nhưng không hề hoảng hốt, cũng chẳng có ý muốn chạy theo giúp đỡ Rea Min.Giúp đỡ có khi lại rối thêm kế hoạch của cô ta.

Với lại, JiYeon cũng không muốn giúp đỡ tình địch chút nào.

Nhún vai, cô quay lại và tiếp tục mở vòi rửa tay. JiYeon vốn mắc bệnh ưa sạch sẽ.

“PARK JIYEON! CÔ CHẾT VỚI TÔI!”

HyoMin đạp cửa cùng đám đàn em xông vào nhà vệ sinh. Cánh cửa bị đạp ra nằm thảm thương trên nền gạch u uất.

JiYeon liếc nhìn HyoMin qua phản chiếu trên mặt gương rạn nứt. Trong thoáng chốc, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ ngạc nhiên vô cùng, song lại không hề đan xen cùng nỗi sợ.

“Nhanh vậy à? Tôi vẫn còn chưa rửa tay xong.”

“Cô—!”

HyoMin giận tím mặt khi trông thấy sự thản nhiên của cô. Cứ như việc đã làm vài phút vừa rồi không phải là gì đối với con người này. Rốt cục, JiYeon này đáng sợ đến mức đó sao?

HyoMin áp sát JiYeon, đến khi họ chỉ cách nhau hai bước. JiYeon ngước mặt lên, đôi mắt mở tròn, khí khái chân thành khi lên tiếng mở lời.

“Tôi không đánh cô ta.”

“Nói dối!” Cơn giận trong HyoMin ngay lập tức tuôn tràn. Rea Min yếu đuối như vậy, đáng thương như vậy, thánh thiện như vậy, lại còn muốn che giấu cho cô ta nữa! Vậy mà cô ta dám trân mắt nói láo như vậy sao? Tệ hơn nữa, không một chút cắn rứt trong đôi mắt ướt át kia!

“Tôi không bao giờ muốn đánh con gái. Nhưng loại nhà giàu mất nết như cô không dạy dỗ thì không bao giờ hiểu ra được đúng sai!”

Nói rồi cô nắm tóc JiYeon, dúi đầu về phía trước, khiến JiYeon đâm đầu vào cửa nhà vệ sinh

“Thế nào? Đã tỉnh ra chưa?! Đồ khốn?!!” - HyoMin vừa dúi JiYeon thêm mấy lần nữa

“Min unnie à, được rồi… làm thế cô ta chết mất.” - một tên đàn em nhăn nhó lên tiếng, đôi mắt toát ra vẻ cảm thương cho cô gái xinh đẹp.

“Đúng đó, unnie thấy nãy giờ nó đâu hề chống cự đâu… Con nhỏ này không bình thường. Em nghĩ chúng ta nên đưa nó đến chỗ đại ca thì hơn,” một tên khác hùa vào, chân tay bắt đầu bứt rứt không yên.

HyoMin thở dốc. Quả thật, con nhỏ này không hề chống cự khốc liệt như những nạn nhân lúc trước của cô. Cũng chẳng thèm la ó cầu xin. Có cái gì rất không ổn với con bé này…

Kéo JiYeon đứng lên, cô hằn học nói. 

“Thế này còn chưa xong đâu! Đợi đến lúc cô gặp đại ca sẽ biết thế nào là lễ độ!”

Liệu sau khi gặp EunJung, JiYeon sẽ bị xử lý thế nào, cô chấp nhận chịu phạt hay là lại dùng những lời lẽ sắc bén của mình để chống cự lại

                           ---------------------------End chap 5---------------------------- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net