CHAP 8.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 8.1

“Đừng chạy, Dubu, đợi chị với ……”

*Bịch*

Tiếng đồ vật rơi xuống đất làm Fany chú ý, cô nhìn về nơi phát ra tiếng động thì thấy Seohyun vì lo mải đùa giỡn với Dubu, nên không nhìn đường mà đụng thật mạnh vào người làm vườn Jinhyung, làm chiếc hoppj âm nhạc trên tay cậu ấy bị rơi xuống đất, vở thành hai nữa..

“Ohh no, cái này bị rớt hỏng rồi.” - Fany tiếc nuối nói.

“Là anh ta đụng vào con!” - Seohyun tố cáo..

Fany cau mày nhìn Seohyun hỏi lại -“Có thật là Jinhyung đụng phải con không?”

“Chính là anh ta đụng con trước……” - Seohyun chớp chớp mắt, bất an nói

“Thế nhưng vì sao umma lại nhìn thấy là con đụng vào Jinhyung vậy?”

“Con không có……”

“Hyunie.” - Fany nghiêm giọng nhìn Seohyun - “Làm người phải thành thật, nếu không sẽ không là một cô bé ngoan, umma sẽ không thương con nữa”

“Xin lỗi, thiếu phu nhân, là tôi không cẩn thận, không chú ý tới tiểu thư……” - Jinhyung vội vàng nhận sai, cúi người, cầm hộp âm nhạc bị rớt hư lên, trong mắt tràn đầy tiếc nuối.

“Jinhyung, hộp âm nhạc này là……”

“A…… Cái này……” - Jinhyung tuổi còn trẻ, chỉ vừa mới tốt nghiệp phổ thông, cậu ta là dân nông thôn mới đến Seoul, ngày thường luôn mang dáng vẻ ngại ngùng, là người luôn trầm lặng, ít nói.

“Là…… Là tôi muốn tặng quà sinh nhật cho một người.”

“Quà sinh nhật? Là tặng cho bạn gái sao?”

Jinhyung ngượng ngùng gật gật đầu -“Vâng.”

“Hyunie, con còn không mau nói xin lỗi người ta!” - Fany nhing Seohyun nghiêm giọng nói

“Không cần.” - Seohyun lắc đầu nói

“Vì sao?” - Cô khó hiểu hỏi.

“Bởi vì anh ta là người làm của nhà chúng ta.” - Cô bé kêu ngạo nói - “Appa con trả tiền lương cho họ, chúng ta là chủ của họ, mà là chủ thì không cần phải xin lỗi với người làm.”

Cái loại quan niệm gì thế này? Chắc là tại cái tên mặt bánh bao đong đá kia dạ dỗ rồi

“Hyunie, đưa tay ra.” - Fany lạnh giọng nói

“Làm gì ạ?” - Cô bé không tình nguyện chìa bàn tay nhỏ bé của mình ra.

*chát chát*

Fany đánh lên tay Seohyun hai cái

Seohyun bị đau nên vội vàng rút tay về - “Umma……” - Cô bé uất ức đưa đôi mắt long lanh ngập nước nhìn cô.

“Đã làm sai thì cần phải làm gì?”

Seohyun đâng thương mếu máu nói - “Xin lỗi.”

"Con đã biết rõ như vậy, thì tại sao lúc con làm hư hộp âm nhạc của Jinhuyng lại không xin lỗi?”

“Bởi…… Bởi vì……” Seohyun thút thít nghẹn ngào nói.

“Jinhyung bỏ sức ra làm việc, nên appa con mới trả tiền lương cho cậu ấy, Jinhuyng cũng giống chúng ta cũng có quyền lợi như chúng ta, công việc không phân biệt sang hèn, con hiểu chưa?”

 Seohyun gật gật đầu, khụt khịt mũi sau đó cúi nói - “Em xin lỗi, Jinhyung oppa.”

“Không…… Không sao.” - Jinhyung không dám tin lắp bắp trả lời

Fany dịu dàng mĩm cười, xoa đầu Seohyun nói - “Vậy mới là cô bé ngoan.” - Sau đó cô đưa cho Jinhyung hai tờ 200.000 won - “Như thế này có đủ không ?”

“Không cần đâu thiếu phu nhân……” Jinhyung vội vàng từ chối.

“Không sao đâu, tiền này chỉ là tiền tiêu vặt hàng ngày của tôi thôi, nhưng tôi lại không có dùng tới...”

Jinhyung thấy mình không thể từ chối cô được nên đành chấp nhận, rồi rối rít cảm ơn Fany sau đó rời đi

Mọi việc vừa xảy ra, toàn bộ đều rơi vào mắt Taeyeon đứng cách đó không xa, khi cô đang định đi đến khu nhà nhỏ phía trong vườn.

Taeyeon khoanh tay trước ngực, nhìn một Tiffany hồn nhiên thiện lương trước mắt, nếu có thể, cô thật sự hy vọng cô ấy cả đời không khôi phục trí nhớ.

“Appa!” - Seohyun vừa thấy Taeyeon đứng cách đó không xa, liền vui vẻ gọi cô.

Fany cũng quay đầu, mà Dubu nghe được giọng cô chủ nhỏ của mình thì vui vẻ 'gâu gâu' hai tiếng, làm sắc mặt hai mẹ con Fany trong nháy mắt biến đổi, hoảng hốt kêu lên - "Dubu"

Hai người vội vàng giấu Dubu ra phía sau, động tác giấu đầu hở đuôi này làm cho Taeyeon không khỏi nở nụ cười bất đắc dĩ

“Hai người cho là mắt tôi có vấn đề sao? Mười lăm phút trước, tôi đã nhìn thấy con vật nhỏ ăn mặc rất quái dị này chạy nhảy lung tung trong sân rồi.”

:“Appa, xin appa đừng bỏ Dubu có được không?” - Seohyun nước mắt lưng tròng nhìn Taeyeon nói

“Yah, Kim Taeyeon cô nói cái gì quái dị hả?” - Fany nỗ giận vì cái tên đáng ghét ấy dám sỉ nhục thiết kế của cô - " Cái đó gọi là phong cách, do chính tay tôi thiết kế cho Dubu đó, cô không biết thì đừng có nói nha” .

“ÀAA?” Taeyeon buồn cười nhướng mày nhìn Fany đang vươn nanh múa vuốt - “Tuy rằng có chút quái dị, nhưng nhìn cũng không đến nỗi.”

“Kim Taeyeon!” Cô hung hăng liếc Taeyeon một cái - “Bộ khen người ta một câu là cô lùn đi một miến hả!” - Fany lầm bầm nói

Dubu vui vẻ phe phẩy cái đuôi xụt ngủn của mình, đi đến bên chân Taeyeon dùng cái đầu nhỏ bé có cột nơ bướm màu hồng của mình cọ tới cọ lui trên chân cô.

“Dubu!” - Seohyun nhìn hành động của Dubu mà không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng.

Taeyeon nhíu mày nhìn cái con chỗ hồng chỗ trắng mà con gái cô gọi là cún, trên mặt không chút biểu cảm..

“Yah yah, nuôi thú cưng không phải cũng phạm pháp chứ?” Fany nhanh nhãu nói - “Nuôi thú cưng đồng thời cũng có thể bồi dưỡng ý thức trách nhiệm của trẻ nhỏ, tôi xem chuyên gia ở trên tivi nói như vậy, nếu cô muốn làm một appa tốt thì tuyệt đối phải tham khảo ý kiến này.”

“Tôi cũng chưa nói Hyunie không thể nuôi nó.”

Hai mắt Seohyun sáng ngời, ý appa như vậy là……

Fany cũng cười tỏ vẻ tán thành, ôm lấy Dubu, đặt vào trong lòng Seohyun nói - “Từ nay về sau con có thể yên tâm rồi nhé, appa con đã đồng ý cho con nuôi Dubu rồi đó.”

“Con cám ơn appa!” Seohyun phấn khích, luôn miệng cám ơn Taeyeon, sau đó tựa vào trong lòng Fany - “Umma, cám ơn umma.”

Fany bất mãn liếc nhìn Fany một cái, chuyện gì đây, tại sao bây giờ nhân vật phải diện lại là cô chứ?

Fany xấu xa ném cho Taeyeon một nụ tươi cười đắc ý.

Không khí hòa hợp này mang đến một sự ấm áp khác thường, vây lấy lòng Taeyeon, cô hơi nhếch môi, nói với Seohyun - “Nếu con muốn cho con chó nhỏ này thì phải dạy dỗ nó thật tốt đó, biết không?”

Seohyun vui vẻ gật đầu - “Dạ, con nhất định sẽ huấn luyện Dubu thật tốt ạ. Dubu, em phải nghe lời đó nha……” - Sau đó một người một chó lại tiếp tục chạy đuổi đùa giởn vui vẻ với nhau..

“Haha! Trên đầu ác ma rốt cục cũng lộ ra vòng tròn của thiên sứ rồi nha.” - Fany cũng vui vẻ quay sang trêu chọc Taeyeon

“Tôi có thể tạm thời xem đây là lời khem ngợi của em.” - Taeyeon nhìn cô nở một nụ cười quyến rũ

Taeyeon xoay người đi về phía khu nhà nhỏ trong vườn, lúc này Fany mới chú ý tới trong tay Taeyeon cầm một vài bản thiết kế, cô đi chưa được hai bước thì một bản thiết kế trong số đó vô tình rơi xuống.

Thấy Taeyeon vẫn bận rôn với những bản thiết kế trên tay, Fany tốt bụng cúi xuống nhặt bản thiết kế kia lên dùm cho Taeyeon, khi cô nhìn vào bản thiết kế đó cô không khỏi sửng sốt nhìn Taeyeon – “Cko…… Cô thật sự sửa bản thiết kế này lại sao?”

Rốt cuộc vẫn để cho cô thấy được, Taeyeon có chút ngượng ngùng  gật gật đầu thừa nhận - “Tuy rằng không muốn khẳng định tài năng thiên phú của em, nhưng mà đề nghị của em thật là không tồi.”

Fany đỏ mặt, cô đem trả bản thiết kế lại cho cô ấy - “Thật…ra … Thật ra thì có đôi khi cô cũng không làm người khác chán ghét đến muốn đấm vào mặt.”

“Cho tới bây giờ tôi vẫn cảm thấy mình là một người rất haonf hảo, không có chỗ nào để cho người ta chán ghét cả.”

Taeyeon xoay người đi nhanh về phía khu nhà riêng, nhưng đột nhiên, cô nghĩ đến cái gì đó nên quay đầu lại –“Đúng rồi, canh gì đó mà lúc tối em nấu có thể nấu lại cho tôi uống được không?”

Cô ấy thích canh cô nấu sao? Trong lòng  coi không hiểu vì sao lại cảm thấy ngọt ngào, cô mĩm cười nói - "Ừm…… được, nếu cô thấy thích bây giờ tôi đi nấu cho cô uống cũng được……”

T.B.C

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net