Kapitel 3 : Bến tàu điện ngầm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng với sự phát triển của xã hội, nhu cầu đi lại của người dân ngày càng tăng cao. Xe bus và tàu điện ngầm là phương tiện đi lại chính của gần một nửa cư dân Hàn Quốc. Tuy nhiên tàu điện ngầm lại được dân văn phòng và học sinh ưu tiên nhiều hơn vì nó đúng giờ, quan trọng là dưới lòng đất không bị tắc đường.

Tiffany đá vào bánh trước của chiếc xe tội nghiệp. Nó cứ nằm ì ra trong gara không chịu di chuyển. Nàng nhìn chiếc đồng hồ hiệu Michael Kors đắt tiền, hoảng hốt nhận ra nếu mình cứ tiếp tục đứng đây thi gan với chiếc xe thì nàng sẽ muộn giờ làm mất. Nàng cầm cặp công văn chạy lên đường lớn định bắt một chiếc taxi, nhưng tình hình giao thông hiện tại cho thấy đấy là một lựa chọn sai lầm, nàng sẽ bị kẹt cứng ít nhất là một giờ đồng hồ trên đường mất. Tiffany buông một câu chửi thề thầm rủa hệ thống giao thông của nước nhà trước khi thay đổi phương án đi tàu điện ngầm. Thú thực nàng rất ghét những phương tiện công cộng. Hàng chục con người chen chúc nhau vào giờ cao điểm, mùi cơ thể, trộm cắp, những kẻ xàm sỡ len lỏi khắp nơi trên khoang tàu chật hẹp. Nàng sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng vào lúc này nàng không còn sự lựa chọn nào khác.

Hôm nay, nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng bung hai nút cùng váy bút chì, tất giấy màu da cùng giày cao gót đen, tóc nâu được uốn xoăn ở phần đuôi. Trông nàng không khác gì một nữ thần, thu hút ánh nhìn của mọi người. Mặc dù đã quen nhận được sự chú ý của những người xung quanh nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút gì đó không thoải mái. Vài người lén nhìn nàng, nhưng cũng không ít kẻ trơ trẽn chẳng thèm giấu giếm ham muốn được xé toạc bộ đồ nàng đang mặc. Mỗi bước chân của nàng lướt qua, mấy tên đàn ông mặc đồ công sở chỉnh tề còn cố hít lấy mùi hương ngòn ngọt trên cơ thể nàng. Có tên khẽ liếm môi, đưa cái nhìn đểu cáng về phía nàng. Tiffany cảm thấy hối hận khi bước xuống đây, nàng không phù hợp với những nơi như thế này, nhưng nàng không có sự lựa chọn nào khả thi hơn vào lúc này. Bàn tay siết chặt cặp công văn một chút, thầm mong chuyến tàu của nàng mau chóng tới để nàng có thể kết thúc buổi sáng tồi tệ này tại đây. Nhưng nàng đã nhầm, nãy giờ mới chỉ là mở đầu cho mớ rắc rối này.

Tiffany bị vây kín bốn phía bởi đám đàn ông, chúng lợi dụng sự đông đúc trong giờ cao điểm của ga tàu để tiếp cận, đụng chạm cơ thể vào nàng. Khi chuyến tàu nàng chờ đã đến, Tiffany gần như bị đẩy vào trong khoang tàu. Nàng tiếp tục bị đám đàn ông xô đẩy, ép chặt vào người. Nàng khó chịu muốn dùng tay đẩy họ ra nhưng trên tàu đã không còn chỗ trống. Nàng chỉ biết cắn răng chịu trận với màn sàm sỡ công khai này. Tiffany vừa sợ hãi, vừa tức giận, chẳng lẽ không ai thấy được tình hình của nàng lúc này, không ai đứng lên bảo vệ một cô gái yếu đuối như nàng trước hành vi trắng trợn của những tên đàn ông kia sao?

Sau khi qua hai trạm, một vài người đã xuống tàu, không gian đã thông thoáng hơn một chút, nhưng đám đàn ông kia hình như không có ý định buông tha nàng, họ vẫn ép lấy nàng. Tiffany không thoải mái ngọ nguậy cơ thể trong đống thịt người, đột nhiên nàng cảm thấy có thứ gì đó cứng ngắc cọ vào mông nàng. Tiffany tức giận quay lại lườm gã đàn ông đang trơ trẽn nhìn nàng cùng với nụ cười bẩn thỉu. Nàng đang định buông ra một lời cảnh cáo thì hắn bất ngờ bị kéo ra xa khỏi nàng, Tiffany hớp được một chút không khí trước khi bản thân cũng bị ai đó kéo lại phía trước. Đầu nàng va mạnh vào hõm cổ người kia, theo đó nàng vô thức hít hà mùi hương trên cơ thể người ấy.

" Mấy gã đàn ông các anh đang nghĩ mình đang làm gì vậy hả? Có vợ có con chưa? Có tiền đi chơi gái không? Làm những trò bỉ ổi như vậy không cảm thấy xấu hổ hả? Lũ khốn này! "

Tiffany ngẩng lên nhìn người vừa mới kéo cô ra khỏi mớ rắc rối này, cô gái này chẳng phải là Kim Taeyeon sao? Tim cô đập loạn nhịp trong lòng người kia, cảm thấy cô ấy thật quá là ngầu.

" Tôi nói cho các anh biết hành động vừa rồi có thể cấu thành tội quấy rối tình dục, muốn tôi tống các người vào tù giã cho mấy trận cho tỉnh không? " Taeyeon không dừng lại, cô tiến lên một bước để Tiffany nép vào phía sau mình, chỉ tay quát tháo từng người.

Đám người kia lúc nãy còn hào hứng bắt nạt nàng, bây giờ không khác gì một đàn cún cụp đuôi, xấu hổ tản ra cửa, chờ xuống trạm sau.

" Cô không sao chứ? " Taeyeon thở ra một hơi tức giận rồi quay lại hỏi thăm nàng.

Tiffany như bị thôi miên, ánh mắt nàng như lạc vào đôi mắt nâu của người đối diện. Nàng cứng họng không thốt nên lời chỉ biết lắc đầu như một con rối.

Trạm tiếp theo người ta lại dồn lên, chuyến tàu lúc này lại chật cứng, đông đúc như trước. Nhưng bây giờ Tiffany lại cảm thấy vô cùng thoải mái, không bị chen chúc và quấy rối. Nàng đang đứng dựa lưng ở cuối khoang tàu với Taeyeon đối diện, cô chống tay tạo khoảng trống và cũng để bảo vệ không để ai có thể tiến lại gần Tiffany. Nàng lén lút nhìn trộm từ trên xuống dưới Taeyeon, thầm đánh giá về người kia.

Cuối cùng cuộc tra tấn trên tàu điện cũng kết thúc, thật tình cờ là hai người cùng nhau xuống một trạm, nàng thoải mái hít thở bầu không khí thông thoáng, tự dặn lòng sẽ mang ô tô đi bảo dưỡng thường xuyên hơn.

" Chuyện vừa rồi, thật cảm ơn cô. " Tiffany lúc này mới có thể bình tĩnh gửi lời cảm ơn đến Taeyeon.

Taeyeon nhìn nàng vài giây trước khi tiến đến gần nàng. Tiffany giật mình theo phản xạ lùi lại sau vài bước, nhưng Taeyeon không dừng lại. Cô đưa tay tới cài lại một nút áo sơ mi của nàng, chỉnh lại cổ áo cho gọn gàng.

" Đừng tự biến mình thành con mồi cho bầy sói đói kia nữa. Cô biết cô đang mời gọi chúng tới ăn thịt cô không? " Taeyeon lạnh lùng nói cùng ánh mắt vô cùng nghiêm khắc, sau đó không để nàng kịp phản ứng đã quay lưng rời đi.

Tiffany ngây ngốc không biết phải làm gì cứ đứng chôn chân nhìn theo người kia biến mất trong dòng người đông đúc.

—————

Taeyeon ngồi vào bàn làm việc, cô mở cuốn sổ tay ghi chép ra bắt đầu rà soát lại những gì thu thập được.

Hai ngày trước, Taeyeon vô tình gặp một ông bố lang thang trên đường để tìm con. Được biết, con ông bị bắt cóc hơn hai tháng nay không có tung tích gì, ông lặn lội khắp nơi tìm con, dán thông báo tìm trẻ lạc ở mỗi con đường, mỗi ngõ ngách ông đi qua nhưng đến nay vẫn chẳng hề có chút manh mối. Vài tuần trước có người nói nhìn thấy một đứa bé giống với con trai ông ở khu vực này. Vậy nên dù chỉ có một phần trăm hi vọng, ông cũng cố gắng tìm bằng được đứa con này.

Gia đình ông ở dưới Busan làm nghề chài lưới, ngoài gia đình ba người nhà ông còn có một mẹ già, hôm đó sau khi kéo lưới trở về, mẹ ông khóc lóc phân bua chuyện người ta bắt mất cậu con trai sáu tuổi của ông. Không tin vào sự thật này, ngay đêm đó ông lập tức lên đường đi tìm con mặc cho mẹ và vợ ông ngăn cản. Đến nay đã hơn hai tháng dòng, ông vẫn không có chút tung tích nào của cậu con trai.

Taeyeon nghe xong câu chuyện của ông cảm thấy rất đồng cảm, ba mẹ cô đã mất từ lúc cô mười lăm tuổi, vì vậy đối với chuyện này, cô đặc biệt rất quan tâm. Nếu như bắt cóc không để tống tiền thì chỉ có một khả năng nữa đó là bọn chúng muốn biến đứa trẻ làm công cụ kiếm tiền. Vậy trẻ con có thể làm gì để kiếm tiền? Câu trả lời chỉ có thể là ăn xin hoặc móc túi.  Taeyeon trầm ngâm nhìn bức ảnh của cậu bé được dán trên bảng làm việc. Cô bắt tay điều tra từ những khu du lịch đông đúc, đến các bến tàu, bến xe bus gần khu vực được người ta báo nhìn thấy cậu bé. Công việc này đối với cô mà nói cũng như đang mò kim đáy bể, chỉ có kì tích mới có thể tìm lại được con cho người đàn ông kia, tuy nhiên ánh mắt của người cha khắc khổ làm cô lay động. Dù có phải mò kim đáy bể, Taeyeon cũng quyết lặn xuống để tìm cho ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net