Ngoại truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  [ Hạ Thường An x Tùy Ngọc]

Thường An co rút trên sofa hai mắt dán chặt vào tờ báo trên tay.

/Con trai Vương Thị đã tìm được người yêu/

/ Vương thiếu gia công khai quan hệ/

/Vương Thị đang bàn tính chọn ngày lành cho con trai kết hôn/

........

-"Chết tiệt. Vương Nguyên đến cuối cùng người em chọn vẫn không phải là tôi, thời gian qua tôi cố gắng để làm gì chứ? Em đồng ý là vì thương hại tôi sao?"

Thường An hai tay ôm lấy đầu, cuối thấp tựa trên đầu gối mắt nhòe ướt lệ một mảng. Miệng không ngừng gọi lên cái tên Vương Nguyên.

Tùy Ngọc bên cạnh nhìn anh thống khổ, trái tim liền quặn thắt từng cơn, đôi mắt to tròn đã phủ đó một tầng sương nhạt.

-"Thường An, cậu thích uống cà phê mà, đây tôi đặc biệt pha cho cậu một cốc, uống đi." _ Tùy Ngọc nhẹ đặt cốc cà phê lên bàn.

-"Không cần." _Thường An hất đổ cốc nhỏ, rơi xuống đất, cốc vỡ ra nhiều mảnh lớn nhỏ, Tùy Ngọc đứng ngây ngốc nhìn người trên sofa, đau, tất nhiên là đau.

Cuối xuống nhặt lấy từng mảnh thủy tinh rơi trên sàn, cậu khẽ thở dài, đây là cốc thứ mười tám anh hất đổ rồi.

-"A." _Ngón tay cậu không may bị cắt phải rỉ một ít máu, nhìn người phía trên vẫn đinh ninh ngồi đó không một phản ứng cử động.

Cậu đứng dậy chân bước tiến vào nhà bếp liền bị một tiếng gọi mà dừng lại.


-"Tùy Ngọc."

-"Có chuyện gì sao?" _Cậu vẫn không xoay đầu lại, hai tấm lưng đối diện vào nhau.

-"Cậu cũng vì thương hại tôi mới ở đây có đúng không?"

-"..... Không." _Vốn dĩ trong lòng đã muốn nói một từ không chắc nịch, vậy mà đến khi thốt ra lại có phần ấp úng.

-" Vương Nguyên cũng vậy, cả cậu cũng vậy, nói tôi biết đi tôi đáng được thương hại như vậy sao? Tùy Ngọc."

-"Tôi đã bảo là không phải."

-"Tùy Ngọc....tim tôi nó đau quá" _Thường An đưa tay bóp chặt lấy ngực trái. Cậu đặt mớ hỗn độn vừa nãy lên chiếc bàn gần đó bước tiến lại gần anh, quàng tay ôm lấy anh.

"Thường An, tim tôi còn đau gấp ngàn lần cậu."


-"Được rồi." _Thường An đẩy cậu ra, mắt cũng phiền không nhìn cậu.

-"Tôi ổn rồi, cho nên cậu không cần ở đây nữa có thể đi rồi."

-"Tôi... nhưng cậu....."

-"Tôi đã bảo là không sao. Đi đi."

Thường An bước vào phòng, bỏ lại cậu, nước mắt cũng rơi rồi. Cậu xoay lưng bước ra cửa, nhìn lại ngôi nhà khang trang, trong đó có con người cậu dành ra ba năm đơn phương.

Hạ Thường An dành ba năm đơn phương Vương Nguyên cuối cùng vẫn không thể chiếm lấy, Tùy Ngọc dành ba năm đơn phương Hạ Thường An đến cuối cùng có lẽ cũng là không thể có được. Nếu cậu đi mà người kia ổn, cậu sẽ đi.


******************************

Tùy Ngọc rời đi hai ngày, căn nhà cũng trở nên vắng lặng âm u, không còn tiếng lạch cạch ồn ào trong bếp, không còn thân ảnh nhỏ nhắn ngày ngày cầm chổi đứng dưới nhà nhìn thấy anh liền nở nụ cười tươi, không còn món trứng ốp khét lẹt khó nuốt. Thường An đứng trên lầu ngẫm nghĩ lại từng ngày cậu ở đây, cậu ấy thật sự quan tâm anh?

/Ting Toong/ /Ting Toong/

Chuông cửa kéo anh ra khỏi suy nghĩ miệng bất giác gọi một tiếng Tùy Ngọc  lại chợt nhận ra cậu đâu còn ở đây người làm cũng vừa xin nghĩ vào tháng trước đành tự mình mở cửa.

Mở chốt cửa, thu vào mắt anh là hai con người vừa được nhắc đến trên báo, đôi mắt ngạc nhiên rồi lại lạnh lùng.

-"Đến đây làm gì?"

-"Tớ có chuyện muốn nói."

-"Đến đây xem tôi tàn tạ thế nào sao? Xem được rồi đúng không? Vậy về đi."

Anh toan đóng cửa, lại bị một bàn tay chặn lại.

-"Cậu ít nhất cũng nên nghe em ấy nói."

.........

-"Vào đi."

Cả ba cùng ngồi trên sofa, Vương Nguyên vẻ mặt có lỗi nhìn Thường An

-"Ngày đó, tớ vô cùng xin lỗi cậu."

-"Ừm."

-"Cậu sẽ không giận tớ?"

-"Ừm."

-"Chúng ta vẫn là bạn?"

-"Ừm. Đã nói xong chưa?"

-"Tớ xong rồi."

-"Vậy về đi."

Thường An hai tay khoác lấy tay hai người kia kéo ra cửa, tay vẫy vẫy.

-"Tạm biệt"

-" Thường An, tôi muốn nói chuyện với cậu. Em ra xe trước đi."

-"Vâng."

Nhìn Vương Nguyên cuối người bước vào xe, Tuấn Khải nhìn về hướng Thường An nói .

-"Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, Tùy Ngọc đã đến gặp chúng tôi, nhờ chúng tôi đến gặp cậu một chút, còn có....ba ngày nữa cậu ấy sẽ bay về Mỹ cậu ấy vốn dĩ không cho tôi nói, nhưng cậu nhìn lại xem những lúc cậu như kẻ điên ai đã ở bên cậu? Tùy Ngọc yêu cậu! Được rồi tôi về đây."

Cậu đứng lặng, nhìn Tuấn Khải rời đi, Tùy Ngọc yêu anh? Cậu ấy yêu anh. Anh hiểu lầm ý tốt của cậu, hiểu nhầm cậu vì thương hại mới ở cạnh anh, rốt cuộc anh đã làm tổn thương cậu? Cậu trở về Mỹ? Như vậy cũng tốt, cậu sẽ thấy hạnh phúc hơn khi ở bên anh.

******************************

Đã ba ngày kể từ khi Tuấn Khải cho anh biết tin về cậu, anh vẫn thường cuộn mình trên sofa, đôi lúc vô thức lại gọi Tùy Ngọc, nhận ra rồi lại tự cười.

/Ring Ring/

Điện thoại anh nhấp nháy, phát lên một bài nhạc, thoáng nhìn qua màn hình hiện lê số điện thoại của Vương Nguyên.

-"Alo"

-"Thường An cậu còn làm gì đấy? Mau đến sân bay đi, 15 phút nữa máy bay của Tùy Ngọc cất cánh rồi."


-"Để cậu ấy đi."

-"Cậu không muốn giữ lại hạnh phúc của mình sao?"

-" Vương Nguyên, tớ có hạnh phúc của riêng mình sao?"

-"Cậu có... Tùy Ngọc cậu ấy là hạnh phúc riêng cậu."

-"Vậy tớ phải làm sao?"

-"Mau đến sân bay."

-" Vương Nguyên , cảm ơn cậu."

Thường An gác máy, khoác vội cái áo, anh chạy nhanh ra xe rồ máy chạy thật nhanh.

Anh đến sân bay, dáo dác tìm hình bóng quen thuộc, đi đến gần hết cả nơi này vẫn không thấy cậu bất lực đành ngồi bẹp xuống đất, hai tay ôm lấy đầu vò rối mái tóc.

-"Thường An?"

Giọng nói phía trên nghe thật quen thuộc, anh ngẩn đầu nhìn lên, cậu bé có đôi mắt màu khói đang trợn tròn nhìn anh, là cậu, là Tùy Ngọc . Bất ngờ anh bật dậy ôm lấy cậu, anh dọa cậu giật mình tay làm rớt luôn cái vali.


-"Tôi không để cậu đi."

-"Thường An, buông tôi ra đi mọi người đang nhìn."

-"Không buông."

-"Thường An ." _ Tùy Ngọc mặt đỏ ửng cố đẩy cái thân nặng trước mặt ra, khổ nỗi cậu ta ôm quá chặt đi.

-" Tùy Ngọc từ lúc cậu đi, tôi mới nhận ra tôi cần cậu đến mức nào, không nghe tiếng lạch cạch ồn ào dưới bếp, không thấy nụ cười mỗi sáng cậu hướng đến tôi. Cậu đi, cũng không còn món trứng ốp khét lẹt đắng nghét nữa. Hằng ngày tôi đều vùi mình vào cái sofa phòng khách, còn nhìn ra cửa trong chờ cậu về, có lúc lại vô thức gọi tên cậu rồi chợt nhận ra cậu không ở đây liền tự mình cười như kẻ điên. Tùy Ngọc tôi nhớ em. Còn có....."

-"Dừng." _Cậu ra hiệu tay dừng lại, người kia cũng theo lời không nói thêm.

-"Cậu bảo món ăn của tôi khét lẹt đắng nghét, cậu có ăn bao giờ đâu sao biết đắng?"

-"Ơ...tôi...tôi có ăn." _Anh ấp úng, người kia đôi mắt không tin xoáy sâu vào mắt anh.

-"Thì...Thì lúc em ngoài vườn tưới cây tôi lén ăn, món nào cũng đắng, còn có rất khó ăn." _Thường An vừa nói vừa làm điệu bộ buồn nôn.

-"Vậy cậu ăn làm gì? Tôi còn tưởng mèo ăn."

-"Tôi đói."

-"Aiya trễ giờ rồi, tôi phải đi, aaaa lỡ chuyến bay mất." _ Tùy Ngọc cuống cuồng tay xách vali toan chạy đi liền bị giữ lại.

-"Về nhà."

-"Tôi đang về này, cậu không buông làm sao tôi về nhà."

-"Về nhà của chúng ta."

-".....Chúng ta?"

-"Tôi và em."

-"Cậu đùa à? Tôi bao giờ là em của cậu?"

-"Em yêu tôi mà."

-"Ai nói? Buông ra tôi còn đi."

"Không buông."

/Chuyến bay từ Bắc Kinh đến Mỹ sẽ cất cánh, xin mời hành khách an tọa chỗ ngồi, chúng ta sẽ cất cánh sau 5....4...3...2..1/ (đoạn này tôi nói điêu :v )

Tùy Ngọc há hốc nhìn theo chiếc máy bay vừa cất cánh ngang qua mặt mình, nội tâm gào khóc ghê gớm quay sang lườm người đằng sau đang cười thỏa mãn.

-" HẠ THƯỜNG AN , ông đạp chết cậu. YAAAA"

-"Về nhàààà!" _Thường An một tay kéo vali, một tay cặp cổ người đằng sau kéo ra xe. Tùy Ngọc  vùng vẫy kịch liệt.

-"Buông ra, buông ông ra, Thường An tôi giết chết cậu."

Mọi người ở đấy đều hướng mắt về hai con người vừa làm loạn ở sân bay bất giác cũng nở nụ cười.

Hôm nay, Bắc Kinh là một ngày đẹp trời.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net