Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chàng trai trong im lặng tiến vào phòng, đến trước mặt anh, tuyệt nhiên lại không có ý định phát ra âm thanh của chính mình

-Đã tìm được?  ~Trong giọng nói khàn khàn lại có chút giễu cợt

Myungsoo nhẹ gật đầu, ánh mắt thâm trầm suy sụp bất tận, chỉ lại tiếp tục như vậy mà im lặng thôi

- Không định nói cho anh biết người đó là ai?

-... ~Cậu giương ánh mắt hời hợt nhìn anh

- Vậy anh liền cho rằng người đó là Sungyeol, có thể lập tức xử lí cậu ta

-Tùy anh!

Đối với loại người phản bội đó cậu không muốn nghĩ tới nữa, tốt nhất là nên khuất mắt cậu đi

Khóe môi Sunggyu cong lên không tiếng động, hài lòng nhìn con người trong mắt tràn ngập căm hận tỏa ra hàn khí kia

Lẽ ra em nên nhận ra sớm hơn thìlẻ đã không phải hối hận như bây giờ















-----------------------------










Một đám người áo đen đột nhiên xong vào văn phòng công ty XKĐQ NWH

Cậu thanh niên cao ráo mỏng manh nhanh chóng bị kìm hãm trong tay họ dưới sự kinh ngạc của những người xung quanh. Ai ai cũng là mặt mày tái xanh, có người lo lắng cho cậu thanh niên kia mà không ngừng hỏi gọi tên cậu

Nhưng cậu chàng lại hoàn toàn mang tâm thái trái ngược. Im lặng, bình tĩnh,không phản kháng, gương mặt không biểu lộ một ít cảm xúc nào

Hai hàng vệ sĩ áo đen dần tách ra hai bên, cung kính cuối đầu trước chàng trai phong thái đỉnh đạt. Hàn khí xung quanh anh khiến sự việc càng trở bên phi thường kì lạ âm u, chàng trai dáng người nhỏ nhắn hơn anh đi bên cạnh thần thái thất thần

Ánh mắt cậu mong lung nhìn con người đang bị kìm hãm kia, gắt gao nắm chặt bàn tay mình đến tím tái da thịt

Sunggyu dừng bước nhìn sang cậu, nhíu chặt mi tâm, bàn tay to lớn nắm chặt cổ tay cậu, cảm nhận thân thể đó đang rung rẫy anh càng siết mạnh lực tay

Woohyun không nhìn đến anh, dùng hết sức mình thoát khỏi bàn tay anh. Một mực ánh mắt chỉ nhìn bạn mình, mong mỏi đây chỉ là một cơn ác mộng, mong mỏi giờ đây cậu ngay lập tức thoát khỏi cơn mộng này

Bước chân vững vàng tiến lên phía trước, nhân viên ở đây nhận ra cậu chủ nhỏ của mình liền cúi đầu chào khi cậu bước ngang

-Bỏ ra! ~Âm thanh tựa hồ mang một tầng băng lãnh, tên vệ sĩ bối rối nhìn cậu lại nhìn sang ông chủ, anh không hề có động tĩnh gì hẳn nhiên người vệ sĩ cũng không dám buông người

-TÔI NÓI BUÔNG RA! ~Người vệ sĩ càng bối rối hơn mà vô thức hơi thả lỏng

Sunggyu nhếch khóe môi nhìn con thú nhỏ đang xù lông, bộ dáng thường ngày dù là tức giận cũng một mực im im căm hận nuốt ngược vào trong, không bao giờ thấy cậu bộc phát đến nước này nghiềm nhiên lại khiến anh thấy hứng thú

Ngầm ra hiệu ánh mắt cho vệ sĩ không được buông ra

Chỉ tội cho anh vệ sĩ trung thành làm việc chăm chỉ hằng mong từng đồng lương mà nuôi sống gia đình. Nhìn cậu nhóc đang tức tối khóe mi phiếm hồng lòng anh vệ sĩ không khỏi chua xót, có lỗi

Con thú nhỏ lại không kiên nhẫn gằng giọng, ánh mắt hiện tại tuyệt nhiên không phiếm hồng nữa, chỉ còn là con ngươi lạnh băng hàn khí tuyệt nhiên không thua kém con hổ dữ mất mồi

Sunggyu hơi bất ngờ

-Còn.không.bỏ.ra.tôi.liền.giết. chết.anh!

-3... 2...1

Xẹt một cái con dao sắt lạnh kề sát cạnh cổ người vệ sĩ

Khóe môi hồng hào giương lên nụ cười đáng sợ









.


-Tại sao tớ phải suốt ngày chăm thằng nhóc cậu thế này?  ~Sungyeol thở dài không ngừng oán than

-Vì cậu bạn thân nhất của tớ... ưm, cũng giống một ông anh trai già trước tuổi ~Woohyun ra vẻ suy , sờ sờ cằm như ông cụ hồn nhiên nói

-Cậu mới ... aizz... tên nhóc không chịu lớn nhà cậu, chỉ biết hành hạ người khác!

-Hì , cậu nên thấy hãnh diện chỉ mình cậu có được vinh dự này a ~Hếch mũi tự hào nói
-Hừ, không dám! Ai cần cái vinh dự này tớ liền lập tức dâng hiến cung kính bằng hai tay ~Sungyeol hừ lạnh, tay theo thói quen nhéo nhéo đôi phúng phính của ai kia

-Thôi Yeollie a, cậu biết tớ yêu thích nhất chỉ mình cậu . Cậu con gái tớ liền cưới cậu về nhà , sau này cậu có việc tớ liền không kiên nể tất cả giúp, chỉ cần Yeollie cậu nói một tiếng chính thánh chỉ ~Nhào vào lòng Yeol, đầu dụi dụi như con cún nhỏ

Sungyeol chỉ biết bật cười bất lực, con cún không chịu lớn này chắc chắn kiếp trước cậu mắc nợ quá nhiều nên giờ phải chịu trả nợ đây

-Là chính miệng cậu nói a

-Ưm ưm ~Gật mạnh đầu, nhe răng cười hehe

- Vậy lỡ sau này tớ gặp nguy hiểm người làm chuyện đó lại là người cậu kiên cậu sẽ làm sao?

- Không cần biết, chỉ cần trước mắt cứu cậu. ~Hả mồm ngáp một hơi dài, tay nhỏ chỉ chỉ thứ sắt bén được giấu kín đáo giữa giày ống quần ~ Cái này, ai dám làm cậu đau tớ liền bất chấp giết người đó!

Sungyeol nhìn ánh mắt cậu cũng phải lạnh người, tự thân nhắc nhở mình không nên chọc cậu ta tức giận a ~























Hết chap 16

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net