Chương 5: Hòa nhập | Phần 1: Thỏ đi tắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Mở vòi nước rồi ngồi vào bồn tắm... – Một chàng trai với gương mặt vô cùng dễ thương đang bước chân ngồi vào bồn nước ấm. Sau khi làm theo các bước chỉ dẫn cần pha nước ấm như thế nào thì chàng trai ấy bắt đầu thả lỏng cả cơ thể. Cầm chai sữa tắm lên tay mà đôi mắt chàng trai kia nheo lại khi đọc các hàng chữ nhỏ trên chai sữa tắm. – Cho một ít ra bông tắm, rồi tạo bọt...

_Trong đây làm gì có cái bông nào đâu? – Ngoái đầu nhìn qua nhìn lại trong phòng tắm, mà Sungmin tìm kiếm hình bóng của cái gọi là bông tắm. Chợt ánh mắt Sungmin dừng lại nơi một cục tròn tròn, nhìn như lưới; Sungmin lại nhìn vào hình chỉ dẫn trên chai mà xác định vật kia chính là bông tắm. – Một ít là bao nhiêu đây? Hình như hơi ít, cho thêm vậy... – Ánh mắt Sungmin tỏ ra đâm chiêu, nghĩ ngợi gì đó; rồi anh đổ gần một nửa chai sữa tắm vào bông tắm.

Đôi tay trắng noãn của Sungmin cầm bông tắm mà chà nhẹ, một lát thì thấy bong bóng bay khắp nơi, ngập đầy bồn tắm và bắt đầu tràn ra ngoài. Sungmin nhìn những bong bóng xà phòng đầy lung linh khi ánh lên vẻ đẹp của cầu vòng, anh đưa tay ra chạm vào rồi bong bóng chợt vỡ tan trong không khí. Đôi môi Sungmin chợt nở một nụ cười buồn.

Tựa người vào thành bồn mà Sungmin cảm thấy thật mệt mỏi; anh chỉ mới ở thế giới đầy kì lạ này vài ngày, mà dường như anh phải vắt cạn sức lực để mà học hỏi mọi thứ. Nơi đây hoàn toàn xa lạ với Sungmin, tất cả mọi thứ Sungmin đều không biết gì cả. Bản chất của anh là người thông minh và cũng rất kiêu ngạo, anh không cho phép bản thân tỏ ra là người không biết gì, nên những ngày gần đây anh phải tìm hiểu mọi thứ để mà học cách thích nghi với thế giới này.


~Flashback~


Hàng mi dài khẽ lay động, rồi đột ngột mở ra một thế giới đầy kì lạ trong đôi mắt to tròn kia. Sungmin vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê thì đột ngột ngồi dậy làm người đang đứng nơi cửa phòng bệnh ngạc nhiên. Nhìn người kia với ánh mắt đầy nguy hiểm mà Sungmin định nhảy xuống giường mà phóng đi. Nhưng cơ thể anh vừa tỉnh lại thì dường như không còn sức mà gần như ngã ngay khi vừa đứng, người kia nhìn anh với ánh mắt kì lạ mà lao đến đưa tay ra định đỡ thì bị anh gạt đi nhanh chóng.

_Ngươi là ai? Định làm gì ta? – Sungmin trừng mắt mà nhìn người trước mặt. Cách ăn mặt của người kia rất lạ, lại còn trói anh bằng những dây nhợ mỏng manh (sợi dây dùng truyền nước biển). – Không được chạm vào người ta. – Thấy người kia vẫn không có ý rút tay lại, mà còn đang cố chạm vào anh thì Sungmin thét lớn.

_Cậu im ngay cho tôi. – Người kia chỉ định đỡ anh trở lại giường thì bị anh hét vào mặt, nên cũng tức giận mà lớn tiếng ra lệnh im lặng. – Cậu có biết bản thân bị thương nặng thế nào không, cậu nghĩ với sức lực hiện tại có thể đánh được tôi sau. – Thấy chàng trai đầy dễ thương trước mặt đưa tay đang bị quấn băng trắng lên định đấm vào mặt cậu, thì Kyuhyun tức giận quát lớn.

_Ngươi... – Sungmin nhìn Kyuhyun với đôi mắt đỏ ngầu đầy tức giận. Chưa bao giờ có ai dám lớn tiếng quát thẳng Sungmin như vậy. Với vị trí Đại hoàng tử thì không chỉ quần thần mà ngay cả Hoàng Thượng và Hoàng Hậu còn chưa bao giờ lớn tiếng với anh. – Ah... đau...

Sungmin do vẫn còn yếu nên khi Kyuhyun buông tay không đỡ nữa thì Sungmin ngã lên giường nhưng lại đè lên tay trái đang bị thương nặng, mà vô tình than nhẹ làm Kyuhyun giật mình đỡ anh lên giường. Khi nằm lại trên giường thì Sungmin lại đẩy Kyuhyun ra xa, không cho chạm vào người. Từ xưa tới nay ngoại trừ Donghae và Hyukjae thì không ai dám cả gan chạm vào thân thể Đại hoàng tử Lee Sungmin.

Cửa phòng bệnh được mở toang mà xuất hiện một bóng người lao nhanh về phía Sungmin. Người đó nhìn vết thương ở tay trái của Sungmin đang chảy máu mà thắm đỏ cả băng trắng, song tức giận nhìn Kyuhyun với ánh mắt hình viên đạn.

_JO – KYU – HYUN. – Nhấn mạnh từng chữ một tên của Kyuhyun mà người kia không quan tâm người trước mặt nguy hiểm cỡ nào mà quát thẳng. – Anh đừng tưởng bản thân tài giỏi thì muốn làm gì thì làm. Đây là bệnh viện không phải thế giới ngầm của anh, kia là bệnh nhân không phải là kẻ thù của anh, tôi là bác sĩ không phải là thuộc hạ của anh nên ở đây tôi có quyền. – Henry tức giận chỉ vào Kyuhyun, rồi quay sang Sungmin, rồi lại chỉ vào bản thân và cuối cùng là chỉ ra cửa. – Mời anh ra khỏi phòng ngay, tránh làm bệnh nhân bị thương nhiều hơn.

Cả Kyuhyun và Sungmin đều ngạc nhiên nhìn Henry. Kyuhyun vốn quen Henry từ trước mà lại chưa bao giờ thấy Henry tức giận đến như vậy. Giờ mới thấy được vẻ mặt trẻ con đầy giận dữ nên có hơi bất ngờ. Nhưng rồi Kyuhyun cũng quay người rời đi, dù sao đây cũng là địa phận của Henry nên cậu cũng chẳng muốn chọc phá thêm làm gì, với lại chàng trai dễ thương mà Kyuhyun để ý có lẽ cũng cần nghỉ ngơi.

_Anh không sao chứ, để tôi băng lại cho Anh. – Henry đổi giọng đầy dịu dàng với bệnh nhân của mình. Đối với Henry thì sức khỏe của bệnh nhân là quan trọng nhất, nên không cần biết chuyện gì xảy ra và Kyuhyun là ai thì chỉ cần bệnh nhân mà chịu bất kì tổn thương nào thì Henry đều không thể tha thứ.

Sungmin nhìn Henry thay đổi thái độ mà thầm suy nghĩ trong đầu. Thấy người trước mặt không có ý định làm hại gì thì Sungmin cũng để yên cho Henry băng bó. Vết thương trên tay Sungmin không hề nhẹ, nhưng với cương vị là Đại hoàng tử thì dù có đau đớn bao nhiêu cũng không được phép thể hiện ra bên ngoài. Nhìn đồ những kia mặc và các vật dụng xung quanh mà Sungmin thầm thắc mắc. Anh không biết đây là đâu, cả chuyện gì đã xảy ra với anh và Hyukjae. Nghĩ ngay đến Hyukjae mà sắc mặt Sungmin tái nhợt đi.

_Hyuk... – Sungmin vừa định hỏi người kia là Hyukjae đang ở đâu thì một cây kim đâm vào tay anh. – Đây là gì? Ngươi dùng ám khí gì mà sao ta...

_Tôi đang tiêm thuốc an thần cho anh, anh vẫn chưa khỏe hẳn, nên cần nghĩ ngơi thêm. – Thấy Sungmin thắc mắc hỏi thì Henry giải thích với anh. Do thuốc hơi mạnh nên cơ thể Sungmin bắt đầu thả lỏng mà từ từ chìm vào giấc ngủ. – Lúc nãy anh hỏi Eunhyuk sao? Cậu ấy hiện đang được chăm sóc rất tốt, anh không cần lo lắng.

Sungmin chỉ vừa nghe thấy câu nói cuối cùng của Henry thì anh bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ nhẹ nhàng không mộng mị, không thấp thỏm lo sợ.


~End Flashback~


Sungmin vẫn ngồi trong bồn tắm mà thở dài. Sau khi anh tỉnh lại thì thấy bản thân ở một thế giới đầy xa lạ. Cả mái tóc dài của anh cũng bị cắt ngắn (Henry thấy tóc dài khi đang phẫu thuật nên tiện tay cắt đi, Hyukjae cũng bị Henry cắt đi mái tóc đen óng mượt). Nhưng điều làm anh ngạc nhiên là khi nhìn thấy Eunhyuk thì anh biết, đó chính là Hyukjae chứ không phải Eunhyuk.

Sungmin không hiểu việc gì đã xảy ra, nên có hỏi Henry thì chỉ biết cả hai được tìm thấy trong rừng sâu với thương tích đầy mình. Vốn thông minh nên Sungmin biết không nên hỏi thẳng thêm gì, đặc biệt là việc Eunhyuk chính là Hyukjae càng không được để ai biết. Rất may là những người xung quanh Eunhyuk không biết gì về Hyukjae, cộng thêm việc Hyukjae vẫn chưa thể nói được nên mọi người cũng chẳng nghi ngờ.

Việc để Hyukjae trong thân phận Eunhyuk cũng tốt vì dù sao cậu ấy cũng được chăm sóc kĩ lưỡng, so ra thì vết thương của Hyukjae nặng hơn Sungmin nhiều, nên cách tốt nhất là phải chờ Hyukjae bình phục hẳn rồi mới tính tiếp. Nếu mọi người biết được việc Hyukjae không phải là Eunhyuk thì chỉ e cả hai khó bề mà sống được.

Đưa tay mở vòi nước mà Sungmin bất ngờ trượt tay ngã khi vòi sen phía trên phun nước. Anh kêu lên một tiếng thì phía cửa phòng tắm đột ngột mở tung với một thân ảnh lao vào.

_Hyung không sao chứ? – Kyuhyun ngó vào bên trong phòng tắm thì thấy cảnh Sungmin đang đứng dậy làm lộ ra nửa thân trên trắng noãn với những bọt xà phòng còn lưu lại khiến Kyuhyun đỏ mặt. Kyuhyun không hiểu tại sao nhưng chỉ cần mọi việc liên quan đến con thỏ hồng kia thì bất giác cảm xúc của cậu đều được thể hiện ra hết, dù bản chất Kyuhyun vốn là người lạnh lùng.

_RA NGOÀI. – Sungmin nhấn mạnh từng chữ một mà nhìn Kyuhyun với ánh mắt lạnh nhạt. Sungmin từ nhỏ được dạy bảo rất nghiêm khắc, với việc phải đoán ý người khác mà sống thì việc che giấu biểu cảm đối với anh là điều quá dễ dàng. Sungmin dùng ngữ khí mạnh mẽ mà đàn áp tinh thần khiến Kyuhyun có phần e ngại mà quay đi đóng cửa phòng tắm lại.

_Kyu xin lỗi, tại nghe thấy tiếng la của hyung nên mới đột ngột xông vào. – Khi biết Sungmin lớn hơn cậu hai tuổi thì Kyuhyun thay đổi cách xưng hô cho thêm phần thân mật. Kyuhyun cầm một túi nhỏ, bên trong là quần áo mới mua đặt trước cửa phòng tắm. – Quần áo Kyu để trước cửa, có cần thêm thứ gì thì hyung cứ nói.

Sungmin im lặng không nói gì, anh đứng dưới vòi sen mà thầm thán phục những vật dụng ở thế giới này. Nhìn từng làn nước ấm áp chảy từ vòi sen xuống mà Sungmin cảm nhận như một cơn mưa nhỏ đầy ấm áp lúc khí trời lạnh giá. Những bong bóng xà phòng lúc nảy cứ như cầu vồng xuất hiện sau mưa; nhưng ở đây, cầu vồng lấp lánh xuất hiện trước rồi mới đến cơn mưa rào nhẹ.

Sungmin ở thế giới này chẳng có gì cả. Nếu ở Lý Thiên Quốc, Sungmin là Đại Vương Gia tài giỏi thì ở đây anh chỉ là một con người nhỏ bé. Không nơi ở, không chỗ nương thân, chỉ có mỗi Hyukjae là người quen, nhưng cậu ấy cũng chẳng thể làm gì khi bản thân bị thương nghiêm trọng đến nỗi gần mất mạng. Nhưng bù lại Hyukjae có Aiden thương yêu mà chăm sóc.

Sungmin rất bất ngờ trước người có tướng mạo chẳng khác gì người đệ đệ ruột, nhưng anh biết đó không phải Donghae. Ánh mắt tràn ngập yêu thương khi nhìn anh đã không còn, chỉ có ánh mắt xa cách là hiện hữu khi Aiden nhìn anh. Còn khi ở cạnh Eunhyuk (giờ là Hyukjae) thì đôi mắt ấy chỉ chứa một hình ảnh đó; sự dịu dàng, đầy nâng niu chiều chuộng tràn ngập trong từng cử chỉ đến lời nói của Aiden.

Khi vừa nhìn thấy Aiden, anh như muốn gọi tên Donghae ngay vì vui mừng khi thấy đệ đệ, nhưng rồi lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng thì anh biết giống như Eunhyuk và Hyukjae, Aiden chỉ là một người giống với Donghae mà thôi. Cả hai nhìn rất giống nhau, từng đường nét tuấn tú trên gương mặt cho đến thân hình mạnh mẽ nhưng tính cách lại có đôi phần khác nhau. Nếu Donghae là mẫu người lạnh lùng, khó gần nhưng lại là người cương trực, thẳng thắng. Thì Aiden lại là một hình mẫu lạnh lùng khác hẳn, trong vẻ ngoài đầy lịch lãm và anh tuấn kia thì ẩn sâu dưới lớp mặt nạ đó là những mưu kế, toan tính khó lường.

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt đen bí ẩn kia là Sungmin biết Aiden là người như thế nào, vì về cơ bản anh và Aiden là cùng một loại người đầy mưu kế thâm độc ẩn sau vẻ ngoài được người người ngưỡng mộ.

~TBC~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC