Chương 6: Nỗi sợ vô hình | Phần 1: Điều tra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa lưng vào tấm kính trong suốt mà Aiden vừa thưởng thức ly rượu vang đỏ trên tay, vừa ngắm nhìn khung cảnh rộng lớn với những dãy tòa cao ốc qua tấm kính kia. Ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tà bao quanh cơ thể mạnh mẽ của Aiden, chiếc bóng cô độc trải dài trên nền gạch sáng bóng mà tạo nên cảm giác đầy u buồn, đơn độc. Đôi mắt đen ánh lên vài tia sáng mà ẩn sâu trong đó là một hố đen của tội lỗi và đau thương.

_Cạch... – Cánh cửa phòng làm việc của Aiden vang lên một tiếng khi có người mở cửa bước vào. Không quay lại nhìn người vừa tới, mà Aiden vẫn ung dung thưởng thức vị chát xen lẫn vị ngọt của ly rượu trên tay. Ánh mắt vẫn không đổi hướng mà ngắm nhìn khung cảnh bao la, rộng lớn bên ngoài tấm kính kia.

Người vừa bước vào cũng không lên tiếng mà đứng lặng im nhìn bóng hình người trước mặt. Vẻ đơn độc của người kia dưới ánh chiều tà làm người khác xao xuyến khi nhìn thấy. Chậm rãi bước từng bước lại gần Aiden mà người kia trầm ngâm không biết nên nói gì. Cùng đưa ánh mắt nhìn xa xăm bên ngoài bầu trời đầy vẻ buồn bã kia mà người kia thở dài.

_Cậu vẫn ổn chứ? – Người kia lên tiếng hỏi khi ánh mắt vẫn phóng tầm nhìn xuyên qua khung cửa kính ra bên ngoài bầu trời cao xa kia.

Aiden vẫn trầm lặng không nói gì mà tiếp tục thưởng thức ly rượu vang đỏ trên tay. Từ lúc người kia bước vào phòng thì anh đã biết người đó là Kyuhyun. Đơn giản vì người có thể tự do ra vào phòng chủ tịch Lee mà không gõ cửa chỉ có duy nhất một người là tổng giám đốc Jo. Kyuhyun sau khi hỏi xong thì cũng trở về vẻ lạnh lùng thường ngày mà chẳng hỏi gì thêm. Cả hai người đều chỉ cần nhìn sắc mặt đối phương là đã hiểu người kia đang nghĩ gì, nên giờ Kyuhyun cũng chẳng muốn hỏi thêm làm gì.

Tâm trạng hiện giờ của Aiden như thế nào thì Kyuhyun hiểu rất rõ. Từ ngày Eunhyuk tỉnh lại thì cậu ấy luôn tìm cách tránh né Aiden, chỉ cần nhìn sơ thôi cũng đủ thấy trong ánh mắt của Eunhyuk chỉ có sự sợ hãi khi nhìn Aiden mà thôi. Những ánh mắt tràn đầy sức sống và ánh lên nụ cười của Eunhyuk dành cho Aiden cũng chẳng còn, những mảng kí ức đầy vui vẻ giữa anh và Eunhyuk bất giác ùa về như mưa mà làm lòng Aiden càng thêm sợ hãi.

Từ khi biết tin Eunhyuk gặp nguy hiểm tới giờ mà trong lòng Aiden luôn tự trách bản thân quá ngu ngốc. Bình thường anh là người thông minh, sáng suốt trong mọi quyết định. Nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ vui tươi của Eunhyuk khi ở cạnh anh và những người xung quanh là giống nhau thì không biết tự bao giờ anh đã ghen đến mức không điều khiển được bản thân mà đi thử thách cậu.

Khi biết Jessica bỏ thuốc vào rượu của anh thì anh không những không vạch trần vẻ giả tạo của cô ta, mà ngược lại, anh lại muốn biết cậu có ghen khi anh ở bên người khác hay không. Anh luôn ở cạnh khi cậu cần mà quên mất bản thân anh cũng muốn được cậu quan tâm, nên muốn thử lòng cậu xem sao. Tối đó anh chẳng làm gì Jessica, mà để mặc cô ta làm gì thì làm, anh chỉ nằm lăn ra ngủ một giấc tới sáng rồi nhắn kêu cậu đến khách sạn.

Thật sự anh đã rất vui khi thấy cậu giận anh, vì chỉ khi có yêu thì mới ghen mà giận rồi thì anh cũng quên mất là vẫn còn một chữ "hận". Thấy cậu vừa tỉnh lại mà dùng ánh mắt đầy xa cách với anh làm tim anh rất đau. Anh nghĩ có lẽ cậu rất giận, rất hận anh khi chứng kiến cảnh anh và người khác gần nhau, và quan trọng là khi cậu cần anh thì anh lại chẳng thể ở cạnh mà bảo vệ cậu.

"Anh sẽ mãi mãi bên cạnh mà bảo vệ em, dù có phải chết anh cũng nhất quyết không để em bị bất kì một tổn thương nào."

Lời hứa sẽ bảo vệ cậu ngày xưa khi cả hai còn nhỏ, giờ lại như nhát dao cứa vào tim anh. Anh đã từng để cậu rời khỏi vòng tay của mình một lần, nên anh luôn thầm nhủ phải luôn vào vệ cậu khi cậu trở về bên anh. Vậy mà lần này anh lại chính tay đẩy cậu ra xa, sự sợ hãi vô hình của ngày đó lại phủ đầy gai nhọn lên trái tim anh. Vết thương ngày xưa chưa lành, giờ lại thêm vết thương mới chẳng khác nào đang tra tấn anh trong tội lỗi của quá khứ.

Lần này khi nhìn cậu bừng tỉnh khỏi cơn hôn mê thì lớp gai nhọn như nới lỏng ra vài phần. Dù vẫn còn đau khi thấy cậu trên giường bệnh, nhưng anh quyết không để cậu chịu thêm bất kì thương tổn nào nữa. Bây giờ cậu có ghét anh, có hận anh thì anh sẽ không trách cậu vì tất cả tội lỗi là ở anh. Anh chỉ mong cậu có thể khỏe mạnh và vui tươi như ngày xưa, chỉ mong cậu có thể ở cạnh anh như ngày xưa và cả trong tương lai. Anh thật sự rất sợ cậu lại vụt biến mất trong vòng tay anh, anh sợ sẽ mất cậu mãi mãi.

Aiden giờ đây chỉ cần Eunhyuk khỏe lại thì dù cậu có trách phạt hay giận anh đi nữa thì anh vẫn sẽ vui vẻ ở cạnh cậu. Chỉ cần nhìn cậu cười thôi cũng đủ làm anh hạnh phúc, anh không cầu cậu sẽ yêu anh như anh yêu cậu. Anh chỉ mong trong lòng cậu chừa một chỗ trống nhỏ cho anh là đủ để anh tồn tại rồi.

"Aiden này tồn tại là vì Eunhyuk."

.
.
.

Aiden và Kyuhyun chìm đắm trong từng suy nghĩ của bản thân mà không quan tâm mọi vật đang chuyển động xung quanh. Ánh sáng yếu ớt cũng dần phai mờ mà làm nổi bật lên những ánh sáng hào nhoáng của các dãy nhà trọc trời. Căn phòng tối đen chỉ thấp thoáng hai thân ảnh cô độc bên cửa kính đầy màu sắc khi phản chiếu những ánh đèn do bàn tay con người tạo nên.

Cả căn phòng rộng lớn đều chìm trong bóng đêm lạnh lẽo. Những chiếc bóng của từng vật dụng sang trọng trải dài trên nền gạch giá lạnh. Không gian dường như lắng động mà mang theo biết bao suy tư của hai thân ảnh cô đơn trong căn phòng đầy u buồn.

_Tớ không tìm được bất kì thông tin nào về Lee Sungmin. – Kyuhyun bây giờ mới cất giọng trầm đầy mạnh mẽ lên tiếng. Cả căn phòng chìm trong bóng tối chỉ vang lên thanh âm đều đều của máy điều hòa làm nên khung cảnh tĩnh lặng đến rợn người, mà giờ không gian ấy đã được thổi thêm sự sống qua chất giọng trầm mạnh của Kyuhyun.

_... – Aiden lại tiếp tục im lặng mà không nói gì, làm Kyuhyun chẳng khác nào đang độc thoại một mình. Nếu thật sự Sungmin không có mục đích gì làm hại Eunhyuk thì Aiden sẵn sàng để cậu kết bạn với Sungmin. Anh biết cậu là người hoạt bát và hòa đồng, nhưng người mà Eunhyuk cho là bạn lại rất ít, nên anh tin vào con mắt nhìn người của Eunhyuk. Nếu không tìm được tin gì về Sungmin thì có thể Sungmin không phải mối nguy hiểm đáng lo ngại, nhưng nó cũng đồng nghĩa Sungmin là một người vô cùng nguy hiểm khi có thể che giấu thân phận kín đến như vậy. Dù biết có thể Sungmin là người nguy hiểm, nhưng Aiden cũng chẳng thể làm gì vì lúc nào Eunhyuk cũng bám lấy Sungmin.

_Đám người chết trong rừng hình như không có quan hệ gì với Sungmin. – Kyuhyun không biết vì sao, nhưng cậu chắc Sungmin không liên quan đến đám người đã chết kia. Kyuhyun nhìn sắc mặt lạnh tựa băng tuyết ngàn năm của Aiden mà tiếp tục lên tiếng. – Nhưng đám người đó lại có quan hệ với một người mà chúng ta quen.

_Jessica. – Aiden lạnh lùng cất giọng đầy giận dữ mà nắm chặt lấy chiếc ly thủy tinh trong tay. Kyuhyun nhìn Aiden tức giận mà chỉ thầm gật đầu. Aiden ban đầu đã phần nào đoán được Jessica sẽ hại Eunhyuk, nhưng không ngờ cô ta ra tay nhanh đến vậy. Khi Eunhyuk vẫn còn mê man bất tỉnh thì anh cũng thầm đoán được người đứng sau tất cả là Jessica.

_Cậu tính xử lí cô ta như thế nào? – Kyuhyun thắc mắc hỏi Aiden, vì việc lần này không hề đơn giản mà giải quyết được. Kyuhyun và cả Aiden đều biết người chống lưng cho Jessica là ai nên việc trừng phạt cô ta là điều không hề dễ dàng.

_Tạm thời khoan hãy động đến cô ta, việc Hyukie còn sống cũng đủ làm cô ta tức điên rồi. – Aiden dùng chất giọng đầy nghiêm nghị trả lời. Không sớm thì muộn anh cũng sẽ khiến cô ta phải nếm thử cảm giác đau đớn tột cùng là gì. Nhưng hiện bây giờ vẫn chưa phải lúc làm việc đó, chuyện anh quan tâm hơn là làm sao triệt hạ được kẻ chống lưng cho cô ta. – Cậu tiếp tục điều tra phía bên kia chuẩn bị làm gì đi, diệt cỏ thì phải diệt tận gốc. – Kyuhyun gật đầu nhẹ tỏ vẻ đồng ý với việc Aiden vừa nói, chợt như nhớ ra điều gì thú vị mà Kyuhyun quay người sang nhìn Aiden mà lên tiếng.

_Mà nè, tớ có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào? – Kyuhyun cất giọng đầy thoải mái và có phần vui thầm vì điều sắp nói làm Aiden hơi nhíu mày.

_Đừng úp úp mở mở nữa, nói nhanh đi. – Aiden lạnh lùng cắt ngang niềm vui nhỏ bé của Kyuhyun với ánh mắt sắc lạnh.

_Uhm thì tớ nói. – Bất kì người nào khi nhìn thấy ánh mắt đầy sắc bén của Aiden đều phần nào sợ hãi mà run rẩy, nhưng với Kyuhyun thì lại khác. Kyuhyun nhìn biểu hiện kia của Aiden không những không sợ hãi mà ngược lại còn rất hưng phấn. Dù cả hai đứng trong bóng tối, nhưng vẫn có thể nhìn được phần nào biểu hiện của đối phương thông qua ánh đèn bên ngoài. – Tớ nói tin tốt trước nha.

_Nói nhanh. – Aiden nhấn mạnh từng chữ mà nhìn biểu hiện kia của Kyuhyun với ánh mắt khinh bỉ. Ai thì anh không rõ chứ thằng bạn thân Kyuhyun thì anh quá hiểu, chỉ cần nhìn nụ cười bí hiểm của cậu ta là đủ hiểu sắp có chuyện không tốt lành gì xảy ra.

_E hèn! Thông báo với chủ tịch là chuyến công tác kí kết hợp đồng mới của anh trai Eunhyuk gặp chút trục trặc nên tạm thời không về Hàn được. – Kyuhyun nhìn sắc mặt lạnh lùng của vị chủ tịch đáng kính chuyển sang màu trắng mà thầm cười như điên trong lòng. Nếu Aiden quá hiểu Kyuhyun thì cũng đồng thời Kyuhyun nắm rõ suy nghĩ của Aiden trong lòng bàn tay. Vị chủ tịch đầy quyền lực Aiden Lee không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ duy nhất hai người; một là vị hôn thê đầy yêu quý Eunhyuk, và hai là anh trai ruột của vị hôn thê kia.

_Tạm thời... là bao lâu..? – Aiden cất giọng hơi run run mà lên tiếng, ai chứ anh trai của Eunhyuk là người vô cùng đáng sợ. Nếu Aiden và Kyuhyun là hai vị lãnh chúa đầy lãnh khốc đến vô cảm của thế giới ngầm, thì người kia chẳng khác nào chúa tể của bóng đêm, vô cùng ác độc và tàn nhẫn.

_Tin xấu là một tháng nữa dù hợp đồng lần này có thành công hay không thì anh trai Eunhyuk vẫn sẽ trở về, nói thẳng ra là một tháng nữa anh ấy sẽ về Hàn. – Kyuhyun rất phấn khích khi thấy sắc mặt của Aiden càng ngày càng trắng đến không thấy một giọt máu. Dù thật sự Kyuhyun cũng rất sợ người kia, nhưng lần này người khổ nhất xem ra là Aiden. Anh trai Eunhyuk vốn nổi tiếng là người yêu em trai hơn bản thân, nên lần này Eunhyuk gặp chuyện thì người hưởng tất cả sự "ban thưởng" của người kia chính là vị chủ tịch Aiden Lee đáng kính. – Anh trai Eunhyuk còn nói thêm nếu em trai anh ấy bị mất một cọng tóc thì Aiden phải cạo hết tóc, nếu Eunhyuk gãy cái móng thì Aiden phải chặt một ngón tay. Nói chung là Eunhyuk mất thứ gì thì Aiden phải mất một thứ tương tự nhưng phải lớn hơn mới đủ đền bù cho em trai yêu quý của anh ấy.

_... – Aiden dường như muốn ngất ngay lập tức để không phải nghe những lời tiếp theo của Kyuhyun.

_Mà lần này Eunhyukie yêu quý của cậu bị thương ngay cổ thì có lẽ cậu phải... – Kyuhyun không nói hết mà dừng lại lấy tay quẹt ngang cổ làm bộ thương tâm mà chờ đợi ngày Aiden bị cắt cổ như cắt cổ gà. Sắc mặt Aiden giờ đây còn trắng hơn giấy được đem đi tẩy trắng bằng chất hóa học. Kyuhyun thầm vui vì sắp có kịch hay để mà đón xem rồi. – Cậu nên giữ vững tinh thần vì ngoài Eunhyukie ra thì em họ của cậu ấy, Kibum hiện cũng đang mất tích.

~TBC~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net