Chap 3: Vụ án đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo là sẽ khô lắm đấy =)) Nhưng mà vụ này dễ, tui đã có một khoảng thời gian rất vui build cái case này hí hí mọi người giải cùng nha.

***

"10 giờ 12 phút tối", Kazuha nói khi nhìn đồng hồ đeo tay của mình. "Và cậu chỉ có 10 phút để điều tra ông ta thôi, nên mau lên! Đội trưởng của tớ ghét thám tử"

Sau một cuộc gọi ngắn, ông Ginshiro đã quyết định để đội của Kazuha điều tra vụ án này chứ không phải đội của ông Otaki. Hiện bọn họ còn đang bận rộn với vụ án cướp nhà băng, giao lại vụ giết người cho Heiji và Kazuha là có thể an tâm rồi.

"Không phải chú Otaki à?", Heiji thắc mắc, dùng khăn tay cẩn thận nhìn một lượt nạn nhân và xem xét đôi tay quấn băng trắng của ông ta. Một người đàn ông gầy gò, hai tay quấn băng vì bỏng, vết thương còn khá mới. "Mà này! Anh bảo hàng xóm tắt nhạc đi được không?"

Từ lúc họ bước lên tầng 3 đã nghe thấy tiếng nhạc rất lớn từ căn phòng ở đầu dãy, có vẻ là bên đó đang tổ chức một bữa tiệc. Cậu nhân viên vẫn còn sợ hãi, run rẩy gật đầu rồi loạng choạng đứng dậy, lao ra phía cửa. Tiếng nhạc dứt ngay sau đó, và lúc này ở cửa lại xuất hiện một thanh niên đầu bù tóc rối khác, với gương mặt mơ màng. Ánh mắt cậu ta lia đến cái xác bên cửa sổ, đôi mắt chợt mở lớn, mặt cắt không còn một giọt máu.

"Oda!?", anh ta hét lên. "Chuyện gì vậy!?"

"Anh quen biết nạn nhân sao?", Kazuha tới gần, nhăn mặt vì mùi rượu nồng nặc. Hẳn đây là cái người ở căn hộ bật nhạc to đùng rồi.

Cậu thanh niên loạng choạng lùi lạ, gương mặt thất thần ngã phịch xuống đất. Anh ta đang sốc như vậy thì có hỏi cũng không ích gì, Kazuha nghĩ. Quay trở lại bếp, cô lấy ra hai đôi găng trắng, quăng cho Heiji một đôi.

"Nhìn này Kazuha!", Heiji nói vọng ra khi đang nhoài người qua cửa sổ. "Đây đúng là nơi quả cà chua đông đá đã bị ném đi. Hẳn ông ta đã muốn cầu cứu"

"Đúng thế, nhưng có lẽ ngay sau đó đã bị hung thủ lôi lại vào trong". Kazuha nhớ lại khi hai người nhìn lên phía căn hộ này thì không hề có bóng dáng con người nào ở bên cửa sổ, căn bếp cũng vương vãi đồ đạc. Cô mở chiếc ví của nạn nhân đang đặt trên bàn ăn, ghi lại một số thông tin của ông ta. Oda Itsuki, 48 tuổi, cô viết, liếc thấy tấm ảnh người đàn ông đang mặc trang phục bóng chày và cầm quả bóng trên tay. Thích bóng chày, chơi ở vị trí Pitcher (*)

Tiếng còi xe cảnh sát từ xa vọng lại. Kazuha đưa mắt nhìn Heiji đang xem xét phần tay hở ra của nạn nhân do băng quấn bị tuột.

"Nghe này Heiji!", cô đập vào vai cậu, hạ giọng nói nhỏ. "Đội trưởng của tớ ghét thám tử, nên..."

"Cậu bị ngốc à?", Heiji nhíu mày nhìn cô bạn khó hiểu. "Tớ là cảnh sát rồi mà!"

"Ông ấy còn ghét cảnh sát vùng khác chúi mũi vào vụ của mình hơn!", Kazuha khẽ gắt. "Chị đây sẽ cố gắng bảo kê cho, nhưng được đến đâu thì..."

"Chị cái gì chứ? Tớ là sư phụ của cậu thì có", Heiji cằn nhằn khi bị Kazuha lôi dậy, đẩy sang một bên để tránh khỏi cái xác.

"Tớ sinh trước cậu 3 tháng"

"Còn tớ vào nghề trước cậu"

Họ lườm nhau, rồi nhanh chóng lấy lại sự tập trung khi người nhân viên khu chung cư dẫn một nhóm 3 người cảnh sát tiến vào. Dẫn đầu là Thanh tra Fujimoto, một người có dáng vóc cao lớn khá giống Chánh Thanh tra Matsumoto. Sau ông là hai nam cảnh sát, trông cũng chạc tuổi cậu và Kazuha. Bọn họ lách qua người thanh niên đang thất thần trên sàn, bảo một nhân viên an ninh tới dìu cậu ta ra ngoài.

"Xin lỗi vì đến muộn", ông Thanh tra nói. "Vậy Toyama, chuyện là thế nào?"

***

Trong lúc cái xác được đưa đi và công tác khám nghiệm được triển khai, Kazuha thuật lại sơ qua sự việc cho 3 người cảnh sát cùng đội. Từ chuyện một quả cà chua đông đá đột ngột bay thẳng vào chỗ họ đứng, cho đến lúc họ thấy ánh kim loại lóe lên và chạy sang thì thấy nạn nhân đã thiệt mạng. Về phần Heiji, Kazuha chỉ giới thiệu đó là người cùng phát hiện ra cái xác cùng mình.

"Ông ấy chơi bóng chày ở vị trí Pitcher, nên khả năng ném sẽ tốt", Kazuha nói, thả quả cà chua vào túi zip mà bên khám nghiệm đưa cho. Trong tủ lạnh nhà nạn nhân, họ cũng đã tìm thấy khoảng chục quả cà chua tương tự trong ngăn đá.

"Sao phải mất công thế?", thanh tra Fujimoto tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. "Dù đây là tầng 3, nhưng nếu khéo léo một chút thì vẫn có thể leo xuống được đấy"

Quả vậy. Bởi là căn hộ nằm cuối dãy nên nó cũng gần cầu thang thoát hiểm nhất. Cửa sổ bếp đủ lớn để một người trường thành trèo qua, chỉ cần với một chút là có thể leo được tới cầu thang thoát hiểm bên ngoài chung cư rồi. Việc thoát thân không hề khó.

"Bởi ông ấy bị bỏng cả hai bàn tay", Heiji nói. "Tôi đã kiểm tra bàn tay quấn băng trắng của ông ta rồi, vết thương mới có cách đây 1-2 ngày. Bên cạnh đó, từ lúc phát hiện ra tia sáng kim loại và phát hiện ra ông ấy chỉ tầm 5 phút, chắc chắn hung thủ chưa kịp phi tang hung khí. Thanh tra hãy cho người lục soát nhà của 3 người bọn họ đi"

2 người cảnh sát dồn ánh mắt về phía Heiji, cậu thanh niên nói năng nhạy bén và hơi chuyên nghiệp quá so với một dân thường đấy. Kazuha căng thẳng nhìn Đội trưởng và cậu đồng nghiệp. Tên ngốc này...

"Vậy tên cậu là...", cậu cảnh sát được Kazuha giới thiệu là Kazamatsuri Shotaro lên tiếng. Màn chào hỏi ban đầu là do Kazuha giới thiệu cậu ta, chứ cậu ấy tuyệt nhiên chưa nói gì. Đến tên cũng chưa đề cập nốt.

"Tôi là Hatt..."

"Thanh tra! Tôi đã tập trung những người sinh sống trên tầng 3 tới!", một cậu nhân viên chạy vào báo cáo, cắt ngang Heiji. Đằng sau anh ta là một người phụ nữ và 4 người đàn ông. Hai người lớn tuổi trông rất mệt mỏi, bởi đây đáng ra là giờ người già như họ đi ngủ; trong khi 3 cậu thanh niên lại khá căng thẳng. "Còn nữa, máy quay an ninh ở đây đã hỏng, tôi e rằng sẽ không thể biết ai ra vào căn hộ 503 của nạn nhân"

Người đàn ông lớn tuổi nhất tên là Hamada Hitoshi, là một huấn luyện viên bóng bàn đã về hưu, hiện đang sống một mình tại căn hộ 505. Ông có vóc người cao lớn, theo ước tính của Heiji thì chỉ thấp hơn bố cậu một chút. Người phụ nữ duy nhất trong 5 người có mặt tại đó là bà Minamoto Haruna sống ở căn hộ 502, hiện đang là giáo viên nấu ăn tại một trung tâm nữ công gia chánh ở Osaka. Bà có dáng người cao và mảnh khảnh, nói năng nhẹ nhàng và từ tốn.

Kazuha và Heiji đưa mắt nhìn 3 cậu thanh niên còn lại, nhận ra người đã hoảng loạn kêu lên khi thấy cái xác. Cậu ta tên Tanaka, cùng với Mitsuki là bạn của chủ căn hộ 501 - Oda Hisaishi. Anh ta là cháu trai của nạn nhân, hiện đang là một Cameraman ở Đài truyền hình Osaka.

"Khoảng từ 10 giờ đến 10 giờ 15, mọi người đã làm gì?", Kazamatsuri hỏi.

"Tôi nằm trên giường chuẩn bị ngủ", ông Hamada nói.

"Tôi thì xem chương trình nấu ăn", bà Minamoto trả lời. "Nhưng không tài nào tập trung nổi, mấy cậu nhà bên bật nhạc ồn quá"

"Bọn tôi đã nhậu nhẹt và rất say", cậu Hisaishi nói thay 2 người bạn. "Bọn tôi đều ngủ vào lúc đó, và nói thật là bây giờ cũng chưa tỉnh hẳn rượu"

Hẳn rồi, Kazamatsuri nghĩ, ghi chép vào sổ tay. Mùi rượu nồng nặc từ 3 người họ khiến anh muốn hắt hơi, không khí còn phảng phất cả mùi tanh nồng của máu nữa. Thật là không dễ chịu gì.

"Vậy là không ai có chứng cứ ngoại phạm nhỉ?"

5 người họ nghe vậy, gương mặt thể hiện sự không hài lòng. Hiện giờ đã là 10 rưỡi, họ bày tỏ ý muốn về nhà nghỉ ngơi và để việc điều tra tới sáng mai nhưng thanh tra Fujimoto không đồng ý. Ông sợ rằng như vậy hung thủ sẽ có thời gian phi tang chứng cứ và việc điều tra sẽ trở nên khó khăn hơn.

"Như mọi người thấy, hiện trường rất lộn xộn. Hung thủ và nạn nhân hẳn đã xảy ra xô xát", thanh tra Fujimoto nói. "Có ai nghe thấy âm thanh kỳ lạ nào không?"

Tất cả đều lắc đầu, bởi khi đó phòng 501 nhậu nhẹt bật nhạc rất to. Hai người lớn tuổi quay sang trách móc 3 cậu thanh niên: bà Minamoto thì không thể nghe rõ chương trình mình đang xem nói cái gì, còn ông Hamada thì không tài nào chợp mắt được.

"Cậu Tanaka, tôi có một thắc mắc này", Heiji lên tiếng. "Cậu là bạn của cậu Oda, vậy là có quen biết với nạn nhân đúng không?"

"À, không hẳn", cậu ta lúng túng. "Tôi chỉ nghe Oda kể là bác cậu ta sống ở căn hộ 503 thôi. Tôi chưa từng gặp ông ấy khi tới đây chơi"

"Vậy sao cậu lại là người đầu tiên xuất hiện ở đây nhỉ, tất nhiên là không tính chúng tôi", Heiji nhìn cậu ta đầy nghi ngờ. "Tò mò thật đấy"

"Thì... thì bởi...", Tanaka lúng túng, gương mặt thể hiện rõ sự lo lắng. "Tôi nghe thấy tiếng ồn nên ra ngoài nghe ngóng, sau đó thì có tiếng hét từ căn hộ này cho nên..."

"Nói vậy thì bà Minamoto hoặc ông Hamada mới phải là người đến đây đầu tiên chứ", Kazuha chất vấn, nhất thời quên mất phải cản Heiji thể hiện bản thân. "Anh ở trong căn phòng ầm ĩ như vậy nhưng vẫn nghe thấy, còn bọn họ thì không sao?"

"Chuyện đó thì...", Tanaka gãi đầu, " Do họ có tuổi rồi chăng?"

Heiji và Kazuha nhìn nhau. Không đúng, lúc đó ồn tới mức họ nói chuyện với nhau nghe còn không rõ, huống chi một người đang say mèm ở trong chính căn phòng bật nhạc to như vậy, cách cả một căn hộ, thì sao có thể nghe thấy gì ở bên ngoài. Chắc chắn là anh ta nói dối.

"Tiếp theo cho tôi hỏi, nạn nhân là người thế nào?"

Ông Hamada là người lên tiếng đầu tiên. Oda Itsuki quá cố là một con người khó chịu, rất thường xuyên hút thuốc ở nơi công cộng mặc cho mọi người nhắc nhở. Ông Hamada đã nhiều lần cãi vã với ông ta về chuyện này, nhưng đâu vẫn vào đấy. Bà Minamoto cũng đồng tình với điều đó, nhưng "ông ấy có vẻ là người chăm chỉ", bà bổ sung. Hiếm khi thấy ông Oda về nhà trước 8 giờ.

Ấn tượng của nạn nhân đối với người thân cũng không có gì khác biệt. Cháu ông ta, Oda Hisaishi, nói rằng người bác của mình cũng không đối tốt với gia đình anh ta chỉ vì họ là người làm nông chứ không phải một nhân viên công sở như ông ấy. Vậy nên dù sống cách nhau có 1 căn hộ, nhưng 2 người không giao lưu tiếp xúc gì cả.

"Ông ấy là bác họ hàng gần của anh sao?", Kazuha hỏi. Cô có thể nhìn ra vài nét tương đồng giữa cậu thanh niên và nạn nhân trong bức ảnh.

"Vâng, là em trai của bố tôi"

"Vậy thì cậu và ông Hamada là người có động cơ gây án nhỉ?", Kazamatsuri đẩy gọng kính của mình lên, nhìn họ với ánh mắt dò xét. "Tỷ lệ vụ án gây ra bởi thù hằn cá nhân khá cao đấy"

Ông Hamada trở nên bực dọc, "Sao tôi lại giết ông ta chỉ vì ông ta hút thuốc cơ chứ?"

"Gia đình ai mà chẳng có lục đục", Hisaishi nói. "Hơn nữa lúc đó có người làm chứng cho tôi mà, Mitsuki?"

Cậu thanh niên đeo kính tên Mitsuki gật đầu, lè nhè cất tiếng. "Tôi bị tỉnh giấc giữa chừng và hỏi Oda mấy giờ rồi, cậu ấy giơ điện thoại lên thì lúc đó là 10 giờ"

"Thế thì chuẩn bị sẵn ảnh là được mà, anh say mèm nên đâu có phân biệt được gì", Heiji bắt bẻ.

Vậy là cho đến hiện tại, hai nghi phạm chính là ông Hamada và cậu Hisaishi, với phần nhiều nghiêng về cậu cháu trai của nạn nhân. Với xuất thân là huấn luyện viên và một Cameraman, hai người họ có cơ thể khá săn chắc, có thể khống chế được một người đàn ông gầy gò mảnh khảnh như ông Oda. Nếu là bà Minamoto, chắc chắn không thể nào khiến ông ấy chạy loạn lên trong bếp mà không thể làm được gì; bà ấy cũng không có động cơ gây án nữa.

Cậu cảnh sát Yamazaki Tatsuo cũng vừa quay lại bếp sau khi khám xét phòng ngủ của nạn nhân, đưa ra một số giấy tờ. Nạn nhân là người mê cờ bạc và đã thua một số tiền rất lớn. Tuy vậy, số nợ đó lại vừa được giải quyết xong vài ngày trước bằng tiền mặt (**) trong khi tình hình tài chính của ông ấy không tài nào gánh hết được. Kiểm tra lịch sử giao dịch cũng không thấy có ai chuyển một số tiền lớn đến tài khoản của ông ta cả, là một món tiền từ trên trời rơi xuống.

"Cậu Oda Hisaishi, sổ tay của ông ta có ghi chú rằng 8 giờ tối nay có cuộc hẹn với cậu", Heiji đưa lên trước mặt cậu ta.

"À, đúng là bọn tôi có hẹn để nói vài chuyện gia đình. Nhưng vì say quá nên tôi đã ngủ mất"

Heiji quay lại với quyển sổ tay, lật từng trang xem xét, không hề để ý đến 4 cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. 3 người cảnh sát đã để ý từ đầu, rõ ràng cậu thanh niên này không phải là dân thường, từ tác phong đến từ ngữ đều mang dáng dấp của một người thanh tra cảnh sát. Hoặc nói đơn giản hơn, những thắc mắc và hành động của cậu ta từ đầu tới giờ không có vẻ gì là giống một nhân chứng đơn thuần. Còn Kazuha, cô ước gì ngay từ đầu đã nói phắt Heiji là thám tử cho xong. Trên bảng xếp hạng Ghét Bỏ của Đội trưởng Fujimoto thì thám tử xếp sau cảnh sát tỉnh khác mà.

"Này cậu", thanh tra Fujimoto lên tiếng, lấy lại quyển sổ từ tay Heiji. "Cảm ơn cậu đã giúp đỡ, nhưng việc điều tra là của cảnh sát"

"Ơ... tôi...", Heiji nhăn mặt. Cậu không muốn bị cho ra rìa chút nào.

"Thôi mà sếp! Có thêm một cái đầu thì phá án sẽ nhanh chóng hơn chứ!", Yamazaki chen vào.

"Một cái đầu nghiệp dư thì cũng đâu để làm gì?", Kazamatsuri nhàn nhạt cất lời, liếc nhìn Heiji với ánh mắt khinh khỉnh.

Yamazaki vờ như không nghe, giật lại quyển sổ đưa Heiji, ngáp dài. "Nhanh còn về sớm, nhỉ Toyama?"

Kazuha gật đầu đồng tình, khẽ cười với cậu ta với ý nói cảm ơn, Yamazaki đáp lại với một cái nháy mắt. Sau đó họ lại tập trung vào tập giấy tờ trên tay.

Hai cái người này... Heiji nhìn qua nhìn lại, quyết định chen vào giữa.

"Này! Cậu làm cái gì đấy?", Kazuha bị huých vai sang bên, thì-thầm-giận-dữ với cậu.

"Lạnh", Heiji khịt mũi, đáp cộc lốc. Yamazaki cười khẽ.

Giờ mới nhớ ra, bọn họ chạy thẳng từ nhà sang nên áo khoác không cầm theo, cậu thì có sẵn mũ len trong túi áo nhưng Kazuha thì không, hai má cô bắt đầu đỏ ửng vì lạnh. Tên Kazamatsuri điệu nghệ rút khăn choàng trong túi tính đưa cho Kazuha thì bị Heiji giật lấy.

"Cảm ơn nhé", Heiji nói, lơ đi ánh mắt và cái thở hắt bực dọc của tên cảnh sát kia, sau đó chụp cái mũ len của mình lên đầu Kazuha.

"Tưởng cậu lạnh?", Kazuha hỏi nhỏ, sờ chất len mềm mại trên đầu mình. Ấm thật đấy.

"Hết lạnh rồi", Heiji thì thầm lại.

"Thế đưa khăn đây"

"Áo len của cậu cổ cao mà. Với cả nếu cậu viêm họng thì sẽ bớt càm ràm lại"

Heiji nhăn nhở, kết quả là lãnh ngay cái huých đau điếng vào sườn. Ông Fujimoto tằng hắng, ra hiệu cho bọn họ tập trung. Cậu tạm gác việc Kazuha có tận 2 vệ tinh vây quanh, quay sang hỏi vệ-tinh-số-1 Yamazaki. Anh ta thân thiện hơn vệ-tinh-số-2 Kazamatsuri kia nhiều.

"Ông ta nợ bao nhiêu vậy?"

Yamazaki đưa tờ xấp giấy nợ cho Heiji. Người này nợ xấp xỉ 700 triệu Yên, sau đó lại trả hết nợ trong một ngày, nếu không phải là được quý nhân nào đó trả hộ, hoặc trúng số, hoặc nhặt được đâu đấy thì chỉ có cách ăn cướp mới có mớ tiền lớn như vậy.

Khoan đã, tim Heiji thắt lại, ăn cướp...

Vụ cướp nhà băng!!!!

Cậu ngó tờ giấy trả nợ trên tay Kazuha, ngày tháng trên đó là cách một tháng kể từ khi vụ cướp diễn ra, chắc hẳn ông ta không muốn bị nghi ngờ. Một tấm bản đồ rơi ra khỏi quyển sổ cậu đang cầm, là hai tấm được kẹp gấp lại với nhau: một tờ bản đồ Osaka, một tờ bản đồ Kobe. Cả hai tấm đều có vài địa điểm được đánh dấu, và tình cờ làm sao, một trong số chúng lại là ngân hàng Osaka. Heiji nhếch miệng cười.

Vui rồi đây.

***

(*) Pitcher: vị trí giao bóng trong bóng chày.
(**) Trả bằng tiền mặt (ừ trong cái fic này thì nó cũng có nghĩa là trả bằng tiền mặt): là thanh toán hết mà không cần vay mượn thế chấp gì cả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net