Chap 22: Phát giác.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Reng! Reng!"
- Alo!
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên vì dãy số lạ. Donghyuk cầm nó lên, cau mày một chút không muốn nghe bởi cậu rất ghét những cuộc điện thoại quấy rối. Đầu Donghyuk bỗng loé lên một ý nghĩ rằng bản thân đang mắc phải tình huống gì và rất có thể người gọi đến là gã kia.
- Chào người đẹp, nhớ tôi chứ?
- Seol...Seolchan.
- Phải. Vậy là em không quên tôi.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói bình thản mà ngạo nghễ, trái ngược hoàn toàn với Donghyuk đang hết sức lo lắng.
- Anh...anh muốn gì?
- À không có gì. Chả là tôi muốn gọi điện hỏi thăm em một chút, nhân tiện muốn nhờ em một việc nhỏ.
Donghyuk vốn nghĩ sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra, chỉ là trong hoàn cảnh này không thể từ chối.
- Anh nói đi.
_____________


Junhoe mở cửa vào nhà. Hôm nay hắn trông có vẻ mệt mỏi lắm. Bàn tay đặt lên cổ vặn vẹo, đôi giày bị hắn vất tạm sang một góc mà uể oải bước vào nhà, ngồi uỵch xuống sofa. Donghyuk từ trong bếp nhìn ra. Cậu hít một hơi thật sâu rồi cầm cốc trà cho hắn.
- Anh đã về.
Junhoe đang từ tư thế xoa thái dương hạ tay xuống, mỉm cười với Donghyuk. Cậu ngồi xuống bên vòng tay hắn.
- Dongdong.
Hắn vùi đầu vào hõm cổ cậu. Junhoe hít hà mùi hương nhẹ nhàng của cậu. Thật thoải mái a. Hắn đều mong mỗi ngày mệt mỏi trở về đều có thể đắm chìm trong mùi hương này đi. Donghyuk thấy hắn như vậy cũng không nói gì, chỉ ngồi yên để mặc hắn tuỳ ý.
- Em nghĩ anh nên đi tắm rồi nghỉ ngơi đi. Hôm nay là một ngày mệt mỏi nhỉ?
Donghyuk hôn lên đỉnh đầu hắn.
- Anh biết rồi.
Junhoe đành luyến tiếc mà buông ra.

Sau khi Junhoe đi khuất bóng trên cầu thang, Donghyuk thở dài một hơi. Cậu nhìn đôi giày bị vứt chỏng chơ rồi ra nhặt chúng lên mà cất gọn lên giá. Junhoe vẫn chưa bỏ được thói quen xấu này.

Donghyuk mở cặp tài liệu của Junhoe tìm một lượt rồi dừng lại ở một tập hồ sơ màu xanh. Cậu lật từng trang, tìm một dãy số. Đôi mắt lướt một hồi và dừng lại ở một dãy những con số cùng chữ cái không rõ quy luật cùng một mã hoá. Donghyuk lấy điện thoại chụp lại nó rồi cất tập hồ sơ lại như cũ. Cậu do dự nhìn chiếc điện thoại một lúc.

Điện thoại thông báo: Tin nhắn đã được gửi đi.
______________

Mấy ngày nay trên truyền thông không ngừng đưa tin về cuộc hợp tác giữa tập đoàn KJ và tập đoàn WS. Tất cả những tin tức ấy đều nói về sự thành công vang dội của dự án hợp tác của hai bên, về những dự án có thể tiếp tục trong tương lai và về quyết định ý tưởng táo bạo đem lại thành quả rực rỡ của chủ tịch tập đoàn KJ - Goo Junhoe.

Donghyuk tắt tivi rồi thở ra một cách nhẹ nhõm. Cho đến thời điểm hiện tại mọi thứ đều yên ả không một gợn sóng. Tính ra từ ngày cậu gửi đi tin nhắn đó đã hơn một tháng. Donghyuk dường như đã gạt bỏ bớt một phần lo lắng nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn lơ là. Donghyuk nhìn lên chiếc đồng hồ. Đã sắp đến giờ Junhoe và Jundong về rồi. Cậu nhanh chóng đứng dậy đi vào bếp, bắt tay chuẩn bị bữa tối.


- Papa!
- Junie con về rồi.
Jundong từ ngoài cửa chạy vào. Đôi chân nhỏ thoăn thoắt chạy sà vào vòng tay dang rộng của Donghyuk.
- Papa, hôm nay con được cho kẹo ạ.
Jundong huơ huơ chiếc kẹo mút nhiều màu trước mặt Donghyuk vẻ thích thú lắm. Môi mắt to tròn cười híp lại đáng yêu vô cùng.

Junhoe từ nãy đến giờ im lặng đứng một bên quan sát. Hắn cúi xuống xoa đầu cậu nhóc.
- Junie con lên phòng thay đồ trước đi. Appa cần nói chuyện với papa con một lát.
- Dạ!
Cậu nhóc ngoan ngoãn hôn chụt vào má Donghyuk rồi cầm kẹo chạy lên phòng.
- Có chuyện gì sao Junhoe?
Donghyuk đứng dậy đối diện với hắn.
- Em có chuyện gì muốn nói với anh chứ?
- Ý anh là gì?
Donghyuk bắt đầu cảm thấy bất an. Nơi sống lưng bỗng truyền đến cảm giác gai góc khó tả. Lòng bàn tay đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh.
- Vậy em nói anh nghe những thứ này là gì.

Junhoe lấy ra một chiếc phong bì dày vất xuống sàn. Donghyuk nhặt nó lên, run rẩy lấy ra thứ bên trong phong bì. Trong một khoảnh khắc, tim cậu như ngừng đập, mọi thứ xung quanh nhoè đi như càng hiện rõ những tấm ảnh trong tay. Phải, là những tấm ảnh đó. Không thể phủ nhận khi chúng đều được chụp rất gần rất rõ nét.
- Chúng là gì Donghyuk?
- Không phải Junhoe...không phải.
- Em còn chối trong khi chứng cứ chính em đang cầm trên tay kia.
Junhoe không thể kiềm chế được mà bắt đầu lớn tiếng.
- Thật sự là không phải mà, nghe em giải thích đã.
Nước mắt Donghyuk đã sớm rơi đầy trên gò má.
- Giải thích? Em định giải thích gì nữa? Rằng những bức ảnh này không phải là thật?
- Junhoe...
- Buông tay anh ra.
Donghyuk chạm vào cánh tay Junhoe thì bị hắn hất ra nhưng lực đạo lại khá mạnh khiến cậu mất đà ngã xuống sàn nhà lạnh buốt. Donghyuk giương đôi mắt ngập nước nhìn Junhoe. Hắn quay mặt đi nơi khác giũ mái tóc sắp rối bù của mình.

- Anh thật sự không muốn tin Donghyuk. Anh không tin đây là người anh đã mất bao năm tìm kiếm điên cuồng và thuyết phục để trở về. Anh không tin đây là người anh yêu.
Junhoe bỏ một mạch lên phòng, chỉ còn lại Donghyuk một giữa những tấm ảnh vương vãi xung quanh. Cậu không còn sức lực nào nữa gục xuống.

Donghyuk, đến cuối cùng mọi chuyện đều đã bại lộ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net