Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu không tin vào tai mình nữa. Giương đôi mắt tròn nhìn anh thăm dò:

- ...Anh???

- Ừm, anh muốn giúp em bớt nóng thôi.

Ngay sau khi nhận được câu trả lời cùng nụ cười bí ẩn từ người đối diện, từng cảnh ngày hôm qua chạy qua đầu cậu, từng chi tiết một, rất rõ ràng, minh bạch.

Ước gì có sẵn cái xẻng ở đây, cậu liền đào ngay cho mình một cái lỗ để chui xuống.

- Ahhhh....!!!

Taehyung phóng ngay lên giường, khuôn mặt đỏ ửng nhìn anh, cậu đúng là không hiểu mấy hành động...tối qua có nghĩa là gì, nhưng thật ngại a, anh sao lại nhìn thấy hết của cậu rồi...

- Taehyung, tối qua là bất khả kháng, có như vậy mới giải thuốc được cho em.

- ...Hôm qua...em đã uống gì thế...

- Là xuân dược, ngốc à, em đâu cần phải uống nó, có thể trực tiếp hất nó đi mà...

- ...

- Anh đã rất lo lắng, xin lỗi vì đã không tin em...

- Uhm không sao...chỉ là...ừhmm...chuyện tối qua...

- Nếu em không thích, anh sẽ không chạm vào em nữa.

- Ahhh...ý em không phải như vậy...chỉ là...lần đầu...

Taehyung day day tấm chăn trong người, không biết phải nói làm sao cho anh hiểu, cậu không trách anh, cũng...không muốn anh làm thế với ai, nhưng mà nói vậy cũng có chút vô lý... cậu có là gì của anh đâu...

- Ngoan, anh đưa em đi tắm, chút nữa anh còn phải luyện tập lần cuối, sẽ về rất trễ, anh có mua bánh mochi cho em. Tạm thời ở đây đã, đừng đi đâu được chứ?

Hoseok nhìn tiểu Hổ ngượng nghịu trong chăn liền xoa đầu cậu một cái. Sau đó rất nhanh bế cậu vào phòng tắm để rửa người.

- Nhưng mà, làm sao em đến đây được?

- Em..dùng...tiên thuật...vì em linh tính rằng anh sẽ gặp chuyện...

Hoseok nhìn cậu ôn nhu, nếu không có cậu, sự việc chắc sẽ còn nghiêm trọng hơn.

- Cảm ơn em.

- Anh không sao là tốt rồi.

Taehyung cười với anh, vẫn là nụ cười ngây thơ và đáng yêu ngày nào, khiến anh muốn bảo vệ cậu cả đời.

Hoseok chuẩn bị trang phục để diễn tập, cậu đã mặc xong áo sơ mi mà cậu nghĩ nó là cái nhỏ nhất trong tủ đồ của anh, anh nhìn cậu, liền đến bên cạnh mặc cho cậu thêm một cái áo len dày màu trắng. Cậu bất ngờ vội từ chối:

- Anh mặc đi ạ, không phải anh sẽ tập đến tận khuya sao, sẽ rất lạnh...

- Đừng lo cho anh, mặc vào đi, em không thể chỉ mặc một lớp áo mỏng như vậy được.

Khi chắc chắn rằng sức khoẻ của Taehyung đã ổn, Hoseok mới tạm biệt cậu để đi diễn tập, trước khi đi còn cẩn thận dặn dò.

- Ở nhà ngoan, anh đi rồi sẽ về.

- Vâng.

Anh không thể đem cậu theo cùng, cũng không muốn cậu ra ngoài, thế giới bên ngoài quá phức tạp cho một tiểu Thiên Thần như Taehyung, anh rất không an tâm, vẫn là nên ở trong phòng, nhưng cậu sẽ rất buồn. Đúng như anh nghĩ, bé con sau khi tạm biệt anh liền xị mặt quay vào trong.

Nhìn cậu như thế đột nhiên lại muốn ôm cậu vào lòng, nhưng cảm xúc anh đang chất đống khó hiểu, chuyện xảy ra tối qua, chung quy vẫn là một tình huống cấp bách miễn cưỡng, cả anh và cậu chẳng ai lường trước được.

Thậm chí nó đâu xuất phát từ tình yêu? Cũng đâu phải tự nguyện?

Đúng chứ?

Vậy cảm giác hôm qua mà anh đối với cậu là gì? Một sự giúp đỡ không hơn không kém sao?
Hay thật sự những đụng chạm tối qua là vì anh yêu cậu?

Những câu hỏi không rõ đầu đuôi quanh quẩn trong đầu khiến anh không thể tập trung, ngay cả cảm xúc của anh chính anh cũng không thể hiểu nó, vậy anh phải làm thế nào đây?

- Hoseok, đoạn rap em bị chậm một nhịp rồi.

Namjoon tiến lại gần phía anh - người ngồi bệt xuống sàn diễn vì mất sức sau khi diễn tập.

- Lần này là lần thứ tư em sai rồi đấy. Có chuyện gì à?

Anh mở nắp chai nước, một hơi uống cạn, lau nhanh vệt mồ hôi lăn trên thái dương, cố gắng đứng dậy, điều chỉnh hơi thở, buông ra một câu ngắn gọn.

- Tập lại lần nữa.

Namjoon cảm thấy con người này bị ức chế đến điên rồi.

- Này Hoseok, em như vậy là gặp vấn đề tâm lí, không phải do chuyên môn. Nếu tâm lí em không ổn thì tập bao nhiêu lần cũng vậy thôi.

Hoseok cúi mặt, thử hỏi anh phải làm sao đây khi trong đầu luôn có hình ảnh của cậu, cùng với cả đống câu hỏi ngớ ngẩn mà chính bản thân anh đặt ra. Điều đó khiến anh luôn sai đi sai lại một lỗi trong bài rap - việc mà anh chưa bao giờ gặp phải.

- Em muốn tập lại lần nữa.

- Em làm như vậy là đang tự hại mình đấy, ngày mai là diễn ra concert rồi, em muốn tập đến mất giọng luôn à?

Namjoon thở dài, đặt hai tay lên vai Hoseok, khẽ khàng nói:

- Được rồi, tỉnh táo lại đi. Fans đang rất trông đợi vào buổi concert ngày mai, em không thể khiến họ thất vọng được.

- Em biết.

Anh khẽ ngẩng mặt lên trời, đúng vậy, anh cần phải chấn chỉnh lại, anh vẫn là một người nghệ sĩ cống hiến cả tinh thần và sức lực cho đám đông. Chuyện tình yêu ư? Sa chân vào nó khiến anh không thể nào tập trung được. Vẫn là nên đừng nghĩ tới thì hơn...

Dù thế nào đi chăng nữa thì kết cục giữa người và Thần cũng chẳng bao giờ tốt đẹp mà.

Con người phàm tục như anh lại có thể yêu Thần Hộ Mệnh sao? Không. Đó là một sai lầm.

Và anh không muốn mình mắc phải bất kì lỗi sai nào nữa.

---------------------------------

Đâu đó ở Busan...

- Và nửa đêm nửa hôm anh đột nhập vào phòng tôi chỉ vì lo cho Taehyung?

Jungkook ngái ngủ quăng một ánh mắt khó chịu nhìn người đang mặc pyjama in hình con gấu đứng trước giường của mình.

Seokjin bĩu môi, chẳng qua có linh cảm Taehyung sẽ gặp nguy hiểm, không biết phải nhờ ai, liền không nghĩ ngợi mà đến nhà Jungkook.

- Ngoài cậu ra thì tôi còn có thể nói với ai được nữa đâu? Jungkook, bay cùng tôi sang Canada đi.

- ...

Jungkook hiện tại rất muốn trói Kim Seokjin rồi đem ra khỏi phòng cậu ngay lập tức.

Seokjin giơ tấm vé máy bay lên trước mặt cậu, chỗ thông tin khách hàng ghi rõ ràng một dòng chữ "Jeon Jungkook".

- Tôi vừa lấy thông tin của cậu để đặt vé máy bay này!!

- Kim Seokjin...anh nhạy cảm đến điên rồi hả?! Đột nhiên bắt tôi bay sang Canada cùng anh?!

Tiếng quát lớn cùng một cái gối bay thẳng vào Seokjin, cho thấy người nằm trên giường phải tức giận đến mức nào. Mới gần 2h sáng thôi, Jungkook đáng ra phải có một giấc ngủ ngon lành cùng những giấc mơ đẹp đẽ, vậy mà bị một tên Thần tâm lí bất an nào đó phá hỏng, rủ sang Canada...xem có nuốt nổi cục tức này không kia chứ?

Seokjin nhanh chóng bắt lấy cái gối trước khi nó đáp xuống khuôn mặt đẹp trai quý giá này của anh. Lấy lại nét mặt nghiêm túc, anh hạ giọng:

- Jungkook à, mỗi khi anh đây đến nhờ vả thì luôn có một thoả thuận đôi bên cùng có lợi, chứ không phải chỉ nhờ suông. Và thật sự anh rất cần cậu giúp đấy...này tên ham ngủ kia mở cái mắt lên nói chuyện với anh mày giùm cái!

Jungkook cáu bẳn ném cái chăn sang một bên rồi ngồi dậy, cậu biết nếu còn tiếp tục cố chấp nằm ngủ nữa thì sẽ chẳng yên được với Seokjin, hắn ta sẽ ngồi than vãn đến sáng mất.

- Lại là thoả thuận? Lần này là gì nữa đây anh trai? Tốt nhất nên là một cái gì đó đáng giá.

Seokjin thầm cười, anh biết Jungkook không bao giờ để lỡ mất bất kì thoả thuận nào, và chắc chắn, chỉ có liên quan đến Yoongi mới là thoả thuận đáng giá nhất với Jungkook.

- Đi cùng anh đến Canada, và anh sẽ trả lại Yoongi một mảnh kí ức về cậu. Thấy thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC