Chap 23: Thông suốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ sau hôm tới thăm Biện Bạch Hiền, Kim Chung Nhân có hỏi Ngô Thế Huân về nam nhân khuyết tật trong nhà của hắn nhưng là hắn một mực không nói, cũng không muốn ai biết tội lỗi của hắn gây ra cho Lộc Hàm, rốt cuộc lại nói cậu là một đứa em trai thay thế hèn hạ, đem Kim Chung Nhân vào một trò lừa gạt, đánh lạc sự chú ý của Kim Chung Nhân nhưng không hề hay biết chính bản thân mình còn dối trá, đê tiện hơn bất kì kẻ tội đồ nào.

Ngô Thế Huân từ ngày Biện Bạch Hiền tỉnh dậy, dường như trở thành một con người hoàn toàn khác, tựa như suốt những năm tháng đau khổ kia của hắn chỉ là một màn kịch, diễn để cho mọi người xem lấy làm thú vui, còn giờ đây, khi đau khổ đã lùi xa trong quá khứ, hắn gỡ bỏ chiếc mặt nạ, sống với cuộc sống phi thường hạnh phúc như bao người khác, có một người thương tuyệt vời, nhưng lại có một người em trai tàn phế.

Có phải hay không khi không có người em trai này, cuộc đời sau này của hắn sẽ thập phần viên mãn, cùng Bạch Hiền và Ngô lão gia sống cuộc sống ba người thật tốt đẹp, Ngô phu nhân ở nơi thiên đường cũng có thể mỉm cười an lòng. Nhưng, mỗi lần nghĩ đến Lộc Hàm, bản thân Ngô Thế Huân đều không hiểu trong lòng mình rốt cuộc có những tư vị gì. Hắn có rối bời, có phân vân, có đau xót, nhưng lại có chút tâm niệm cảm thương, hết thảy len lỏi trong đó, Ngô Thế Huân vẫn nhớ về những ngày bị số phận hành hạ, vết sẹo trong lòng hắn có rất nhiều, chằng chịt lên nhau như mạng nhện bùa vây, không thể xóa nhòa đi tất cả, tất cả như một phần cuộc sống in vào trong máu thịt khiến hắn càng cố gắng quên đi bao nhiêu lại càng nhớ bấy nhiêu.

Giờ đây nhìn bàn cơm có ba bốn món tầm thường còn nóng hổi, hắn cũng không biết nói sao cho đúng. Sơn hào hải vị hắn nếm thử không thiếu, nhưng cũng không sánh nổi hơi ấm của gia đình đang bao lấy cái bàn ăn nơi đây.
Nhìn đĩa một món cũng chưa động đến, hắn biết người em trai kia của hắn đã làm những món ăn này, hắn có thể hình dung một thân ảnh chống nạng chật vật xào xào nấu nấu, nhưng là khi nãy khi đưa Bạch Hiền về Biện gia hắn đã dùng bữa, bụng dạ vẫn còn chướng no. Ngô Thế Huân lại nhìn bàn ăn đầy ấm áp, miễn cưỡng gắp từng đũa một.

- Lộc Hàm...

Hắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể gọi được tên cậu như vậy, nhưng dám chắc, cậu sẽ nhanh chóng bước xuống đây theo lời của hắn, Lộc Hàm, hết thảy luôn như vậy, chỉ cần hắn lên tiếng, cậu sẽ có mặt. Giống như một con nợ, hết đời gắn bó với chủ nhân không thể rời bỏ. Thấy ánh mắt nhìn hắn sợ sệt từ trên đầu cầu thang hướng tới, Ngô Thế Huân bất đắc dĩ nói lạnh một tiếng "Ăn cơm" nhưng lại khiến cho Lộc Hàm suy nghĩ về hắn tới tận đêm vẫn trằn trọc không ngủ được, muốn bản thân ra bên ngoài hít thở một chút không khí trong lành, nhưng là bắt gặp Ngô Thế Huân đang ngồi trên lan can.

Ánh trăng tà tà chiếc xuống nửa khuôn mặt bên kia của hắn, Lộc Hàm chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh Ngô Thế Huân chìm trong màn đêm tĩnh mịch, gioa đêm hun hút thổi cháy đi tàn thuốc xen giữa ngón tay, mà hắn còn chưa hút được bao nhiêu. Lộc Hàm tự thấy hắn bây giờ giống một nam nhân nhàn hạ, cao cao tại thượng tận hưởng cuộc sống, nhưng là điếu thuốc lá kia lại gợi cho người ta thấy một chút buồn.
Lộc Hàm giờ đây cảm thấy mình thật là may mắn, hình ảnh đẹp đẽ của Ngô Thế Huân, chỉ có một mình cậu có thể cảm thụ, không ai khác ngoài cậu, kể cả Bạch Hiền. Lộc Hàm nghĩ bản thân lại thêm lần nữa gặp may mắn, một khắc ông trời đột nhiên ban ân huệ cho Lộc Hàm, khiến cậu bản thân mơ hồ vui sướng, tham luyến hình ảnh Ngô Thế Huân không muốn rời, nhưng cũng sợ trong chốc lát mọi thứ sẽ lại biết mất. Cho nên hết thảy những gì đẹp đẽ nhất, cậu đều mang vào tranh vẽ của mình như kỉ vật, xoay người bỏ vào phòng, cậu chuẩn bị vẽ tranh. Nhưng vì gấp gáp, laị gây tiếng động tới Ngô Thế Huân, biết hắn sẽ quay đầu lại nhìn mình, Lộc Hàm cố gắng bỏ đi thật nhanh.

Bản thân Ngô Thế Huân tự bao giờ đã không còn cảm giác muốn hành hạ Lộc Hàm nữa, có thể bây giờ Biện Bạch Hiền đã trở lại, mang hạnh phúc của hắn về bên hắn, hắn cũng không còn sức lực để đôi co cãi vã, mỗi lần nhìn xuống chân Lộc Hàm, hắn không ngăn được bản thân bất giác nhíu mày, còn có một chút khổ sở tự huyễn, nhưng lại không biết trách đổ lỗi cho ai vì chuyện này, mọi thứ đều không nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa. Hình ảnh Lộc Hàm chăm sóc Bạch Hiền hiện lên, Ngô Thế Huân thực muốn bản thân bây giờ bị bệnh, mong ước thần trí mê man không tỉnh táo. Trong đầu Ngô Thế Huân phút chốc thoáng lên một suy nghĩ, hay cùng Bạch Hiền mau chóng kết hôn?!

Biện Bạch Hiền gắn bó với hắn ngay từ khi tuổi thanh xuân của cậu bắt đầu, lại vì hắn mà chấp nhận phí hoài ba năm không hối hận, nhưng là khi nghĩ về vẫn đề này, cơ sao vây quanh đại não hắn, chỉ có hình ảnh của Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân từng chút, từng chút một đẩy Lộc Hàm ra xa...Xa cuộc sống của hắn, xa trong lòng hắn cũng như đẩy cậu đi khỏi những suy nghĩ trong đầu.

Ngô Thế Huân bị tàn thuốc rụi vào tay đau điếng mà bừng tỉnh, nhìn ánh trăng nhạt nhòa chiếu sáng, hắn lại thấy bản thân dường như vô cùng sáng tỏ. Ngô Thế Huân sẽ không hối hận nữa, sẽ cùng người đó kết hôn, sau đó sẽ chăm sóc phụng dưỡng thân nhân, nếu người đó muốn nhận nuôi một đứa con, hắn cũng sẽ đồng ý.

Cùng nhau vun đắp một cuộc sống tràn ngập ý cười, ôm ấp những hi vọng mộng tưởng cho tương lai, cho nhau một cuộc sống m áp, bên nhau tới trọn đời. Quá khứ khái niệm sẽ không để ý, hướng tới phía trước, chiếc cổng hiện ra, anh đưa em đến nơi hạnh phúc tuyệt trần. Anh cùng em sống chung một thế giới!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net