Chương 1- a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng gắt cuối thu ngột ngạt khó chịu tàn sát bừa  bãi. Giờ là hai tháng sau khai giảng của "Trung học Thượng Lạc Hữu Thượng". Ở trong phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng Phác Xán Liệt ngồi trên sofa, đeo kính mạ vàng , diện mạo tuấn tú, tuổi chừng hai mươi lăm trên mặt lộ ra vẻ thích thú. Cười, "Lộc Hàm ,bay mười mấy giờ từ Boston về chắc bây giờ mệt muốn chết ha"

"Không , em không mệt đâu" . Lộc Hàm thản nhiên trả lời tay nghịch sợi dây chuyền trên cổ. Phác Xán Liệt hơi ngạc nhiên liếc cậu ta một cái . Kì lạ, cậu em họ này của anh từ trước đến nay rất bình thản, thế nào lại đột nhiên có vẻ lén lút hồi hộp thế kia ?

Hai người cùng nhau lớn lên, Phác Xán Liệt rất giỏi trong việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt nên vô cùng hiểu em họ. Lộc Hàm từ nhỏ đã là một đứa trẻ xuất sắc, trước giờ vui buồn không hiện ra mặt, chỉ khi bất an mới vô thức vuốt ve sợi dây chuyền mà người mẹ mất sớm đã để lại. 

"Buổi tối cùng anh ăn cơm nhé ,anh muốn giới thiệu với em một người". Nhắc đến cục cưng nhỏ của mình Phác Xán Liệt trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười âu yếm.

"Không để sau đi, em mệt rồi". Vừa mới nói không mệt giờ lại bảo mệt là sao?

Nhìn thấy cậu em tự mâu thuẫn, Phác Xán Liệt trong lòng nghi hoặc ngày càng nhiều. 

"Lộc Hàm ,anh có chuyện này vẫn muốn hỏi em, em thế nào lại muốn bỏ học ở Harvard để về làm một thầy giáo trung học thế ?"

"Không có gì , chỉ là muốn thay đổi môi trường thôi, nơi đó áp lực quá !" .Lộc Hàm lại vô thức vuốt ve sợi dây trên cổ. "A, vậy sao?" .Phác Xán Liệt bán tín bán nghi nhìn cậu.

Lộc Hàm mặt không đổi sắc mà đứng lên " Anh họ em muốn mau về kí túc xá để sắp xếp hành lí, mai nói chuyện tiếp nhé!"

"Biết kí túc xá của em ở chỗ nào chưa, anh đưa đi"

"không sao , em biết đường"

Phác Xán Liệt tò mò " Em chưa từng tới nơi đó, làm sao mà biết đường ?"

"Em nhìn bản đồ"

"Đúng rồi cùng kí túc xá với em là cậu Ngô Thế Huân ,cá tính rất mạnh, không quản được đâu, em phải cẩn thận với cậu ta một chút"

" Anh họ , một năm không gặp ,anh thế nào lại trở thành một ông già thế ,hỏi đông ,hỏi tây, dài dòng muốn chết!" . Lộc Hàm bất giác cau mày.

"Rồi rồi ,không hỏi , không hỏi. Vậy em mau về kí túc xá nghỉ ngơi , sáng mai còn có tiết"

"Vâng, gặp sau nhé "

Nhìn thấy em họ vội vã rồi đi ,Phác Xán Liệt trong lòng càng nghi ngờ. Lộc Hàm vì cái gì lại bỏ việc nghiên cứu tinh hoa nước ngoài để về 'Thượng Lạc Hữu Thượng " dạy thế này ?. Còn chỉ đích danh

Ngô Thế Huân để ở cùng phòng nữa ?. Bọn họ trước kia có quen nhau sao ? Thật là kì quái !

Lộc Hàm, Là thiên tài hóa học thế giới rốt cuộc trong đầu đang dự tính cái gì?

Đứng ở của phong 1204 , không rõ là hồi hộp hay hưng phấn , Lộc Hàm tim đập như đánh  trống

"Người đó..." Ở bên trong ha ?

Run run đưa tay ra cậu dùng chìa khóa mở cửa phòng.

Không gian trầm, sang trọng chứng tỏ thưởng thức không tầm thường của một trường quý tộc.Được kiến trúc sư danh tiếng trang hoàng rất nhiều thiết bị nghe nhìn đồ dùng cao cấp. Lộc Hàm không cần nhìn đến những đồ vật đó mà nhanh chóng dạo quanh một vòng.

Không một bóng người . "Người kia không ở đây, như vậy cũng tốt".

Miệng tuy nói "Như vậy cũng tốt " ,giọng lại tràn đầy thất vọng. Phòng có hai giường đơn kề nhau Lộc Hàm  đi gần đến giường phía cửa sổ, hai mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào cái gối trằng tinh. "Chỉ thử một chút thôi..... Thử một chút thôi ". Vô thức nuốt nước bọt. Lộc Hàm nhẹ tay nhẹ chân nằm nên.

"A.." .Mặt vùi vào gối cậu thở ra một tiếng thở dài từ tận đáy lòng , Chính là mùi này. Là cái đã quấn quýt trong mơ suốt một năm trời ... Trăm lần như một. Lộc Hàm bận rộn nhận  khoa cùng thu xếp hành lí, đã không ngủ vài hôm rồi. Giờ phút này không hiểu yên tâm thế nào mà lại khiến cậu ta không hề phòng bị mà bất giác đi vào mộng đẹp..

Thảm lông dày trắng ,đồ dùng kiểu Châu Âu nhập từ Ý. học sinh "trunghocj Thượng Lạc Hữu Thượng" Lúc này đang tụ tập thành một đám chờ xem kịch vui "Bạn Xấu". "Ngô Thế Huân, cậu chết chắc rồi. Nghe nói cùng phòng với cậu chính là em họ của hiệu trưởng. Cũng là thầy giáo dạy hóa mới của chúng ta đó."Thiếu niên lên tiếng đầu tiên thân hình cao lớn, ngũ quan sâu sắc, mặt mày lộ ra khí khái anh hùng, chính là cán sự trưởng thể thao Kim Chung Nhân.

"Đúng rồi lần này Thế Huân dứt khoát toi rồi. Tớ đã hỏi thăm qua, Lộc Hàm chính là thiên tài hóa học thông minh tuyệt đỉnh, Chỉ số thông minh nghe nói hơn 200, tính khí kiêu ngạo đối với học sinh từ trước đến nay không có chuyện né tránh. Thế Huân cùng anh ta ở một phòng nhất định bị quản chặt!". Thiếu niên nói sau vẻ mặt hả hê. Cậu ta dáng người mảnh mai ,đeo kính mạ vàng mang vẻ học sinh ưu tú. Chính là cán sự trưởng khoa học luôn đứng thứ nhất hàng trăm-Độ Khánh Thù.

"đúng ,đúng thật sự là hả lòng hả dạ ha??"Kim Chung Nhân hai mắt sáng quắc mà vỗ tay.

"Hai người các cậu có phải không muốn ở yên có đúng không?"Ngô Thế Huân miệng ngậm điếu thuốc hai chân vắt vẻo trên sofa.Lạnh lùng trừng mắt liếc bọn họ "Tôi là người thuần khiết còn anh ta là ác ma à?Cho dù ngủ cùng phòng cũng không phiền ông già hư hỏng đó quản"

Ông già hư hỏng? Kim Chung Nhân cùng Độ Khánh Thù liếc nhau một cái

Ha ha xem ra Ngô Thế Huân chưa biết bạn cùng phòng là một "người đẹp băng sơn" trẻ trung duyên dáng đâu nhỉ. Có trò hay để xem rồi. "Hai người các cậu hôm nay như thế nào lại có vẻ lấm lét thế ? làm cho người ta thấy khó chịu", "Kệ hai thằng quỷ nhỏ các cậu tôi về đi ngủ".

"Này cậu mắng ai là quỷ nhỏ hả?"Kim Chung Nhân  không giận mà trừng mắt một cái."Ai phía dưới nhỏ hơn của tôi kẻ đó là thằng ủy nhỏ" Ngô Thế Huân hơi nhếch cằm lên, "Còn không thì qua đây đọ xem".

"Hạ lưu ai muốn đọ với cái đó của cậu"

"tiểu xử nam đâu ? Không đọ sao?" Ngô Thế Huân nhìn Độ khánh Thù , kẻ nhỏ tuổi nhất cũng là kẻ bảo thủ nhất mà cười tà ."Vô vị đàn ông là xem trọng đầu óc chứ không phải xem gậy dài hay ngắn" Khánh Thù lạnh lùng đốp lại. "tốt hai người không đọ chứ gì vậy tôi về ngủ trước , tối không ăn cơm các cậu tự đi không cần chờ tôi ,mai gặp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net