Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Tuấn Miên vẫn dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng. Cho dù đêm qua Thế Huân có khiến cậu khó chịu nhưng dù sao cậu cũng là vợ của anh, chuẩn bị bữa sáng cho chồng mình là việc nên làm. Cậu đương nhiên cũng có điểm chờ mong được ăn sáng cũng Thế Huân.

Chuẩn bị xong bữa sáng cũng là lúc Thế Huân thay xong quần áo và bước xuống lầu. Thấy một bữa sáng thịnh soạn với nhiều món ăn nhìn vừa phong phú lại đẹp mắt, lại nhìn Tuấn Miên đang đeo tạp dề như một cô vợ nhỏ, trong lòng không khỏi trào phúng cười.

Nhìn thấy anh, Tuấn Miên nhẹ giọng.

- Tôi có làm bữa sáng, anh đến ăn đi.

- Không muốn, tôi không thường ăn sáng.

Thế Huân hướng ra ngoài cửa.

- Như vậy... không tốt cho bao tử a...

Tuấn Miên thực lo lắng, Thế Huân làm việc vất vả lại căng thẳng, bữa sáng không ăn thì thật không tốt cho sức khỏe một chút nào.

- Cậu cho mình là Ngô phu nhân sao? Làm như hiểu tôi lắm.

Nhãn thần sắc bén liếc qua người Tuấn Miên, cậu muốn nói thêm cái gì đó nhưng đành nuốt xuống, sau đó nhìn Thế Huân đi giày rồi khuất ngay sau cánh cửa.

- Tôi rất hiểu anh, chỉ là anh không biết mà thôi...

Chỉ đến khi Thế Huân đã khuất, Tuấn Miên mới thốt ra được lời này. Cậu biết Thế Huân dạ dày vốn không được tốt cho lắm nhưng trước nay không hề biết rằng anh không ăn sáng. Cậu cũng chỉ là một nhân viên tầm thường, làm sao mà biết được những việc đó. Sau khi kết hôn cũng không cùng anh ở chung nhiều.

Tuấn Miên xoay người vào trong bàn, nhìn chiếc tạp dề trên người rồi lại nhìn chiếc bàn với nhiều món ăn thịnh soạn kia lại cười khổ một cái. Cuối cùng cho toàn bộ thức ăn vào hộp giữ nhiệt, chuẩn bị đưa đến công ty cho Thế Huân.

...

Thế Huân lái xe trực tiếp đến công ty, vừa vào phòng làm việc đã bắt đầu vội vàng mở văn kiện ra xem những tài liệu của vài ngày trước. Mới viết được vài dòng thì đột nhiên trong dạ dày truyền đến từng đợt đau nhức đến dữ dội. Ngay lập tức gọi thư kí mang nước nóng vào, thế nhưng đến cuối cùng lại không dùng.

- Ngô tổng, có cần tôi mua thuốc đau dạ dày cho anh không? - Thư kí nhìn Thế Huân nhăn mặt ôm dạ dày, không khó để đoán được rằng bệnh đau bao tử của tổng tài tái phát.

- Không cần, còn thuốc trong ngăn tủ chưa dùng.

Sau khi thư kí rời khỏi, Thế Huân trở mình xuống ngăn kéo, thật vất vả mới có thể mở ra, cuối cùng mới có thể thấy được hộp thuốc đau dạ dày nằm trong góc trong cùng nhưng mở ra thì nó hoàn toàn trống không.

Tức giận vứt chiếc hộp đó vào thùng rác không quên chửi thề một câu. Anh nhăn mặt xoa xoa dạ dày hi vọng có thể giảm bớt cơn đau nhưng dường như cơn đau càng lan rộng hơn.

Lúc này, điện thoại vang lên, Thế Huân không nhịn được bấm nút nghe.

"Chuyện gì?"

"Ngô tổng, có người nhờ mang bữa sáng lên cho anh, có cần tôi mang vào không?"

"Người đó là ai?"

"Tôi cũng không rõ nữa a, ban nãy có một người nam nhân cao khoảng trên mét bảy, đội mũ nói rằng anh nhờ mua bữa sáng giùm ở dưới quầy lễ tân. Gương mặt thì cũng không nhìn rõ lắm..."

Thế Huân chính là đang mường tượng ra một người.

"Thôi được rồi. Mang vào đi."

Cúp máy, ngay lập tức tiếng gõ cửa vang lên. Thư kí đi vào mang theo một chiếc hộp giữ nhiệt nhìn đến là quen mắt.

"Cô lui ra đi."

Thư kí đặt hộp lên bàn, cúi chào Thế Huân rồi nhanh chóng ra ngoài.

Thế Huân nhìn chằm chằm vào chiếc hộp giữ nhiệt đặt trên bàn. Chiếc hộp này không phải là của Lộc Hàm sao? Anh đã rất nhiều lần nhìn thấy y sử dụng chiếc hộp này rồi. Trong lòng len lỏi lên một tia ấm áp. Lộc Hàm sớm như vậy đã chuẩn bị bữa sáng rồi mang đến công ty cho anh sao? Tuy vẫn hơi giận về chuyện tối qua nhưng anh nghĩ rằng y chính là muốn làm hòa nên coi như chuyện qua rồi thì cho nó qua luôn đi.

Mở chiếc hộp ra, bên trong chính là sandwich hấp dẫn và một ít hoa quả thật tươi ngon. Anh mỉm cười, cầm lên và mau chóng xử lí nó. Chẳng mấy chốc, chiếc hộp đã trống trơn. Anh mỉm cười.

Thực sự cơn đau dạ dày có giảm bớt nhưng chưa hết hoàn toàn. Tuy nhiên cũng chỉ hơi nhức một chút, không sao cả. Mỉm cười đứng lên, tiến đến bàn làm việc cầm lấy điện thoại lên gửi đi một tin nhắn.

"Cảm ơn em vì bữa sáng. Tối nay anh sẽ đến nhà em."

Tắt máy đi, Thế Huân lại tiếp tục với công việc của mình.

Nhưng Ngô Thế Huân, hình như anh đã quên, chiếc hộp giữ nhiệt đó, anh cũng có một cái...

...

- Tuấn Miên, em đi đâu thế?

Tuấn Miên vừa vào đã bị chị Từ kéo lại hỏi.

- À, em vừa đi vệ sinh một chút a. - Tuấn Miên cười cười. - Có chuyện gì sao chị?

- Là như vậy, đây là đồ án mà công ty sắp triển khai. Còn đây là bản thiết kế. Quản lý nói rằng mỗi người về làm một kế hoạch. Ngô tổng sẽ chính tay duyệt, kế hoạch nào tốt nhất sẽ được đưa vào thực hiện. Ai mà được chọn có khi được thăng chức cũng nên a.

Chị Từ vừa nói vừa chuyển tài liệu cho Tuấn Miên.

- Trước nay chuyện chọn lựa này không phải là do quản lý làm sao? - Tuấn Miên cầm tập tài liệu, trong lòng thắc mắc nên hỏi.

- Vốn là do quản lý làm nhưng không hiểu sao lần này Ngô tổng trực tiếp muốn chọn a, sáng nay đột nhiên hạ lệnh thế đấy. Chị thấy chắc Ngô tổng cuối cùng cũng nhận ra tầm quan trọng của phòng kế hoạch chúng ta rồi.

Chị Từ trêu ghẹo nói, Tuấn Miên cũng chỉ nợ một nụ cười nhẹ. Xem ra Thế Huân có chuyện không vui gì đó rồi, mỗi lần như vậy sẽ lấy công việc ra làm bia đỡ đạn. Nhận được nhiệm vụ, Tuấn Miên nhanh chóng ngồi vào chỗ làm việc chăm chú thiết kế ra phương án cho mình. Đối với chuyện thiết kế, thực lực Tuấn Miên thực sự không tồi. Nói thẳng ra là thực tốt, cho nên cậu đối với công việc này có một niềm yêu thích rất lớn.

- Hết chương 15 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC