Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật nhanh đã đến ngày diễn ra buổi triển lãm của Bạch Hiền. Hôm nay báo đài đến khá đông. Tuấn Miên và Xán Liệt theo lời hứa đến sớm gặp Bạch Hiền trong phòng chờ. Sau đó thật nhanh trở ra hội trường đi ngắm ảnh.

Mặc dù là buổi triển lãm đầu tiên nhưng phản ứng về các bức ảnh rất tốt. Bạch Hiền giống như diều gặp gió. Chỉ sau buổi triển lãm đó, không ai trong giới nhiếp ảnh là không biết cậu cả. 

Buổi triển lãm của Bạch Hiền làm mưa làm gió như thế, tất nhiên không thể không lên TV rồi.

Thế Huân ngồi trong phòng làm việc, TV chiếu kênh tin tức.

"Nhiếp ảnh gia trẻ tuổi Biện Bạch Hiền vừa kết thúc buổi triển lãm đầu tiên với rất nhiều phản ứng tích cực. Hãy cùng phỏng vấn nhiếp ảnh gia trẻ tuổi của chúng ta một chút nào.

- Chào anh Biện.

- Xin chào các anh chị phóng viên cùng toàn thể mọi người.

- Vừa kết thúc buổi triển lãm đầu tiên của mình, anh có thể chia sẻ cảm nghĩ của mình một chút được không ạ?

- À, đây là buổi triển lãm đầu tiên nên không tránh khỏi những sai sót, mong mọi người có thể bỏ quá cho. Thực sự thì hiện tại tôi vẫn còn khá là run, không biết là mình có hoàn thành tốt được không. Nhưng thật may là không có sơ sót gì đến khi kết thúc buổi triển lãm. Tôi thực sự rất biết ơn và cảm động về tình cảm của mọi người dành cho buổi triển lãm của tôi.

- Anh Biện thực sự là một người khiêm tốn. Cho dù là buổi triển lãm đầu tiên nhưng anh đã nhận được vô số phản hồi tốt, hi vọng trong tương lai anh sẽ cho ra đời những bức ảnh và những buổi triển lãm tuyệt vời hơn nữa. 

- Cảm ơn mọi người, Biện Bạch Hiền tôi sẽ cố gắng không ngừng để mang lại cho mọi người những tác phẩm tuyệt vời nhất. Một lần nữa xin chân thành cảm ơn mọi người."

Thế Huân nãy giờ ngồi nhìn màn hình TV không rời.

"Biện Bạch Hiền sao?"

Trước đây anh không hề biết tên của Bạch Hiền, cùng lắm chỉ là có nhớ mặt. Nay Bạch Hiền còn được lên TV quả thực không phải người bình thường rồi.

Sử dụng ngay laptop đang ở trước mặt, Thế Huân gõ vào mục tìm kiếm "Biện Bạch Hiền".

Có vô số kết quả hiện ra. Nhiều nhất đương nhiên là về buổi triển lãm vừa diễn ra. Vào phần thông tin thì thấy cậu ngoài công việc nhiếp ảnh gia còn đang kinh doanh một quán cà phê nữa.

Kéo một chút, Thế Huân thấy một diễn đàn, anh ấn vào. Đây là diễn đàn được lập ra bởi quán cà phê của Bạch Hiền để mọi người đến đó có thể đánh giá, phản hồi và nêu ý kiến đóng góp về quán cà phê.

Hầu hết đều được đánh 5 sao. Bên cạnh đó còn có vô số lời bình có cánh cho quán nữa.

"Đồ uống thực ngon a. Sẽ còn đến nữa."

"Chủ quán cùng nhân viên thân thiện còn đẹp trai. Huhu nguyện dành cả quãng đời còn lại chỉ để đến quán thôi..."

"Nhân viên của quán đẹp không phải dạng vừa đâu. Cần lắm một chút info về anh ấy..."

Đọc đến dòng này, Thế Huân chợt dừng lại nhấp vào để hiện thêm comment.

"Đồng ý kiến với lầu trên. Anh đó đúng gu của tôi mà."

"Chào thím. Có lần tôi vào quán sớm thấy chủ quán gọi anh nhân viên đó cái gì mà Tiểu Miên, Tiểu Miên... Không biết tên ảnh có phải là Tiểu Miên không nữa."

"Ôi, người đáng yêu, đến cái tên cũng đáng yêu nốt /ngất/"

...

Còn có vô số bình luận nữa nhưng trong đầu Thế Huân hiện tại chỉ hiện lên cái tên "Tiểu Miên". Tiểu Miên có phải là Tuấn Miên hay không? Lần đó đến nhà anh để hoàn thành giấy tờ ly hôn, anh nhớ không nhầm thì lúc đó Bạch Hiền cũng gọi Tuấn Miên là Tiểu Miên. Ngay cả mẹ anh cũng gọi Tuấn Miên là Tiểu Miên. Vậy thì đến nửa phần anh đã chắc chắn Tiểu Miên được nhắc đến kia chính là Tuấn Miên rồi.

Nhập vào tìm địa chỉ quán cà phê. Phải hay không chỉ cần đến xác minh một chuyến là được chứ gì. 

...

Buổi chiều, Thế Huân sau khi đã nhanh chóng hoàn thành xong các công việc thì nhanh chóng cầm áo khoác xuống bãi đỗ xe. Chiếc xe lăn bánh hướng đến quán cà phê của Bạch Hiền.

Công việc hôm nay không phải ít nhưng Thế Huân đã làm rất nhanh. Có lẽ là vì nóng lòng muốn đến xác nhận xem người kia có phải Tuấn Miên không nên vậy sao?

Vừa lái xe, Thế Huân vừa cười một mình. Phải nói sao nhỉ, trong lòng anh đang có chút chờ mong sao?

...

Thật nhanh, chiếc xe thể thao thời thượng của anh đã có mặt ở quán cà phê của Bạch Hiền. Xuống xe, nhìn xung quanh một hồi rồi đánh giá.

Quán không quá to, xung quanh được trang trí giống như một khu vườn. Trong hay ngoài đều có chỗ ngồi, không gian thoáng mát, chả trách lại được đánh giá cao như thế.

Bước vào trong, quán chủ yếu được trang trí bằng đèn màu vàng, tạo cho người khác có cảm giác thật ấm cúng. Nội thất trong quán chủ yếu là màu trắng và màu be thật gần gũi. 

Chưa đến giờ tan tầm nên quán không đông lắm. Chỉ có một vài người ngồi đọc sách, nói chuyện. Thế Huân cũng tự tìm cho mình một chỗ trống, nhìn quanh quán một hồi. Bỏ chiếc áo khoác của mình xuống, đoạn, một người thanh niên bước đến trước mặt anh.

- Cho hỏi anh dùng gì?

Nghe được giọng nói quen thuộc, Thế Huân ngẩng đầu lên. Hai ánh mắt bắt chạm nhau.

- Anh/Em...

Tuấn Miên không ngờ Thế Huân lại tìm đến quán cà phê này. Tưởng chừng sau ngày vô tình gặp ở bệnh viện đó, hai người sẽ không gặp nhau thêm lần nào nữa. Ai ngờ, hôm nay, Thế Huân lại đến đây. Chắc chỉ là vô tình ghé qua thôi đúng không?

- Cho... cho hỏi anh dùng gì?

Tuấn Miên cho dù trong lòng có chút khẩn trương nhưng vẫn đang trong giờ làm việc, cậu tốt nhất cứ coi anh giống như khách bình thường mà đối đáp. Đến quán thì ai cũng là khách nhân cả. Mặc dù nghĩ như vậy, cậu vẫn không tránh khỏi có chút khẩn trương nên cứ lắp ba lắp bắp.

- Dạo này em sống thế nào?

Thế Huân hỏi.

- Xin lỗi anh, nếu... nếu như anh chưa chọn được đồ uống thì... một lát nữa order đồ cũng không sao ạ!

Anh hỏi một đằng cậu trả lời một nẻo, hiển nhiên câu hỏi của anh bị từ chối trả lời nhưng Tuấn Miên vẫn theo thói quen cũ, cậu không dám nhìn thẳng mặt Thế Huân. Thế Huân thấy vậy cũng không muốn làm khó cậu.

- Vậy được, cho tôi một Americano.

- Anh... dùng lạnh hay nóng ạ?

- Nóng.

- Vậy... mong anh chờ một chút, chúng tôi sẽ phục vụ ngay.

Tuấn Miên vẫn cúi đầu ghi chép, chưa để Thế Huân nói gì tiếp cậu đã bối rối lui về sau.

- Hết chương 58 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC