Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, khi Tuấn Miên vẫn còn say giấc nồng thì Thế Huân đã vào bếp để chuẩn bị làm bữa sáng cho cậu. Đầu tiên phải xem xem trong tủ lạnh có gì không đã. Nào ngờ rất nhiều đồ ăn tươi ngon đã để sẵn ở đó chỉ chờ anh chế biến thôi vậy. Tay nghề của Thế Huân mặc dù không xuất sắc như nhà hàng nhưng không tồi chút nào cả. Vì thế nên anh khá tự tin khi đeo tạp dề xuống bếp làm bữa sáng.

Tuấn Miên bình thường dậy khá sớm nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại ngủ được nhiều đến vậy. À, đêm qua cậu cũng không mơ thấy ác mộng nữa, đã lâu rồi cậu mới được ngủ một giấc ngon đến vậy. Vừa tỉnh dậy, Tuấn Miên đã bị mùi thức ăn từ nhà bếp bay vào sống mũi. Tò mò, cậu nhanh chóng bước xuống giường, vào nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi đi ra.

Đập vào mắt cậu bây giờ là một thân ảnh cao lớn, mặc bộ đồ ngủ hôm qua cậu đưa cho, đang đeo trên mình chiếc tạp dề. Thế Huân làm mọi thứ rất gọn gàng, nhanh nhẹn, cậu cứ thế nhìn theo từng động tác của anh. Tuấn Miên chưa bao giờ có cảm giác này cả.

Dường như cảm thấy có người nãy giờ cứ nhìn mình chằm chằm, Thế Huân không cần quay lại nhìn cũng lên tiếng. 

- Tôi biết tôi đẹp trai, không cần nhìn tôi đắm đuối vậy đâu.

Nói xong, Thế Huân quay người lại nhìn Tuấn Miên nở nụ cười. Bị nói trúng nên Tuấn Miên có chút chột dạ mà giật nảy mình. 

- Sao vậy? Đến đây nào.

Tuấn Miên gật đầu, tiến đến bên bàn ăn, ngồi xuống. Mọi thứ được chuẩn bị rất chu đáo, mùi rất thơm và đương nhiên rất đẹp mắt. 

- Những cái này... đều là do anh làm sao?

- Đúng vậy. Ngạc nhiên lắm đúng không? 

- Chỉ là không nghĩ đến anh có thể chuẩn bị thịnh soạn đến thế này.

Trong tiềm thức của Tuấn Miên, Thế Huân chưa hề xuống bếp một lần nào cả. Thế nên có chút sửng sốt.

- Mùi vị cũng không tệ đâu. Em nếm thử đi.

Tuấn Miên gật đầu đưa đũa lên nếm thử từng chút đồ ăn một. Mọi thứ đều rất vừa miệng.

- Rất ngon.

Tuấn Miên gật gù đưa ra nhận xét.

- Sau này nếu em muốn, mỗi ngày tôi đều nấu cho em. 

- A...

Tuấn Miên ngây người ra một chút. Thế Huân thấy vậy liền giục.

- Em ăn nhanh lên kẻo nguội hết bây giờ.

Tuấn Miên cũng theo thế mà cúi xuống ăn.

- Tôi đã no rồi.

Thấy Tuấn Miên buông đũa xuống, Thế Huân nhíu mày.

- Em mới ăn có một chút thôi mà.

"Em ấy vốn ăn ít như vậy sao? Thảo nào gầy yếu như vậy."

- Tôi thực sự đã rất no rồi.

Nghe Tuấn Miên nói vậy, Thế Huân cũng chẳng thể nào ép được. 

Lát sau, Thế Huân ăn xong, đang tính dọn thì Tuấn Miên ngăn lại.

- Anh đã nấu ăn rồi, để tôi dọn dẹp cho. 

- Không sao. Tôi dọn là được rồi. 

- Không được. Để tôi, ngồi không có chút không quen.

- Vậy chúng ta cùng dọn.

Tuấn Miên nghe vậy gật đầu, nhanh tay cùng Thế Huân dọn dẹp mọi thứ. Lúc rửa bát thì Tuấn Miên rửa bát, Thế Huân tráng lại bát.

- Thật không ngờ anh nấu ăn ngon vậy nha.

- Cũng không có gì, tại lúc trước có từng học qua một chút nên tôi cũng biết sơ sơ à. Nhưng em cũng đâu có ăn nhiều?

- Là do tôi đã rất no rồi. 

- Em thích ăn gì?

- Hả?

Thế Huân đột nhiên hỏi vậy, Tuấn Miên có chút bất ngờ. Hỏi cậu thích ăn gì là có ý gì?

- Tôi hỏi em thích ăn gì?

- À thì... tôi không kén ăn, ăn gì cũng được hết.

- Vậy sao? Được rồi.

- A...

Tuấn Miên định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, chăm chăm chú chú rửa bát. Bát được rửa xong phải để qua bồn bên cạnh tráng nước, Tuấn Miên vừa đặt được một cái bát xuống thì Thế Huân toan cầm lấy cái bát ai ngờ cầm trúng tay cậu. Thành ra, tình thế lúc này chính là hai người đang nắm tay nhau.

Tuấn Miên dừng thở mấy giây, đến lúc định thần lại toan rút tay ra thì bị Thế Huân nắm chặt hơn. 

- Tuấn Miên.

- A?

- Có thể để tôi chăm sóc cho em hay không?

- Sao?

- Tôi đã làm nhiều điều có lỗi với em, hãy để tôi bù đắp những lỗi lầm đó, hãy để tôi được yêu thương em.

- Nhưng tôi...

Tuấn Miên nghe được những lời này tim đập nhanh đến lạ thường. Gương mặt cũng phiếm hồng.

- Tôi biết, đề nghị đường đột như vậy là làm khó cho em, nhưng sau chuyện hôm qua, tôi càng khẳng định em quan trọng thế nào đối với tôi. Mong em hãy cho tôi một cơ hội, chúng ta cùng làm lại từ đầu, nhé.

- Có thể cho tôi thời gian được không?

- Tất nhiên là được. 

Nghe được lời này, Thế Huân cũng an lòng phần nào, cho thời gian để suy nghĩ có nghĩa là anh vẫn còn có cơ hội.

...

Sau khi dọn dẹp xong, Thế Huân đưa Tuấn Miên đến quán cà phê. Tuấn Miên vừa vào cửa đã bắt gặp Mân Thạc và Chung Đại khoanh tay trước ngực đứng nhìn mình.

- Tuấn Miên, là ai đưa em đến thế?

Chung Đại lên tiếng hỏi.

- Là bạn.

- Bạn?

Chung Đại nhìn Tuấn Miên nghi ngờ, mặt cậu còn phiếm hồng thế kia thì liệu có đúng là bạn không đây?

- Sao hôm nay hai người đến sớm thế?

Tuấn Miên thấy bầu không khí có chút  không ổn rồi nên cố tình đánh trống lảng.

- À, hôm nay anh muốn thử làm loại bánh mới cho nên có đến sớm một chút, Đại Đại muốn giúp anh nên đến cùng.

- Chứ không phải hai người hẹn hò sáng sớm à?

Tuấn Miên đùa khiến Chung Đại đỏ mặt.

- Này, Tiểu Miên không có đâu.

- Haha thôi không đùa nữa, chúng ta chuẩn bị dọn quán ra thôi cũng muộn rồi đó hai người.

- À đúng rồi ha. Mải làm bánh mà anh quên mất cả thời gian. Nào mỗi người một tay, nhanh lên nào.

Ba người bắt đầu một ngày làm việc mới với thật nhiều niềm vui. 

- Hết chương 66 -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC