Chapter 1: Kí ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Melody -Là một cửa tiệm sang trọng chuyên phục vụ café và đồ ăn nhẹ thượng hạng của gia tộc họ Yook bề thế, nằm ở trung tâm thành Nam. Lee phu nhân Lee Minhyuk -mẹ của Lim Hyunsik đã giao cho anh cửa tiệm này để bước đầu giúp anh làm quen với công việc kinh doanh, sau này sẽ nối nghiệp bà tiếp quản cơ ngơi của gia tộc.

Người con trai tuấn tú trong bộ đồ tây đang ngồi bên bàn làm việc kia chính là Lim Hyunsik -con trai cả của Lee phu nhân, anh còn có một người em trai cùng mẹ khác cha tên là Yook Sungjae.

Phải nói đến mẹ Hyunsik -bà Lee Minhyuk, bà là một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa giỏi giang. Sau cuộc hôn nhân không hạnh phúc với cha anh -nhạc sĩ họ Lim mà tên tuổi, sự nghiệp cũng như tiền tài đều là con số không, bà đã dứt tình mang theo đứa con trong bụng là Hyunsik bỏ đi theo đại gia thành Nam -Yook Duk. Ngài Yook rất mực thương yêu hai mẹ con Hyunsik và coi anh như con ruột của mình, đi đâu cũng tự hào giới thiệu con trai cưng và luôn mang theo tấm hình của Hyunsik trong người. Bốn năm sau Sungjae ra đời, ông lại càng yêu và quý trọng mẹ anh hơn. Mẹ anh có tài ngoại giao và kinh doanh rất khéo nên đã giúp cha anh kiếm được nhiều mối làm ăn lớn, đem về nguồn lợi nhuận khổng lồ, góp phần gây dựng lên cơ ngơi đồ sộ và gia tộc họ Yook hiên ngang nằm trong ba đại gia tộc hùng mạnh nhất. Cuộc sống ngẫm tưởng hạnh phúc mãi mãi về sau nhưng không, cha ruột anh ôm hận vì đã để mẹ anh ra đi và khi không còn gì để mất, ông đã làm liều. Ba mẹ con Hyunsik vẫn còn nhớ như in cái ngày hôm ấy, cả gia đình đang quay quần bên bàn ăn đón sinh nhật 6 tuổi của Sungjae...

Cha ruột anh trong bộ dạng mất hồn, điên loạn đứng trước cửa nhà gào thét cái tên Lee Minhyuk và khi người mở cửa lại là Yook Duk -cha dượng anh, một tiếng súng nổ, ông nhận ngay một viên đạn vào tim, sau đó là một tiếng súng nữa, hai người đàn ông đổ xuống, hai mạng sống bị tước bỏ. Người đàn bà hai chồng hai con đứng đó nhìn hai xác chết, thất thần không kêu khóc lên một tiếng nào mặc cho Hyunsik và Sungjae, hai đứa trẻ đang ôm lấy cha mình khóc rống lên. Hyunsik vừa gào to vừa lao vào trong nhà lấy cây kiếm gỗ của mình ra quật tới tấp vào xác người đàn ông đã bắn chết cha mình mà không hề biết người ấy mới chính là cha ruột của anh.

Sau đó, một mình mẹ anh cứng rắn chống lại mọi lời dị nghị, kế thừa gia nghiệp mà cha anh để lại và kiên cường nuôi hai anh em Hyunsik nên người. Nhưng cũng từ giây phút định mệnh ấy, mẹ anh không còn là người phụ nữ ấm áp hiền từ, không còn là người mẹ luôn nở nụ cười ngọt ngào của anh và Sungjae như trước nữa. Bà vạch sẵn con đường và tương lai cho hai người con của mình và luôn tính kĩ càng mọi kế hoạch.

Giao cho Hyunsik một cửa tiệm café để anh làm chủ trước khi cho anh tiếp quản một phần gia tài cũng là quyết định của bà Lee, nhưng trên tất cả, ẩn giấu trong quán café ấy là một bí mật khủng khiếp của Lee Minhyuk nói riêng và vùng đất Đại Hùng nói chung. Chàng trai họ Lim sẽ kế thừa gia sản họ Yook và thay đổi mọi chuyện.

Hyunsik là người có cách cư xử và hành động nóng vội, tự cao, lạnh lùng và hay sĩ diện. Tuy nhiên trái ngược với tính cách bên ngoài, anh lại là con người giàu tình cảm, yêu thương em trai hết mực và luôn nghe theo lời mẹ mình. Anh yêu thích nghệ thuật và đã từng du học 3 năm bên Mỹ chuyên ngành sáng tác và sản xuất âm nhạc nhưng vì quyết định của mẹ, anh đành bỏ tất cả ước mơ để quay trở về tiếp quản công việc kinh doanh của Melody.

Hyunsik đang ngồi trong phòng, từ đây anh có thể dễ dàng quan sát mọi hoạt động của tiệm và anh đang quan sát một người.

"Ahhh Jung Ilhoon, Jung Ilhoon... Cái tên này... Cậu ta là ai nhỉ? Nhìn rất quen mà sao mình không thể nhớ ra."

Hyunsik dõi ánh mắt theo cậu nhân viên mới vào làm, lẩm bẩm trong miệng như bị ma làm. Bất chợt, anh bị đánh một phát rõ đau vào vai, tức tối quay lại:

- Aish!!! Đứa nào dám, anh lại đập... Ah, chú... chú Eunkwang... Chú đã về rồi!!! Cháu xin lỗi... Cháu cứ tưởng mấy tên nhân viên láu cá kia.

- Ô kìa cái thằng... Cháu vẫn cứ nóng tính rồi quát nhân viên như vậy à?

- Hề hề, cháu vẫn hiền lành, đẹp trai, tốt bụng... bla blo ble...

- Thôi tôi xin ông tướng, bệnh tự cao tự đại di căn không thể chữa nổi.

- Chú ngồi đây, chú về nước khi nào không báo trước để cháu ra sân bay đón - Hyunsik hớn hở, kéo tay Eunkwang ngồi xuống.

- Tôi không phải người già hay trẻ con, đi đâu cũng đón rước như cậu chủ đây. Tôi vẫn còn cường tráng, khỏe mạnh như thanh niên 20 thế này - Eunkwang giơ bắp tay lên, gồng mình căng cơ, cười lớn -Hahaha...

- Cám ơn trời phật, chú về giúp cháu chứ không cháu chết chìm trong đống công việc bừa bộn này mất. Chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa - Hyunsik cầm tay Eunkwang xoa xoa.

- Không có mẹ cháu tha thiết mời ta về làm quản lí giúp cháu một tay thì...- Nhìn một lượt, lắc đầu - Đúng là chưa đâu vào đâu cả, bừa bộn thật, y như con người của cháu. Làm gì cũng phải lên kế hoạch đâu ra đấy chứ. Mà nhóc Sungjae đâu rồi?

Vừa nhắc đến tên đã thấy xuất hiện, cậu nhóc mặc bộ đồ thể thao xanh nõn chuối chạy nhào vào, đâm cái rầm vào bàn ngã quay đơ ra sàn nhà, xoa xoa, lồm cồm bò dậy, thấy Eunkwang liền hét lớn vỡ mấy cái cốc:

- Chú đã về hú hú hú................................

- Ơhhh... Bé cái mồm thôi cái thằng này. Đi đứng thế có ngày bay hết hàng tiền đạo.

Hyunsik quát lớn làm thằng em sợ sun vòi, cười ngô nghê đáp lại rồi lê đôi chân cà nhắc đến chỗ anh, miệng liếng thoắng không ngừng:

- Hôm nay em thi nhảy dây với bọn con gái trong lớp, thắng to nhá, bọn nó còn khen em siêu thế cơ. Còn lũ con trai nhìn em với anh mắt hâm mộ lắm, kiểu như nhìn thấy người nổi tiếng ấy, nhưng bọn nó thấy em tuyệt vời quá nên không thằng nào dám lại gần em. Anh thấy em giỏi không. Ah ah, em còn được điểm 10 môn hát nhạc nữa, em hát bài "Công chúa ngủ trong rừng" của nhà soạn nhạc nổi tiếng... là em... tự sáng tác hí hí thế là cô giáo ngạc nhiên quá, cho em điểm 10 luôn. Vẫn là đám con gái thán phục em, xúm lại xin lời bài hát, còn bọn con trai thì im re. Em giỏi nhỉ? Còn nữa, hôm nay giờ ăn trưa, em ăn hết 20 hộp sữa chua dâu, thế là...

- Thôi thôi thôi, nói nhiều chóng hết cả mặt. Mà khoan... Em chơi nhảy dây với con gái á? Hố hố hố.....

- Đừng coi thường em, em thắng tất cả con gái trong lớp luôn, bọn nó còn rủ em đi ăn kem nữa hí hí ^^

Xì xào, lầm rầm, chí chóe, mấy chú cháu nói chuyện rôm rả một góc quán. Ở đằng sau, cậu nhân viên mới vào làm chẳng hề để tâm, vẫn lúi húi chuyển hàng vào trong kho rồi lại sắp xếp ngay ngắn gọn gàng chén, đĩa, tách lên kệ. Hôm nay tiệm đóng cửa để nhập hàng và sửa sang, trang trí lại không gian trên tầng hai. Từ sáng, anh chủ đã gọi mấy nhân viên đến phụ giúp nhưng chỉ có cậu là làm đến tận bây giờ. Mấy người kia viện cớ bỏ về giữa chừng làm anh chủ bực mình lắm.

Hyunsik tách ra khỏi cuộc đấu khẩu hỗn loạn của Sungjae và Eunkwang rồi anh vòng ra phía sau kiểm tra lượng hàng nhập vào kho và kiểm tra luôn cậu nhân viên mới vào làm. Có cái gì đó rất cuốn hút ở cậu ấy, đến nỗi chỉ mới hai ngày trước, khi cậu bẽn lẽn đứng ở cửa, miệng lí nhí xin một chân vào làm phục vụ, ánh mắt ướt long lanh ấy làm tim anh đập cái thịch, đồng ý ngay trước con mắt ngạc nhiên cực độ của toàn bộ nhân viên trong quán.

- Quán mình còn tuyển nhân viên phục vụ không ạ?

- Oh, còn. Cậu tên là gì?

- Là... Jung Ilhoon!

- Uhm... Từ mai đến làm nhé!

Ai cũng rõ tính Hyunsik khó như thế nào. Muốn vào làm nhân viên trong tiệm phải trải qua cuộc tuyển chọn ngang với thi vào trường nghệ thuật nổi tiếng. Không xoay hết câu hỏi này nọ, không kiểm tra kinh nghiệm, thái độ, cách cư xử,... Cậu ta chỉ hỏi một câu rồi xưng tên, sau ba giây đứng hình của chủ quán, cậu được nhận vào làm luôn. Như có một thế lực siêu nhiên hay một sự thôi miên của ai đó giật dây đằng sau, Hyunsik khó tính đã gật đầu cái rụp. Giờ ngẫm lại, anh vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, tại sao lúc đó anh lại đưa ra quyết định nhanh đến vậy. Càng nhìn cậu ấy anh lại càng thấy tò mò.

Bước chân chậm rãi, vòng ra phía nhà kho, Hyunsik nhìn thấy tấm lưng gầy sau chiếc áo sơ mi trắng mỏng của một cậu thanh niên đang lom khom sắp xếp mấy bao café lên giá gỗ. Anh vờ chỉnh lại cà vạt, rồi hắng giọng bâng quơ nói một mạch:

- È hèm... Chăm chỉ đấy, cậu vẫn chưa bỏ về như mấy người kia à? Cuối tháng có thưởng riêng nhé.

Cậu nhân viên giật mình quay lại, thấy anh chủ bỗng dưng đỏ mặt, cúi đầu lúng túng.

- Dạ anh...

- Cái gì? Tôi nghe không rõ. - Hyunsik nghiêng đầu về phía cậu nhóc.

- Dạ anh...

- Nói vào tai tôi đây này, Jung Ilhoon! - Anh nhào đến, ghé sát vào mặt cậu, thì thầm.

Ilhoon giật mình lần hai, bước lùi nhanh về phía sau nhưng không may vướng phải thùng hàng, chới với chợt ngã nhào. Hyunsik nhanh tay túm lấy người và vòng ôm lấy eo cậu, hai gương mặt thanh tú bên nhau rất gần, hơi thở của hai người phả mạnh vào mặt đối phương. Thời gian và không gian lúc ấy như ngưng đọng trong vài giây ngắn ngủi. Mùi café nồng nàn tỏa ra từ mái tóc cũng màu café của Ilhoon làm tim Hyunsik đập nhanh và mạnh hơn bao giờ hết. Anh như bị thôi miên lần thứ hai bởi gương mặt đẹp như mặt trăng và đôi mắt long lanh to tròn ấy của cậu. Chớp mắt, Hyunsik hoàn hồn đưa tình huống khó xử này trở về thực tại. Sau khi đứng dậy ngay ngắn, Hyunsik ngượng ngùng gãi tai, nói một câu rất liên quan:

- Ờm, tóc thơm đấy! Làm xong rồi về nhé, uhm...tôi sẽ sửa sang lại tầng hai...uhm... một mình.

Rồi anh nhanh chóng rời khỏi nhà kho, bỏ mái tóc café vẫn chưa hết ngạc nhiên kia ở lại với trái tim đập nhanh một nhịp. Thực ra cậu là người như nào mà lại có thể làm Hyunsik bối rối như vậy?

Trời dần tối, Ilhoon đang đi về nhà sau khi làm xong công việc. Cậu chậm rãi đếm từng bước chân của mình trên con hẻm nhỏ, cái bóng của cậu cô đơn và lạc lõng làm sao. Đằng sau những tòa nhà cao tầng nguy nga tráng lệ, đèn hoa rực rỡ kia là một khu lụp xụp, tối tăm và bốc mùi khó chịu, nơi đó dành cho những người lao động và sinh viên nghèo, nơi đó có căn phòng nhỏ của cậu.

Mở khóa, Ilhoon treo balo lên cái đinh rỉ sau cánh cửa, cậu bật đèn lên. Ánh sáng lan tỏa làm ấm căn phòng lạnh lẽo. Trong phòng cậu không có nhiều đồ đạc: một chiếc giường đơn có chăn gối được xếp ngay ngắn, một chiếc tủ quần áo bằng vải đặt nơi góc nhà, một giá gỗ xếp những cuốn sách cũ kĩ mọt gặm nham nhở, trên cùng là vài lọ thủy tinh đựng bột nhiều màu. Có một tấm gương viền đồng đặt cạnh cửa sổ, kê sát là một cái bàn gỗ nhỏ trên mặt bàn có một bức hình đã hoen ố của ai đó không nhìn rõ mặt và bên cạnh là một bông hoa hồng khô mốc.

Nơi góc cuối căn phòng là khoang bếp, chỉ có một chiếc bếp ga mini, toàn bộ bát, đĩa, cốc, thìa được đặt trên một cái giá nhỏ. Tất cả mọi thứ trong phòng đều rất sạch sẽ và được chủ nhân sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Ilhoon cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là chiếc sơ mi trắng, có một dấu tay vô hình của ai đó. Cậu tiến lại gần bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào gương. Khuôn mặt trắng trẻo đẹp như mặt trăng của cậu bỗng tối lại, đôi mắt vô hồn đấu nhau qua gương, hàng ngàn tia lửa từ mắt cậu như muốn xé vỡ khoảng không gian phía bên kia. Cậu thì thầm qua khóe môi: "Không thể nào là Lim Hyunsik được!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net