Chapter 1: Một sự khởi đầu mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng mười một, trời lạnh. Một màn sương dày bao phủ cả thành phố, không khí ẩm ướt làm phiền lòng những ai lười biếng không muốn rời khỏi chiếc giường và đống chăn ấm áp. Hyunsik cũng vậy, đã sáng rõ rồi mà anh vẫn còn nằm trên giường, cố níu giữ chút hơi ấm, anh quấn một lùm chăn to sụ quanh người rên gruh gruh như một con mèo. Cạch! Cánh cửa phòng anh mở ra, Sungjae trong bộ đồ ngủ hình con cáo rộng thùng thình từ ngoài chạy vào nhảy bộp lên giường anh hớn hở:

- Dậy đi thôi, mau dậy mèo ơi, chim líu lo khi thấy ông mặt trời...

- Anh đây dậy từ lâu rồi! -Hyunsik cốc nhẹ một cái vào đầu Sungjae.

- Anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?

- Ngày Melody café hoạt động trở lại chứ ngày gì.

- Haizzz... Em nhớ anh Peniel. -Sungjae phịu mặt, đung đưa hai chân.

- Uh, anh cũng nhớ cậu ấy. Hôm nay chúng ta còn tuyển nhân viên mới nữa mà, nhóc có muốn tham gia không?

- Có chứ hí hí, em ở nhà mãi chán lắm rồi. -Sungjae lại tươi cười -Mà anh ơi, anh năn nỉ mẹ cho em thi đại học năm nay đi. Các bạn em chúng nó đều đi học, không thì đi làm hết rồi. Còn em suốt ngày bị nhốt trong nhà, quanh ra quẩn vào với cái máy tính, thỉnh thoảng mới đảo ra quán café.

- Em muốn đi học đại học à? -Hyunsik ngạc nhiên.

- Vâng, em thích bước chân ra thế giới bên ngoài. Em muốn học chuyên về pha chế để trở thành một người tài giỏi giống như anh Peniel ấy.

- Lúc nào cũng Peniel, thế còn anh?

- Anh chẳng giỏi gì cả, chỉ giỏi mắng người thôi, bleu bleu...

Nói xong Sungjae vọt lẹ ra ngoài để lại ông anh với cái đầu bốc khói ngùn ngụt. Sau khi ăn sáng và mặc vào người chiếc áo khoác ấm áp, hai anh em cùng nhau lái xe đến Melody café.

Một năm nay anh không đặt chân đến cửa tiệm café, tất cả mọi việc anh giao lại cho chú Changsub và nhóc Sungjae quản lí, anh bỏ mặc tất cả, vẻ mặt lúc nào cũng u sầu và suốt ngày chỉ ngồi trong căn phòng phía sau giá sách gặm nhấm nỗi đau. Một tháng gần đây, do cửa tiệm ít khách quá nên mẹ anh đã đóng cửa một thời gian và hàng ngày vẫn cố gắng thuyết phục anh trở lại làm việc. Thật bất ngờ, chỉ qua một đêm Hyunsik đã xốc lại tinh thần và quyết định mở cửa lại Melody café. Anh đã có một giấc mơ kì lạ, trong mơ anh gặp lại người mà anh vẫn nhớ mong bao ngày.

Hyunsik hít một hơi dài rồi đẩy cửa bước vào, có cái gì đó hụt hẫng dâng lên trong lòng khi anh nhìn thấy cửa tiệm của mình sau một năm trời không đoái hoài gì đến nó, cảnh vật vẫn y nguyên mà người giờ không còn nữa. Anh vẫn nhớ mỗi buổi sáng, khi đến Melody sẽ có một chàng trai chạy ra chào anh với nụ cười tươi trên môi, cái đầu cậu ta cứ lúc lắc thật dễ thương. Anh vẫn nhớ sau quầy pha chế đủ loại cốc chén kia, có một chàng tự kỉ đẹp như tượng đồng với tuyệt phẩm café I/V làm say mê lòng người, cửa tiệm lúc nào cũng tràn ngập tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa của khách hàng. Hyunsik bần thần nhìn một lượt những mảng bụi kí ức đó rồi đưa tay phủi nhẹ. Anh cầm tấm bảng ghi "Tuyển nhân viên pha chế và nhân viên phục vụ" treo lên cửa chính rồi nghĩ thầm: "Một sự khởi đầu mới!".

Nhân viên trong quán đều đã đến và đang quét dọn cửa tiệm, nhìn thấy anh họ đồng loạt chào to, Sungjae nhà ta cũng hí hửng cầm lấy cái chổi khua khoắng có vẻ vui lắm. Trong bếp, giai điệu của bài "Good morning" hòa quyện với mùi thơm của mẻ bánh quy mới nướng như mời gọi "Hãy đến đây và thưởng thức tôi đi!".

- Hôm nay chú đến sớm thế, chú Changsub. Còn làm cả bánh quy nữa. -Hyunsik tươi cười bước vào.

- Con đã đến rồi à?

- Oh mẹ? Sao mẹ lại ở đây? -Anh bất ngờ khi thấy mẹ mình đang đứng trong bếp đeo tạp dề, tay cầm khay bánh.

- Ta đến để tặng cho con một món quà bất ngờ.

- Mẹ tặng quà gì? Mà chú Changsub đâu rồi? -Hyunsik quay tới quay lui tìm Changsub.

- Ông ấy đang ở sau kho kiểm tra rau củ mới nhập về lúc sáng sớm.

- Hahahaha... Cháu đã đến rồi à Hyunsik, giúp chú bê sọt khoai tây vào bếp đi. -Changsub tay ôm khệ nệ sọt rau củ, chưa thấy mặt người đã nghe thấy tiếng.

- Chú già rồi, sao không bảo mấy thằng nhóc ra phụ giúp chứ. Mang đồ nặng thế này có ngày trẹo hông. -Hyunsik đỡ thấy sọt rau.

- Có ông còn già hơn chú đang phải xếp cải thảo muối trong kho kia kìa. -Changsub vừa đấm đấm vào lưng vừa khoát tay về sau.

- Ai vậy chú? -Hyunsik tò mò.

- Seo Eunkwang. -Mẹ anh cười mỉm.

- Cái gì? Chú Eunkwang? Con có nghe nhầm không đấy?

Hyunsik không giấu nổi sự ngạc nhiên trong ánh mắt, anh chạy vội ra sau để xác thực lời nói của mẹ mình. Anh không thể tưởng tượng ra mình đã sung sướng phát điên lên khi nhìn thấy Seo Eunkwang đang chật vật khuân mấy thùng cải thảo muối đặt lên trên kệ.

- Chú Eunkwang! -Hyunsik hét lớn rồi chạy đến ôm chầm lấy Eunkwang.

- Ầy cái thằng, ôm với ấp cái gì, bỏ ta ra! -Eunkwang né tránh cái ôm của Hyunsik.

- Chú trở lại rồi, một năm nay chú đã đi đâu? Còn...?

- Nhật Bản! -Eunkwang tối mặt lại thở dài rồi kéo chiếc ghế đưa cho Hyunsik. -Ngồi xuống đây. Chắc cháu mong ta về lắm.

- Một năm nay chú đã làm gì? Đi đâu?

- Ta kể cho cháu nghe...

Trước quán, Sungjae đứng trên một chiếc ghế cao và đang treo những chậu hoa dạ yến thảo lên giàn khung, bên ô cửa kính rộng lớn, vừa làm vừa hát ngêu ngao. Chợt có một chàng trai dáng người khỏe khoắn, trên vai khoác chiếc balo bước lại gần Sungjae hỏi lớn:

- Ở đây tuyển nhân viên pha chế đúng không?

Nghe thấy tiếng người Sungjae giật mình quay lại, chiếc ghế chao đảo, cập kênh làm cậu mất thăng bằng ngã nhào xuống. Hập! Người kia bước lùi về phía sau để tránh cậu nhóc, kết quả là Sungjae đã hôn mặt đất một cú đau điếng. Với tất cả sự đanh đá trong người, Sungjae bật ngay dậy, vừa xoa xoa, nắn nắn cái mũi của mình vừa ngoác miệng ra trút cơn giận lên chàng trai vô số tội kia:

- Thấy người ta sắp ngã mà không biết đường đỡ à? Không thì cũng phải giữ cái ghế để nó không bị đổ chứ. Con trai gì mà hẹp hòi thế. Về nhà mặc váy đi.

- Ơ cái cậu này! Tôi có làm gì đâu mà cậu lại mắng người như vậy?

- Cái đồ... Chính vì anh không làm gì nên mới bị ăn mắng đấy. Ui da! Dập hết mặt mũi rồi.

- Con trai gì mà ngã một cái cũng xốc váy lên chửi mắng người khác.

- Cái gì??? Xốc váy???

- Có chuyện gì thế? -Hyunsik bước ra.

- Cái tên này bắt nạt em. -Sungjae te te chạy về phía anh trai ăn vạ.

- Oh, cậu nói gì thế? Tôi chỉ đến hỏi xem có phải ở đây tuyển nhân viên pha chế hay không, xong cậu ra tự ngã xuống rồi quay ra quát tôi đấy chứ.

- Hứ! Tên mặt đần này bảo em xốc váy lên. -Sungjae chỉ tay vào mặt anh chàng.

- Chính cậu nói tôi về nhà mà mặc váy trước còn gì. -Chàng ta cũng phản bác không ngừng.

- Thôi thôi, mỗi người nhường nhau một tí. Chuyện cũng không có gì nghiêm trọng đúng không? Sungjae, em sai rồi, sao tự nhiên đi mắng người ta trước như vậy. Em xin lỗi cậu ấy đi. Con trai ngã một cái có sao đâu. -Hyunsik cười giảng hòa.

- Không thèm, em không sai. -Sungjae ngúng ngẩy đi vào bên trong.

- Tôi không cần, người đâu mà khó chịu. -Chàng trai xốc lại balo, quay gót định bước đi.

- Cậu đến xin làm nhân viên pha chế đúng không? Tôi là chủ tiệm café này, chúng ta vào bên trong nói chuyện đã. -Hyunsik vội vàng níu anh chàng lại.

Chàng trai đứng khững lại ngẫm nghĩ rồi gật đầu theo Hyunsik vào cửa tiệm. Anh bước thẳng đến quầy pha chế, đưa mắt nhìn một lượt.

- Có một bậc thầy từng làm việc ở đây. -Anh nói rồi đặt balo của mình lên bàn.

- Sao cậu biết? -Hyunsik ngạc nhiên.

- Hương thơm của café vẫn đọng lại trong từng thớ gỗ, hơn nữa dưới chân quầy có rất nhiều thứ này. -Anh chàng cúi xuống nhặt một thứ dưới đất đưa ra trước mặt Hyunsik.

- Hạt café cắn dở? -Hyunsik ngơ ngác.

- Đúng vậy, người này rất đặc biệt, luôn cắn hạt café trong lúc làm việc, hạt nào ngon, hạt nào dở... -Anh nói rồi đưa hạt café kia vào miệng nhai. -...Đều qua miệng người này.

- Kì diệu! Đúng là kì diệu! -Eunkwang bước đến -Sao cậu lại biết Peniel có thói quen cắn hạt café?

- Sao? Người ấy tên là Peniel? -Anh chàng ngạc nhiên hỏi dồn.

- Cậu ấy không làm việc ở đây lâu rồi. -Hyunsik trả lời -Cậu biết Peniel?

- Có nghe tên và đã gặp một lần. -Anh quay sang Hyunsik -Nếu Peniel đã làm việc ở đây, thì bằng mọi giá tôi phải có được công việc này. Tôi sẽ chứng minh năng lực của mình.

Nói rồi anh chàng lôi trong balo ra một bọc vải mềm, bên trong là những hạt café lạo xạo. Động tác thuần thục, nhanh thoăn thoát, chỉ một loáng anh đã cho ra một tách café thơm ngào ngạt sóng sánh màu nâu đen quyến rũ. Hyunsik nâng tách café đưa lên mũi, nhắm mắt hít một hơi, đầu óc anh tỉnh táo lạ thường, cả cơ thể như được giải thoát. Nhấp một ngụm nhỏ, những giọt café đậm đà khám phá khắp khoang miệng, từ từ trôi xuống cổ họng rồi bùng lên, thấm vào dây thần kinh cảm xúc của anh. Hyunsik mở mắt nhìn Eunkwang ngạc nhiên:

- Giống y hệt café I/V.

- Không thể nào! -Eunkwang đón lấy tách café từ tay Hyunsik, đưa lên thưởng thức rồi reo lên -Đúng rồi, I/V!

- Peniel đặt tên nó là I/V à? -Chàng trai cười nhẹ.

Hyunsik vẫn chưa hết bất ngờ, khuôn mặt anh bừng sáng vui mừng khôn tả.

- Đúng vậy, café I/V. -Hyunsik nhìn anh chàng, hào hứng.

- Anh có biết I/V nghĩa là gì không?

- Cậu được nhận vào làm! -Mẹ Hyunsik bước ra.

- Mẹ?

- Lee Minhyuk? Lee phu nhân? -Anh chàng ngạc nhiên -Là mẹ của anh?

- I/V- "Ilhoon Viva Forever".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net