[LONGFIC] I Want To Know What Love Is... [CHAP 28], Yulsic, Taengsic, Taeny

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt chap 27:

Sau khi lên lại Seoul, Yul và mọi người hẹn gặp nhau tại quán bar của Hyo Yeon. Cuộc vui chưa kịp bắt đầu thì Sica giận dỗi và bỏ về khi nhìn thấy Yul cười với cô gái khác. Yul vội đuổi theo và đưa Sica về nhà. Tại đây, Yul bày tỏ tình cảm của mình cho Sica biết và hai người đã trao nhau nụ hôn say đắm.

Năm học kết thúc, couple gà bông lên đường sang Ý với tấm vé du lịch được Tae Yoen tặng. Sau đó, couple Yulsic cũng bay sang Pháp theo lời yêu cầu của bố Sica. Cùng ngày hôm đó, couple Soosun cũng dự định bay sang Ý nhưng gần đến giờ cất cánh thì Soo Young nhận được một cú điện thoại gấp. Nghe điện thoại xong, Soo Young lập tức chạy khỏi sân bay trước ánh mắt ngỡ ngàng của các cô gái khác.

CHAP 28: ĐIỀU BẤT NGỜ

Bệnh viện Seoul

Cửa ra vào bệnh viện lớn nhất Seoul xoay vòng thật mạnh, cô gái tóc ngắn xuất hiện ngay sau đó với gương mặt vô cùng hớt hải. Đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt cô chợt dừng lại chỗ chiếc bàn lễ tân.

“Hộc…hộc…cho tôi hỏi…bệnh nhân Choi Suk Min hiện giờ đang ở đâu?...” Hai tay cô gái đập mạnh lên mặt bàn khiến không ít người phải giật mình. Từ bệnh nhân đến các cô y tá ngồi ở quầy đều trố mắt ngạc nhiên trước hành động của cô gái trẻ.

“Xin…chờ một lát…để tôi kiểm tra…” Cô y tá đứng đối diện cô gái ngập ngừng lên tiếng

Gõ nhanh mấy chữ xuống bàn phím, cô y tá chăm chú nhìn vào hàng loạt thông tin hiện trên màn hình trước khi quay sang trả lời “Bệnh nhân Choi Suk Min được đưa vào đây nửa tiếng trước, hiện đang nằm trong phòng mỗ phía hành lang bên phải, xin…”

Không để cô y tá nói hết câu, cô gái tóc ngắn liền chạy vụt đi.

Từ đằng xa, cô nhìn thấy một người đàn ông đang đứng nói chuyện điện thoại với ai đó, bên cạnh là người phụ nữ trung niên đang ngồi ôm mặt trên hàng ghế chờ trước cửa phòng mỗ.

Nghe tiếng bước chân đang chạy tới, người phụ nữ ngẩng mặt lên rồi nhanh chóng đứng dậy khi nhận ra người quen “Soo ah...”

“Có chuyện gì vậy mẹ? Bố con sao rồi?” Soo Young nhanh tay đỡ lấy mẹ mình khi thấy bà ấy loạng choạng sắp ngã

“Bố con…ông ấy…” Nước mắt giàn dụa, nắm lấy tay con gái, bà Choi nghẹn ngào không nói nên lời

“Bố thế nào? Mẹ mau nói cho con biết đi” Soo Young nhìn bà chờ đợi, hành động của mẹ cô bây giờ càng khiến cho cô cảm thấy lo sợ hơn

“Cô chủ, cô đến rồi ah?”

Quay mặt nhìn người vừa lên tiếng, Soo Young nói ngay “Bác Kang, bố cháu…”

Thư ký Kang cắt ngang “Từ lúc đến đây, các bác sĩ đã đưa chủ tịch vào phòng mỗ nên chúng tôi cũng chưa biết thế nào. Bà và cô chủ đừng quá lo lắng, chúng ta cứ đợi một lát xem sao”

Biết không thể làm gì hơn ngoài chờ đợi, Soo Young gật đầu tán thành rồi quay sang mẹ mình an ủi “Bác Kang nói đúng đó mẹ. Chúng ta nên bình tĩnh. Con tin bố sẽ không sao đâu”

Đưa mắt nhìn từ Soo Young sang thư ký Kang rồi trở lại Soo Young, thấy cô ấy mỉm cười bà Choi gật nhẹ ra hiệu đồng ý. Soo Young dìu bà Choi ngồi lại xuống ghế, đúng lúc đó có 4 cô gái cũng vừa chạy đến chỗ họ. Những người này không ai khác ngoài Sunny, Hyo Yeon, Fany và Tae Yeon.

Nhận ra bạn mình, Soo Young đứng bật dậy “Các cậu…sao lại đến đây?...Ui dza…”

Đánh mạnh vào người cô gái tóc ngắn một cái, Sunny tuôn ra một tràng câu trách móc “Cậu bị điếc hay sao mà bọn này kêu đến khản cả cổ cậu cũng không nghe. Đã thế gọi điện thoại lại không bắt máy nữa chứ”

Xoa chỗ cánh tay bị đau, Soo Young cười trừ “Ah, xin lỗi. Tại điện thoại mình hết pin nên không nghe máy được”

“Có chuyện gì xảy ra sao?” Hyo Yeon hỏi

“Ah thì…”

“Hyo cũng đến rồi ah?” Lúc này bà Choi mới lên tiếng

Câu nói làm 4 cô gái mới tới chú ý. Họ nghiêng người nhìn ra sau lưng Soo Young để xem đó là ai.

Đôi mắt Hyo Yeon lập tức mở to khi thấy gương mặt thân quen của người phụ nữ đang ngồi trên ghế. Chạy đến bên cạnh, Hyo Yeon nói “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

Bây giờ đến lượt câu nói của Hyo Yeon làm cho 3 cô gái còn lại ngạc nhiên hơn.

Nhận thấy những cái nhìn khó hiểu trên mặt họ, Hyo Yeon liền giải thích “Đây là mẹ của Soo. Yul, mình và cậu ấy chơi thân với nhau nên bọn mình đều xem bố mẹ của mỗi đứa như bố mẹ ruột của mình. Vì vậy, mình mới gọi bác ấy là mẹ”. Dừng một lát, Hyo Yeon nói tiếp “Còn đây là Fany, Tae Yeon và cô gái đánh tên shikshin ban nãy là Sunny đó mẹ”

3 cô gái được nhắc đến vội cúi chào “Dạ, cháu chào bác”

Bà Choi cười hiền từ “Chào các cháu”

Ánh mắt bà dừng lại chỗ Sunny đang đứng. Cái nhìn chăm chú của bà khiến cho các cô gái bỗng trở nên lo lắng, đặc biệt là Sunny. Cô nhóc cứ cúi gầm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt người có thể là mẹ “chồng” của mình vì cô thấy có chút gì đó không thoải mái, nói đúng hơn là cảm thấy sợ…

Cảm nhận được điều này, Soo Young siết nhẹ lấy đôi bàn tay nhỏ bé bên cạnh hòng xoa dịu nỗi lo trong lòng chủ nhân của nó.

Hành động của hai cô không qua được đôi mắt của bà Choi. Vào giây phút nhìn thấy ánh mắt, hành động của Soo Young dành cho Sunny là bà đã biết được tình cảm của con gái mình đối với cô gái kia nhiều như thế nào.

Ngày trước, Soo Young không mấy quan tâm đến những gì bà nói hay cách cư xử của bà đối với những cô gái tự nhận mình là người yêu của cô ấy. Thậm chí cô còn chưa bao giờ nhắc đến tên của họ trước mặt gia đình. Tất cả những thông tin về đời sống bên ngoài của cô ấy đều là do thuê người theo dõi mới có được. Nhưng nay, có vẻ con gái bà đã thay đổi. Mấy tháng gần đây, Soo Young về nhà thường xuyên hơn, không còn cái bộ dạng say khướt mỗi khi có tiệc tùng…sự thay đổi đó khiến vợ chồng bà thắc mắc nhưng lại không dám hỏi vì quá rành tính con gái mình.

Một hôm khi về nhà, Soo Young thông báo là đã có bạn gái. Vợ chồng bà đã rất ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên Soo Young thừa nhận là có tình cảm với một người nào đó. Nhưng ngoài cái tên ra thì ông bà không biết cô gái đó mặt mũi thế nào, gia thế ra sao. Do đó, bà luôn cảm thấy tò mò về người đã khiến cho một đứa vô lo, chẳng biết làm gì ngoài việc ăn chơi đàn đúm như con gái bà trở thành một con người khác.

Hôm nay, lần đầu bà Choi được nhìn thấy người đã làm thay đổi con gái mình nên bà không muốn bỏ qua bất kì một cơ hội nào để quan sát cô ấy. Ấn tượng đầu tiên của bà về cô gái có cái tên Sunny là một cô bé có gương mặt rất xinh đẹp. Nhưng điều làm bà thích thú hơn hết là cái cách cô gái này đối xử với con gái bà, chưa khi nào bà thấy cô con gái cưng của mình lại yếu thế và bị lấn át như bây giờ.

Mỉm cười nhìn hai cô nhóc đang nắm tay trong lo lắng trước mặt mình, bà Choi định nói gì đó thì cánh cửa phòng mỗ bỗng mở toang. Tất cả mọi người có mặt ở đây liền đi nhanh đến chỗ vị bác sĩ vừa mới bước ra.

“Bố tôi thế nào rồi bác sĩ?” Soo Young hỏi ngay khi vị bác sĩ tháo khẩu trang trên mặt ra

“Chồng tôi, ông ấy không sao chứ?” Đến phiên bà Choi lên tiếng

Hai câu hỏi của mẹ con Soo Young làm cho Hyo Yeon, Sunny, Fany và Tae Yeon bất ngờ. Cả 4 người nhìn nhau rồi quay sang thư ký Kang như để xác nhận lại tình huống đang diễn ra và cái gật đầu của chú ấy đã cho họ lời giải đáp.

“Chủ tịch Choi hiện giờ đã qua cơn nguy kịch nhưng vì phải làm một số xét nghiệm nữa cho nên tạm thời ông ấy phải ở lại đây. Bây giờ ông ấy sẽ được chuyển sang phòng khác, các vị có thể vào thăm sau khi ông ấy tỉnh lại” Vị bác sĩ trả lời

Bà Choi lo lắng “Có gì nghiêm trọng không bác sĩ?”

“Chúng tôi vẫn chưa biết chắc lắm nên không thể trả lời câu hỏi của bà. Khi nào có kết quả chúng tôi sẽ thông báo ngay. Giờ tôi có việc phải đi, xin thứ lỗi” Vị bác sĩ cúi chào rồi nhanh chóng rời khỏi đó

“Mẹ đi cùng bác Kang đến chỗ bố trước đi, lát nữa con sẽ đến sau” Soo Young nói

“Vậy ta đi trước đây. Gặp các con sau nhé” Bà Choi mỉm cười, nhìn các cô gái một lúc sau đó bước đi cùng thư ký Kang

Khi thấy mẹ mình vừa đi khỏi, Soo Young ra hiệu cho bạn mình “Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi. Mình sẽ kể hết mọi việc cho mà nghe”

Gật đầu, các cô gái bước nhanh theo sau Soo Young.

Thành phố Provence, Pháp

Lavender Hotel

YUL’S POV

“Chìa khóa phòng của quý khách đây ạ. Chúc quý khách có một kỳ nghỉ vui vẻ” Cô nhân viên lễ tân nở nụ cười thân thiện

Nhìn chìa khóa trên tay, tôi nghĩ mình bị hoa mắt. Đây chẳng phải chìa khóa phòng đôi sao? Như vậy thì….Đưa mắt nhìn sang Sica, gương mặt cậu ấy cũng ngạc nhiên không kém.

Quay lại chỗ cô nhân viên lễ tân, tôi hỏi “Xin lỗi, chắc có gì nhầm lẫn ở đây. Chúng tôi đăng ký 2 phòng đơn chứ không phải phòng đôi”

“Không nhầm đâu ạ. Người đăng ký đã đặt 1 phòng đôi cho cô Jung đến từ Hàn Quốc”

Sau câu trả lời của cô nhân viên, tôi nhìn Sica ngần ngại. Cuối cùng, chúng tôi đành phải kéo vali về phòng khi không tìm ra được cách giải quyết nào khác. Mùa này là mùa du lịch nên khách du lịch từ khắp nơi đổ về đây rất đông. Để đặt được phòng trong thời gian này đã khó, huống chi là việc đổi phòng.

Mở cửa, tôi đứng nép sang một bên để Sica bước vào trước rồi lẳng lặng kéo vali theo sau. Phòng của chúng tôi thuộc loại phòng VIP nên mọi vật dụng ở đây đều toát lên vẻ sang trọng, xa hoa. Thực sự sẽ không có gì đáng phàn nàn nếu như cách bài trí của nó…uhm...không quá lãng mạn…phải nói sao nhỉ…nhìn nó cứ như là phòng tân hôn chứ không phải phòng nghỉ bình thường. Một căn phòng rộng rãi với chiếc giường cỡ lớn đặt ngay chính giữa, được trang trí ấn tượng với những cánh hoa hồng rải đầy trên tấm ra màu trắng và ở cả dưới sàn. Nhìn vào có thể thấy ngay đây là tâm điểm của căn phòng. Đối diện chiếc giường là cánh cửa lớn dẫn ra ban công, nơi có thể nhìn thấy cánh đồng oải hương. Những tấm rèm màu tím dịu nhẹ được buông một cách tế nhị trên các ô cửa kính đem lại một cảm giác bồng bềnh, lãng mạn.

Đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, ánh mắt tôi dừng lại nơi người con gái đang đứng trước mặt tôi bây giờ. Vô tình hai ánh mắt chạm nhau để rồi cả hai bọn tôi đều ngượng ngùng quay đi.

Sica bước vội đến ngồi trên chiếc giường trong khi tôi lúng túng đặt vali ngay cạnh cánh cửa đối diện chỗ cô ấy đang ngồi. Không khí trong phòng lúc này không khác gì lúc ở trong thang máy…tĩnh lặng là điều tôi đang nói đến.

Tôi len lén nhìn về phía Sica nhưng chỉ thấy cậu ấy nhìn khắp nơi trừ chỗ tôi đang đứng ra. Dáng vẻ của cậu ấy lúc này thật dễ thương. Nhoẻn miệng cười, tôi chắc rằng Sica đang cảm thấy ngại ghê lắm.

“Uhm…cậu hay mình sẽ đi tắm trước đây?”

Tôi gãi đầu nói, cố xua đi cái không khí không thoải mái nhưng hình như nó không đúng như mong đợi. Bằng chứng là sau câu nói của tôi, gương mặt Sica càng đỏ hơn trước. Lúc này, tôi mới biết mình vừa lỡ lời. Hai má tôi bắt đầu nóng ran hết cả lên.

“…Ah, ý mình là…cậu…chúng ta…đi tắm…ah không…thật ra…” Tôi cố gắng giải thích nhưng càng cố thì mọi chuyện càng ngượng ngùng hơn

“Kwon Yu Ri, bình thường mày thông minh lắm mà…sao lại hỏi một câu ngớ ngẩn như thế vào lúc này cơ chứ…aishhh…không khéo Sica tưởng mày…” Tôi tự cốc đầu mình nghĩ thầm

“…mình hiểu rồi…uhm…mình sẽ vào trước…” Sica lên tiếng

“Hở?...” Bây giờ đến lượt cậu ấy làm cho tôi thấy choáng váng. Không lẽ cậu ấy nghĩ là tôi muốn…

“Mình nói là mình sẽ tắm trước, sau đó đến cậu” Sica lặp lại

Không thấy tôi trả lời, Sica nói tiếp “Hay cậu muốn tắm trước?”

“…Ah không…cậu cứ đi trước đi…nhưng chỉ vậy thôi ah?” Tôi buột miệng, hóa ra cậu ấy không nghĩ những gì mà tôi đang nghĩ

“Chứ cậu còn muốn làm gì nữa?”

“Không…không có gì. Vậy…uhm, cậu vào trước đi” Huơ tay ra phía trước, tôi cố ý nói lãng sang chuyện khác

Sica không nói gì thêm mà đi thẳng đến chỗ chiếc va li. Cậu ấy lấy từ trong đó ra một bộ quần áo ngủ rồi bước nhanh về phía phòng tắm nằm ngay sau lưng tôi với nụ cười tinh quái trên môi. Nụ cười đó bất giác làm tôi rùng mình.

Đi ngang qua chỗ tôi đang đứng, Sica rướn người lên thì thầm vào tai tôi “Mình biết cậu nghĩ gì rồi…kẻ lạnh lùng hư hỏng ah”

Mắt tôi mở to ngạc nhiên vì câu nói của cậu ấy. Chưa kịp phản ứng, Sica đã bước nhanh vào phòng tắm. Trước khi đóng cửa, cậu ấy còn tinh nghịch nháy mắt trêu chọc tôi nữa chứ. Tôi biết thể nào cậu ấy cũng nghĩ như thế mà. Thật là…

Thở dài ngã người xuống giường, tôi tự trách mình quá ngốc nghếch. Khi không lại nói như thế để rồi bây giờ cậu ấy nghĩ tôi là một kẻ hư hỏng…

“Aishhh….” Úp mặt vào gối, tôi rít khẽ

END POV

Một lúc sau

Yul từ trong phòng tắm bước ra với chiếc khăn trên tay. Cô bước đến ngồi xuống chiếc ghế sát với chiếc giường mà cô và Sica chia sẻ. Yul vờ như đang chú tâm vào việc lau khô mái tóc để che giấu sự ngượng ngùng hiện giờ của mình.

Tò mò không biết Sica đang làm gì, khẽ ngước nhìn lên Yul bắt gặp cô ấy đang ngồi đọc sách trên giường.

Hình ảnh Sica với bộ đồ ngủ ngồi tựa lưng vào thành giường, khuôn mặt chăm chú lật từng trang sách làm Yul ngẩn ngơ. Với Yul, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng lúc này của Sica, cũng vì lẽ đó mà mặt cô cứ nghệch ra, miệng thì mở to như thể nhìn thấy thứ gì khác thường vậy.

“Cậu ấy quả thật rất xinh đẹp” Yul thầm nghĩ

Sica ngước mắt nhìn lên thì thấy Yul đang ngồi đối diện. Cô vội gấp sách lại bỏ qua một bên, môi cô khẽ nhếch lên khi thấy Yul cứ nhìn chằm chằm vào mình “Nhìn đủ chưa hở đồ hư hỏng?”

“Hở?..” Yuri bừng tĩnh sau câu nói đùa của Sica

Được thể Sica nói tiếp “Cậu định ngồi đó nhìn mình suốt đêm sao?”

“..Kh..ông..mình làm gì có” Mặt Yul đỏ bừng vì bị Sica nói trúng tim đen

“Nếu không có sao mặt cậu lại đỏ như thế kia” Sica tiếp tục trêu chọc

“Đỏ…ư? Chắc tại trong này…nóng quá nên mới vậy…phù…phù… sao lại nóng thế nhỉ?...” Yul đưa tay quạt vào người, né tránh ánh mắt của Sica

Sica mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ chỗ trống bên cạnh “Được rồi, cậu đến đây đi”

“Sao…sao cơ?” Yul ngạc nhiên, nói lắp bắp

“Thì đến đây ngủ chứ làm gì”

“Ah..ờ…” Yul khẽ đáp, đứng dậy đi đến chỗ chiếc giường

Mọi hành động của Yul đều bị Sica nhìn thấy hết. Cô cố nhịn cười khi nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Yul, điều đó càng làm cô muốn đùa bạn gái mình nhiều hơn.

Nằm xuống chỗ trống bên cạnh, Yul đưa tay kéo tấm chăn lên và quay lưng về phía Sica, miệng lầm bầm “Cậu ấy mà cứ thế này thì chắc mình khó mà sống nổi”

Thấy thế Sica vội tiến đến chỗ Yul đang nằm, vòng tay ôm lấy cô gái đối diện, nhõng nhẽo “Yul ah, mình lạnh”

Sica khẽ cau mày khi không thấy phản ứng gì từ bạn gái mình. Bĩu môi, định nói gì đó thì cô cảm nhận được sự di chuyển của người nằm phía trước. Hàng lông mày từ từ giãn ra, Sica nở nụ cười thật tươi khi vòng tay của người đó kéo sát cô vào lòng.

Sica dụi đầu mình vào người Yul thầm thì “Ngủ ngon, my seobang”

“Ngủ ngon, my princess”

Cả hai cô gái nằm yên bình trong vòng tay nhau, tận hưởng cảm giác hạnh phúc vào ngày đầu tiên tại một đất nước “xa” nhưng không hề “lạ” với họ.

Ba ngày trôi qua với couple Yulsic không thể nào yên bình hơn được. Buổi sáng, Sica đến công ty giải quyết một số công việc mà bố cô giao cho. Phần còn lại trong ngày cô cùng Yul đi thăm thú cảnh quan nơi đây.

Mọi việc dường như đều hoàn hảo duy chỉ có việc khiến hai cô bực mình, đó là việc Jae Joong cứ suốt ngày bám đuôi theo Sica. Không biết vô tình hay cố ý mà mỗi lần Yul và Sica đi chung với nhau là y như rằng hắn ta sẽ xuất hiện, cho dù đó là bất cứ đâu. Lần đầu, lần thứ hai…cứ coi như là trùng hợp đi, nhưng đằng này thì…Ban đầu Yul còn cho qua nhưng càng ngày tên đó càng không biết điều gì cả. Nếu không có sự can ngăn của Sica thì có lẽ “đại thiếu gia” Jae Joong đã phải nằm viện mà xem tivi mất rồi.

Tuy biết Sica được rất nhiều người ngưỡng mộ nhưng ở bên cạnh Sica như lúc này Yul mới thực sự cảm nhận được “sự quyến rũ chết người” của cô ấy. Không chỉ có Jae Joong, mà ngay cả những người khác đều không thể nào rời mắt khi nhìn thấy vẻ đẹp của Sica. Đến cả bản thân Yul còn không thể nào kiểm soát được thì…Nghĩ đến điều đó khiến Yul nhận ra rằng cô đã may mắn đến nhường nào khi có được Sica và tình yêu của cô ấy.

Dần dần Yul cũng trở nên cởi mở hơn trước, cô cười nhiều hơn, nói nhiều hơn và cũng biết cách trêu chọc người khác hơn, đặc biệt là đối với Sica. Có lẽ Yul của ngày xưa đã thực sự quay trở lại…

Bệnh viện Seoul, Hàn Quốc

“Cậu ấy vẫn còn ngủ ah?” Tae Yeon hỏi ngay khi vừa đến nơi

“Uhm. Mấy ngày qua cậu ấy cứ thức suốt làm mình cũng lo theo” Sunny vừa nói vừa kéo tấm chăn đắp lên người Soo Young

Sunny quay lại nhìn bạn mình nói tiếp “Các cậu đi cùng nhau sao?”

“Uh, tại tụi mình cũng muốn đến xem có giúp được gì cho Soo không thôi. Cậu đừng hiểu lầm” Fany đáp, sau đó khẽ liếc nhìn sang Tae Yeon

Tae Yeon thấy vậy cũng vội gật đầu theo trước khi để ý nghĩ của Sunny có dịp “bay cao bay xa”.

“Thì mình có nói gì đâu” Sunny cười ranh mãnh khi thấy vẻ lúng túng của hai người bọn họ

“Ah mà hai cậu có liên lạc gì cho Yulsic chưa?” Sunny hỏi

“Sica có gọi về một lần cho mình nhưng cậu ấy chỉ bảo là đã đến nơi thôi” Fany trả lời

“Thế hai cậu ấy có biết chuyện của Soo không?” Sunny nhỏ giọng lại vì sợ bạn gái mình nghe thấy

Tae Yeon và Fany cùng lắc đầu.

“Vậy thì tốt”

“Nhưng sao bọn mình phải giấu hai cậu ấy?” Tae Yeon thắc mắc

“Hyo và mình có bàn với nhau về chuyện này. Cậu ấy bảo nếu để Yul biết được thì thể nào cậu ấy cũng sẽ lập tức bay về đây, có khi còn bỏ Sica ở lại đó một mình luôn ấy chứ. Với lại Soo cũng không thích như vậy” Sunny đáp, đưa mắt nhìn người đang nằm ngủ ngon lành sau lưng mình

“Sunny này, mình thấy cậu cũng nên về nhà nghỉ ngơi một chút đi. Ở bệnh viện suốt mấy ngày chắc cậu cũng mệt rồi. Mọi chuyện ở đây cứ để mình và Fany lo cho” Tae Yeon nói khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Sunny

“Mình không sao. Về nhà chỉ càng làm mình lo lắng hơn thôi. Dù sao cũng cảm ơn các cậu” Sunny cười nhẹ

“Nếu cậu đã nói vậy thì mình cũng không ép. Nhưng nếu thấy mệt thì phải nói cho tụi mình biết đấy” Tae Yeon vỗ nhẹ vào vai Sunny

“Uhm” Sunny gật đầu

“Các cậu có muốn uống nước gì không để mình đi lấy cho” Tae Yeon đề nghị

“Coca”

“Còn cậu?” Tae Yeon quay sang Fany hỏi

“Mình cũng thế” Fany cười đáp

Nhìn thấy “eyes smile” của Fany làm mặt Tae Yeon thoáng ửng hồng, cô nhóc liền quay người bước đi thật nhanh và mất hút sau khúc ngoặc cuối hành lang.

“Cậu ấy bị sao vậy nhỉ?” Fany thốt lên khi nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Tae Yeon

“Mình nghĩ cậu nên hạn chế sử dụng vũ khí đặc biệt của bản thân đi là vừa, đặc biệt là trước tên lùn đó” Sunny cười nói

“Vũ khí gì cơ?” Fany ngây thơ hỏi

“Là cái này nè. Bộ cậu không thấy hành động vừa rồi của Tae sao?” Sunny chỉ ngón trỏ lên mắt mình trong khi thể hiện lại “eyes smile” cho Fany thấy

“Cái đó…” Fany cắn nhẹ môi, ngượng ngùng nhìn Sunny

“Chuyện của hai cậu có tiến triển gì không?”

“…”

“Không tốt ah?”

“Ờ thì…cũng vậy thôi. Mình nghĩ bọn mình cứ như bây giờ có lẽ là tốt nhất. Còn những chuyện khác thì cứ để sau này hẳn tính” Fany cười đáp

“Cậu vẫn còn tình cảm với cậu ấy chứ?”

“Uhm”

“Tên lùn đó thật may mắn khi được một người như cậu để mắt đến. Mình ngưỡng mộ cậu thật đó Fany” Sunny cầm lấy tay Fany siết nhẹ

Fany nhìn Sunny, mỉm cười đáp lại

“Có chuyện gì vui sao?” Tae Yeon đi đến, trên tay cầm hai túi nilon khá lớn

“Cậu về rồi ah?” Sunny nói

“Mình có mua một chút thức ăn, khi nào Soo thức dậy thì đưa cho cậu ấy”

Sunny vui vẻ đón lấy túi đồ ăn Tae Yeon đưa “Cảm ơn cậu”

“Còn cái này là cho hai quý cô xinh đẹp” Tae Yeon đưa từng lon nước cho hai cô bạn mình

“Cảm ơn” Fany cười đáp

“Kim Tae Yeon hôm nay cũng biết nịnh đầm cơ đấy? Liệu trời có mưa không đây?” Sunny trêu chọc

“Ya, cậu giễu cợt mình đó hả? Biết vậy cứ để tên shikshin nhà cậu đói meo cho rồi. Hứ!” Tae Yeon liếc xéo Sunny, sau đó ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net