Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“nuna!! Nuna đi ngủ nhaz!!!” một con bé dễ thương trong bộ váy màu xanh lá cây chấm bi , đôi tay hí hoáy đặt con búp bê nhỏ lên một cái giường bằng gỗ nhỏ xíu!!! Cô bé cực kì nhẹ nhàng, cứ như sợ con búp bê đau! 

Rồi cô bé ngồi đó, ngắm nhìn con búp bê! Đó là món quà của cha mẹ cô từ PHÁP mang về! khỏi nói cũng biết cô bé thích nó tới cỡ nào! 

Cô bé giương đôi mắt to tròn của mình hướng về cái đồng hồ quả táo treo trên tường! nhoẻn miệng cười một cái, cô bé nhẹ nhàng “ẵm” búp bê lên, rồi âu yếm “tới giờ đi dạo rồi nuna ơi!”! 

Nói rồi, cô bé mở của phòng, xỏ đôi giày hình chuột Mickey vào, bước ra khỏi nhà! 

Trên con đường còn ẩm ướt sau một trận mưa tầm tã, một bóng hình nhỏ bé xuất hiện! trên tay đang nâng niu một con búp bê nhỏ xinh! Con đường đầy những vũng nước không ngăn nổi đôi chân nhỏ bé kia bước tiếp! vừa đi, cô bé vừa hát tíu tít, tay nâng niu con búp bê xinh! Lâu lâu nhảy qua một vũng nước nhỏ rồi cười thật tươi! 

Chợt một giọt mưa trong veo đọng trên tán lá rơi xuống, tưởng trời lại mưa, cô bé liền chạy về nhà, một tay cầm búp bê, một tay che cho búp bê! Gương mặt không hốt hoảng, nhưng đầy vẻ vội vàng! 

“huỵch!” cô bé liền trượt chân trên đường trơn . 

Rất nhanh, cô bé nằm sóng soài trên đường, gương mặt nhăn nhó đến buồn cười vì đau! Bộ váy màu xanh bị vấy bẩn, gương mặt tèm lem vì nước mưa, nhưng càng dơ hơn vì bây giờ cô bé bắt đầu khóc! 

Con búp bê bị vang ra xa, cũng đã bẩn vì vũng nước mà con búp bê đang nằm lên, con búp bê vô hồn giương đôi mắt nhìn cô bé khóc! 

Nước mắt vơi dần đi, chợt cô bé nhìn thấy một thằng nhóc đang đứng trước mặt mình! Gương mặt e dè , bối rối không biết nên làm gì với con nhóc đang ngồi khóc trước mặt mình! Cậu bé chì nhìn chằm chằm vào cô bé! 

Cô bé bắt đầu ngưng khóc, mặt hiện lên nguyên dấu hỏi to đùng, tự hỏi cậu nhóc này là ai? 

Không gian yên ắng, chỉ có tiếng của những hặt nước đọng trên lá rơi xuống đường tí tách! 

Cậu bé bắt đầu bối rối hơn, cậu né ánh mắt của cô bé, chợt đập vào mắt cậu là con búp bê đang chìm trong vũng nước! không ngừng ngại, cậu bé chạy lại, cầm con búp bế lên! Con búp bê dính đầy sình , vấy bẩn cả bàn tay nhỏ trắng trẻo của cậu! 

Cậu chạy lại nơi cô bé đang ngồi ngơ ngác, cười tươi! 

“búp bê của cậu à?” cậu bé nói, đưa con búp bê ra! 

Cô bé lấy tay cầm con bê, khẽ gật gật đầu! chợt cậu bé giật con búp bê lại, bàn tay của cô bé dừng lại giữa khoảng không! 

“cậu đừng cầm nó bây giờ, nó dơ lắm!” cậu bé cười tít mắt! 

Chợt gương mặt cô bé mếu lại! 

“oa~~~~ nhưng……..nuna là của mình mà!!!” những giọt nước mắt bắt đầu rơi! 

“cậu………..đừng có khóc!!!!” cậu bé bối rối, tay quờ quạng giữa không trung, không biết làm gì?

“chỉ là nó dơ thôi……………cậu mà cầm bây giờ là bị bẩn tay đó!mình đem đi rửa nó nhaz!!” bây giờ cậu bé mới nói hết câu! 

Cô bé gỡ bàn tay ra khỏi gương mặt mình, giương mắt nhìn cậu bé với vẻ nghi ngờ! 

“cậu sẽ trả cho mình chứ?” cô bé hỏi! 

Cậu bé cười tươi, gật đầu! cô bé liền đứng dậy, mắt không rời cậu bé kia! 

Cậu bé không ngừng cười, quay lưng, tiến về chỗ vòi nước trong công viên gần đó nhất! chợt cậu thấy ấm ấm nơi bàn tay còn lại! 

“cậu không được bỏ chạy đâu! Nuna là của mình!” cô bé nói, tay vẫn nắm chặt tay của cậu bé! 

Cậu bé cười, rồi để cho cô bé nắm tay , cùng bước đi trên đường , nơi mà đã bắt đầu len lỏi một vài tia nắng sau cơn mưa! 

“đẹp quá!” cậu bé liền khen con búp bê đang cầm trên tay, bây giờ nó đã sạch hơn trước ! 

Cô bé nhận lại con búp bê, mỉm cười! 

“tên nó là nuna!” cô bé nói! 

“ mình là Seung Ho!” cậu bé cười! Nghe xong, cô bé mới nhớ ra là cậu bé đang đứng trước mặt mình hoàn toàn xa lạ! 

“mình tên Ji Yeon!” cô bé nói! 

“ gia đình mình mới chuyển tới khu này, làm bạn nhaz!” cậu bé đưa tay ra để bắt tay với cô bé! 

Cô bé giương đôi mắt trong vắt nhìn cậu bé, khi cậu đứng thẳng lên cô bé mới nhận ra cậu bé hơn cô cả cái đầu! 

Cô bé cũng đưa tay ra bắt lại! 2 đưa nhóc nhìn nhau rồi cười, chúng cùng nhau chạy giỡn trên bãi cát ở công viên! Đến khi về tới nhà, cả 2 đều bị mắng te tua bởi gương mặt tèm lem cùng bộ đồ đầy cát! Nhưng chúng không buồn đâu, vì hôm nay, chúng đã có bạn mới! 

Rồi cả 2 đứa nhanh chóng là bạn thân của nhau, cùng học chung trường mầm non, cùng đi học, cùng đùa giỡn,…. Cả 2 như hình với bóng! 

“Seung Ho! Mình chơi cô dâu chú rể đi!!” nó hí hửng , lay cậu bé!!! 

“chơi làm sao?” cậu bé gãi đầu, thắc mắc!! 

“thì giống mấy cảnh trong phim đó!! Cô dâu chú rể bước vô cái nhà to vầy nè!” nó lấy 2 tay minh họa cái vòm nhà!! 

“là nhà thờ!” cậu bé thốt lên! 

“hình như là vậy á!!” Ji Yeon gãi mũi suy nghĩ!! 

“cái đó là đám cưới!!” cậu bé cười xòa!!! 

“vậy à! Seung Ho biết hả? vậy chơi cái đó nhaz!!! Ji  là cô dâu, Seung Ho là chú rể nhaz!!” nó nghiêng đầu nhìn Seung Ho, đôi má đỏ ửng vì ánh nắng của chiều tà, đôi mắt to tròn khiến Seung Ho muốn từ chối cũng không đc!!! 

Rồi dưới bóng cây cổ thụ, nó lén lấy váy của mẹ , mặc vào tạo nên một cái váy dài tới chân, rồi hái những bông cúc dại, làm thành một bó một cách vụng về!! 

Cậu bé thì vẫn như vậy, cố gắng đứng thật nghiêm chỉnh, một tay khoác tay nó , một tay để phía sau lưng! 

Cả 2 cùng tiến tới gốc cây, cười thật là tươi! Ánh nắng như rục rỡ hơn với nụ cười đó!!! 

Cái cây cổ thụ có những tán cây tỏa ra, giống như vòm nhà của nhà thờ trong phim nó xem!! Thế là 2 đứa chọn đó là “nhà thờ” của 2 đứa! 

“Seung Ho làm sai rồi!! phải đi như vậy mới đúng!” 

“Seung Ho  sai rồi ! phải nói như vậy mới đúng!” 

“Seung Ho lại sai rồi! phải nắm tay này mới đúng!!” 

Tội nghiệp Seung Ho, khổ sở với những yêu cầu “trọng đại” của nó!!! 

“Seung Ho……nhẫn đâu?” nó giương đôi mắt tròn nhìn Seung Ho!! Seung Ho gãi đầu, chợt cậu ngồi xuống, hái một cọng cỏ non, màu xanh mát rượi! 

Seung Ho quay lưng lại, giả bộ bí mật làm gì đó khiến nó đầy tò mò!! 

“xong rồi nè!!” Seung Ho quay lại, cười tươi, trên tay là một cái nhẫn bằng cỏ! 

Rồi cậu bé không đợi nó nói gì, cầm tay nó, đeo cái “nhẫn” vào! 

“đẹp quá!!” nó thốt lên!! Tay không ngừng sờ cái nhẫn!! bây giờ, chú ý của nó không còn là cái “đám cưới” nữa!! mà là cái nhẫn bằng cỏ nhỏ xinh kia!!! không hiểu sao Seung Ho hụt hẫng!! 

“Seung Ho chỉ Ji  làm cái này đi!” cô bé bây giờ đang ngồi trên nền cỏ xanh! Nhìn cậu bé!! 

Seung Ho nhìn nó một hồi, rồi cậu bé ngồi bên cạnh nó, hí hoáy chỉ nó làm một cái nhẫn!!! 

Nắng nhuộm nền cỏ xanh, làm bừng sáng hình ảnh 2 đứa bé!! Cả 2 đều cười rất tươi!! Khiến ai đi ngang qua cũng phải phải nhoẻn miệng cười!!

----------------

Đã được 5 tháng trôi qua kể từ lúc gia đình cậu bé chuyển tới đây! Mối quan hệ của chúng càng khắng khít! 

“Seung Ho ơi!!!” cô bé gọi lớn khi cùng cậu bé chơi trò trốn tìm!!! 

Cô bé ranh mãnh, tìm ở những bụi cây khuất nhất!!! 

“con búp bê này đẹp thật!” một người đàn ông chợt bước ra trước mặt cô bé! 

Cô bé sững người lại, ông ta đnag cười, tay đang vuốt tóc con búp bê! không hiểu sao cô bé lại cảm thấy không thích người đàn ông này! 

Ông ta tiến gần tới cô bé! 

“cái này của cháu à?” ông ta hỏi, đôi mày có phần hơi nhếch lên! 

Cô bé không nói gì, chỉ mím môi lại rồi khẽ gật đầu! 

Ông thu lại nụ cười, cầm con búp bê xoay xoay! 

“đây là một con búp bê rất mắc tiền đấy!” đôi mắt ông ta có phần sang lên “trả cháu này!” ông ta đưa con búp bê ra! 

Cô bé nhanh chóng lấy con búp bê! 

“cộp…..cộp!” người đàn ông đó đứng lên và quay lưng bước đi! Chợt………ông ta khựng lại! 

“bắt nó!” 

Chợt cô bé thấy mình bị nhấc bổng, miệng không thể nói được gì? 

Seung Ho ngồi đằng sau cái cầu tuột gần đó, cậu cố gắng ngồi gọn lại!! cậu sẽ không cố gắng thắng nó, sẽ đợi nó tìm đc cậu!! rồi nhìn gương mặt đắc thắng của cô nhóc!!! 

“Seung hoooooooooooooo………….ummmm” chợt cậu nghe tiếng của cô bé!!! không phải là giọng nói ranh mãnh như bình thường!!!! 

Cậu liền chạy ra!!! 

“oa~~~~~~ Seung Ho!” 

Đập vào mắt Seung Ho là hình ảnh cô bé đang bị bọn đàn ông cao to bế xốc đi, chúng đang leo lên chiếc mô tô đen nhoáng!! 

“thả Ji  ra!” không hiểu đang có thứ gì đang lớn dần trong cậu bé!!! Một thân hình thật nhỏ bé, nhưng sự dũng cảm lớn hơn tất cả! cậu không e dè, không sợ hãi mà chạy lại, cắn vào tay tên đang bế cô bé!! 

“ah!” hắn la lên, giận dữ, hất tay, cậu bé văng ra xa hơn 2m, làm đọng nới khóe miệng một vệt máu đỏ tươi! 

“mẹ kiếp! nó cắn tao!” hắn gầm lên giận dữ, như mọt con thú hoang, chỉ muốn lao vào cắn và xé! 

“tụi bây làm gì vậy hả?” một người đàn ông khác hét lớn, có vẻ như đó là người có quyền lực nhất trong đám này! Cái tên bị cắn vừa rồi không dám hó hé gì nữa! 

“nó đã thấy mặt mày, bắt nó luôn đi!” ông ta tiếp tục lên tiếng, ánh mắt nhanh chóng quét một lượt cậu bé đang nằm dưới nền vỉa hè kia!! Ông ta nhếch mép “con mồi ngon đây!” 

“bộp!” 

2 đứa nhóc liền bị quăng vào một căn phòng nhỏ, ẩm mốc, dơ bẩn, 4 góc chuột và gián cứ thi nhau chạy! chỉ có duy nhất một bóng đèn dây tóc ở giữa phòng, nó cứ đung đưa đung đưa, tạo nên một cảnh tượng mà chẳng có đứa bé nào đáng phải thấy! 

“oa~~~~~ Seung Ho ơi!!” cô bé nép mình vào gần cậu bé!!! Cậu bé không biết làm gì goài việc ôm cô bé, vỗ vỗ lưng, giống như cha mẹ cậu vẫn thường làm với cậu!!

“con búp bê này tao giữ, nó đáng giá đây!” tên hồi nãy bị cắn bỗng từ đâu xuất hiện, giựt con búp bê trên tay cô bé!!! 

“ha ha!! Con búp bê này, bán được 10 triệu là ít!! Con ranh, nhà mày giàu vậy để tao đòi tiền chuộc 50 tỉ nhé!!” hắn đưa bộ mặt gớm ghiếc của mình lại gần 2 thân hình nhỏ bé đó!! Cô bé sợ hãi, run lên cầm cập, không dám hé mắt nhìn!!! Nhưng cậu bé thì khác, cậu không tỏ ra sợ hãi mặc dù người cũng run, cậu đưa mắt liếc tên đó! 

“chát!” 

“mày láo hả? ai cho mày dám nhìn tao bằng ánh mắt đó!” tên đó tát cậu bé, trả thù cho vụ bị cắn hồi nãy! 

Cậu bé bị lực tát, nằm sóng soài dưới nền xi măng! 

“oa~~~~~~~~~~ hu hu!!! anh HUY ơi!!!” cô bé sợ hãi, khóc lớn!!! 

“bộp!” 

“mày im đi!” hắn dùng tay, đánh vào má cô bé!! Nhưng không mạnh như cậu nhóc kia, hắn chỉ đánh nhẹ! 

Hắn nhìn 2 đứa nhóc, nhếch mép cười!!! 

Nụ cười ma quỷ, cô bé run sợ tước nụ cười đó!!!! 

“hu hu!!! trả Nuna lại cho cháu!!” không hiểu vì lẽ gì, cô bé chạy lại, giành con búp bê trên tay hắn!!! 

“mày tránh ra!” hắn hất tay, cô bé liền ngã xuống đất!!! nhưng không bỏ cuộc, cô bé vẫn nắm chân con búp bê! 

“hu~~~~~ trả cho cháu đi!!!!oa~oa~” cô bé vẫn khóc lóc!! 

“chát!” hắn không nhân nhượng vung tay, 5 dấu tay in hằn trên gương mặt cô bé!! 

Cô bé sợ hãi, khóc không nên lời!! rưng rưng nước mắt, hoảng sợ nhìn hắn! 

“đưa con búp bê đây!” chợt từ đâu, Seung Ho chạy ra, giằng con búp bê với tên đó!! Thêm một lần, cậu bé cắn vào tay hắn, đau! Hắn buông con búp bê ra! Nhanh như chớp, cậu chụp ngay con búp bê, ôm vào lòng!!

“ranh con!” hắn không thương tiếc, đạp vào người cậu bé!! 

“oa~~~ không được đánh Seung Ho!” cô bé chạy lại, đỡ cho cậu bé!! 

“tránh ra!” hắn vung chân, đá cô bé văng ra góc phòng!! 

Cô bé hoảng sợ, nép vào đó! Cô khóc, khóc nhiều lắm!! cô không làm được gì, trong khi Seung Ho càng lúc chảy máu càng nhiều, cứ mỗi lần hắn vung chân, máu nơi khóe miệng cậu lại tuôn ra, tạo nên một vũng đỏ tươi ngay chỗ cậu nằm! 

Mệt! hắn liền tức giận, bỏ đi! Cửa phòng đóng lại, căn phòng ngập trong im lặng, ngoại trừ tiếng thở khó nhọc của cậu bé!!! Cô bé chạy lại, chưa bao giờ khóc nhiều đến như vậy, nước mắt giàn dụa, lem nhem cái gương mặt trắng trẻo! 

“oa~~~ Seung Ho!!! Cậu…….có đau không?” ngốc nghếch! cô bé hỏi cậu bé một câu hỏi thật sự ngốc nghếch, khiến cậu bé phì cười!! 

Cậu bé lắc đầu! 

“đừng để cho bọn chúng thấy cậu…….sợ hãi!!” Seung Ho nói, đôi mắt nhắm lại! 

…………………………………..

Nó mở mắt, lại là giấc mơ này sao? Đã 2 lần nó mơ thấy giấc mơ này!! Tại sao chứ? cái quá khứ đó muốn nhắc nhở nó điều gì chăng? Nhắc nhở nó không được quên cái chết của Seung Ho? Nhắc nhở nó không được yêu ai? Nhắc nhở rằng những người yêu thương nó luôn gặp nguy hiểm?...

Vô vàn………..vô vàn lời nhắc nhở? Nó thở dốc, ôm ngực! nó muốn hét lên! Sao lại là nó!!! có ai muốn cái quá khứ kinh hoàng đó đâu? Sao lại là nó?

Nếu Seung Ho lúc đó không chạy ra, thì cậu có bị bắt cùng nó không? Nếu lúc đó, nó đừng kêu tên Seung Ho thì nó có chạy ra không? Nếu lúc đó, nó không đòi con búp bê, thì Seung Ho có bị tên kia đánh? Tại nó……….tất cả là tại nó!!!! nó không có quyền yêu ai cả? những kẻ yêu nó……….sẽ là những tên ngốc!!!

………………………………………

10h sáng!

Tại sân bay , một chàng trai bước ra trong một bộ đồ màu đen nổi bật! gương mặt điển trai, đôi mắt được giấu sau kính râm, nụ cười ranh mãnh luôn xuất hiện trên môi làm người ấy trông thật phong lưu! 

Cậu leo lên một cái mô tô mà theo những người đi đường biết thì nó đã xuất hiện từ sáng sớm! có lẽ nó là của cậu ta! 

Chàng trai đó đội nón bảo hiểm vào, trước khi đi còn nhếch môi khiến những cô gái dõi theo nãy giờ lại thêm một lần ngất ngây! 

“brum!” sau tiếng xe nổ giòn giã, chàng trai đó khuất dạng cuối con đường! họa chăng chỉ để lại một màn khói trắng xóa ở phía sau! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jijung