Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như bình tĩnh Jiyeon sẽ nhận ra cái giọng giễu cợt của Eunjung. Nhưng lúc này ruột gan cô tiêu tan hết theo từng giọng điệu của chị nên chẳng còn chút sinh khí nào để lật tẩy. Cô cảm giác đôi chân mình không vững nổi khi Eunjung thêm câu cuối:

– Tôi sẽ rời khỏi đây khi quan sát bên ngoài thấy yên ổn. Chỉ e rằng khi tôi đi rồi, còn lại mình cô tội nghiệp.

Quả nhiên, lời Eunjung vừa dứt Jiyeon đã té ngã vào lòng chị vì đôi chân khuỵu xuống. Cô nói như cầu khẩn:

– Đừng bỏ tôi một mình, tôi sợ lắm!

Eunjung một tay đỡ, một tay cố giữ khoảng cách để thân thể Jiyeon đừng áp sát vào mình. Chị cũng giả vờ lên giọng:

– Nhưng cô vừa mới đuổi tôi đi mà!

Jiyeon níu lấy chị:

– Tôi thay đổi ý định rồi.

– Bây giờ là ban ngày ma không dám chường mặt ra để nhát con người đâu. Cô bình tĩnh lại đi!

– Làm sao tôi có thể bình tĩnh trước những gì chị vừa nói.

– Thì tôi thấy gì thì kể vậy, đâu có đặt điều để hù dọa.

– Nhưng chị đã làm tôi sợ.

Ánh mắt Eunjung lóe lên tia tinh nghịch:

– Vậy mà trước đây một ngày tôi cứ ngỡ cô cầm tinh con hổ.

Jiyeon nhượng bộ chị:

– Hổ hay thỏ lúc này cũng đều như nhau thôi. Hôm qua tôi đã làm ơn cho chị, giờ tôi buộc chị phải trả.

Eunjung đưa tay lên gãi đầu:

– A, ghê nhỉ! Trả thì trả tôi sẽ ở lại đây “canh ma” cho cô tới chiều nhưng với điều kiện là cô phải cho tôi ăn thứ gì, kẻo bao tử của tôi đang rên siết dữ quá. Suốt cả đêm chỉ vì nó mà tôi phải thao thức để rồi bị ma nhát.

Đôi mắt Jiyeon mở to ra:

– Chị thật sự chưa ăn gì từ hôm qua tới giờ sao?

– Ai nói dối cô làm chi. Tôi nhớ mình đã nhắc khéo cô chuyện cần phải ăn bữa chiều, vậy mà cô không thèm quay trở lại.

– Thì tôi đâu có rảnh để mà quan tâm tới cái bao tử đói meo của người khác.

– Đúng là kẻ vô tình. Lỡ đêm qua tôi chết ở đây vì đói thì cô sẽ phải ân hận cả đời. Tôi nhất định làm hồn ma theo ám cô.

– Bởi thế nên ông trời không cho chị được toại nguyện mà xưa nay đâu có ai chết vì nhịn đói một ngày.

Jiyeon cố thu hết can đảm để giữ một khoảng cách tối thiểu với Eunjung, cô không màng đến công việc lau chùi thường ngày mà tỏ ra sốt sắng:

– Để tôi mua cho chị một tô phở nóng. Ở gần đây có quán phở bò rất ngon.

Nghe nói đến phở, nước miếng trong miệng Eunjung muốn trào ra. Chị vội giục:

– Cô hãy đi ngay cho. Chậm trễ một chút có án mạng bây giờ.

Nụ cười đầu tiên trong ngày của Jiyeon nở ra:

– Chị chết tôi không sợ. Chỉ sợ hồn ma kẻ khác giả danh thôi.

Chị đang nghe một câu nói đầy tình ý rồi đây. Nhưng tiếc thay, lúc này Eunjung chỉ tập trung vào mùi nước lèo béo ngậy của món phở và những miếng thịt bò tái ngọt mềm đầy hương vị sắp được ăn.
Ăn xong tô phở, Eunjung có cảm tưởng mình vừa uống xong liều thần dược. Chị thấy mình nhanh nhẹn hơn và tâm trạng cũng vui hơn:

– Hỏi thật nhé! Cô tên là gì vậy?

Đang ngồi nhìn chị ta xì xụp ăn, nghe hỏi Jiyeon vội liếc mắt sang chỗ khác:

– Chị cần biết làm chi? Nhớ dạo trước tôi có hỏi tên chị nhưng chị đâu thèm nói.

– Hồi đó khác, vì chúng ta chỉ gặp gỡ ở ngoài đường rồi mạnh ai nấy đi.

– Thì bây giờ cũng vậy. Giữa chúng ta đã có điều gì đâu mà phải biết tên nhau.

– Sao lại không? Tình hình hiện nay khác với ngày đầu gặp gỡ rất nhiều chứ. Chẳng phải chúng ta đã thân mật hơn rồi ư.

Jiyeon nguýt dài:

– Xí! Thân mật cái gì chứ. Đừng tưởng tôi mua phở cho chị ăn là tôi thích chị.

Eunjung nhún mạnh vai trước mắt cô:

– Chuyện thầm kín trong bụng của mỗi người ai mà nhìn thấy được. Thái độ đỏng đảnh của cô tự để lộ ra đó thôi.

Jiyeon ngúng nguẩy rời khỏi chỗ ngồi, mặt đỏ vì ngượng:

– Chị đúng là một tên lẻo mép. Ai mà vớ phải chị thì bất hạnh cả đời.

Eunjung khẽ cười:

– Biết vậy nên tôi mới phải chạy trốn đây. Nếu không tôi đâu lâm vào tình cảnh thất nghiệp chứ. Biết khổ, nhưng không dám quay về.

Đôi môi của Jiyeon mím mím:

– Thì ra tôi đang hội ngộ với một người vừa mới tập tành làm lãng tử.

– Cô không hiểu hết chuyện về tôi đâu đừng châm biếm. Trên đời này mọi việc xảy ra đều phải có nguyên do. Tên của tôi là Eunjung, có lẽ cô cũng cần biết để xưng hô cho tiện.

Thấy chị ta đã tự giới thiệu mình, Jiyeon cũng xuống nước:

– Còn tôi là Jiyeon, chị nghe có ấn tượng chút nào không?

Eunjung gật nhẹ đầu:

– Tên cô vừa đẹp, lại vừa như quyến rũ. Có điều cái tên này tôi cảm thấy quen quen…

Jiyeon cười thật tươi:

– Trong thiên hạ đâu có thiếu gì người có tên giống tôi chị nghe quen là phải? À, mà hiện giờ chị đang ở đâu?

– Cũng nhà trọ bình dân, chứ không có tiền ở khách sạn cao tầng.

– Có chung đụng với ai không? (Hỏi nhiệt tình..!!)

– Có, với chiếc bóng của tôi mỗi khi màn đêm ập đến.

– Chị cũng khéo nói đùa.

Eunjung ngẩng mặt lên:

– Thế còn cô? Chắc phải hơn hẳn tôi rồi?

Jiyeon khúc khích như gặp phải chuyện vui:

– Tệ hơn là đàng khác. Dù sao thì chị cũng không cảm thấy lo sợ phập phồng như tôi khi phải đối diện với sự cô đơn giữa chợ đời.

Eunjung dán chặt tia nhìn vào cô:

– Điển hình trong lúc này có phải không?

Jiyeon bĩu môi hứ thật lớn:

– Ai cho phép chị nói năng chính xác vậy? Đúng vậy, giờ tôi đang rất sợ hãi nhưng suy cho cùng thì cũng tại chị đã nhát tôi.

– Cô ăn nói thật ngược ngạo. Tôi có phải là hồn ma oan khuất lẩn quẩn trong cái cửa hiệu này đâu. Chính mắt tôi thấy, tai tôi nghe rõ ràng mà. Cô có tin rằng những pho tượng này đã múa máy, cử động không?

– Cái gì?

Tựa như người bị quăng vào đống lửa, Jiyeon nhảy chồm lên làm đổ cả ly nước để trên bàn. Sự kinh hãi lan nhanh tạo cho cô một bộ mặt rất khó nhìn:

– Chị vừa nói pho tượng này sao hả?

– Phải! Những pho tượng này đã phá rối tôi suốt đêm hôm qua.

Trông Jiyeon thật xanh xao:

– Chị đừng dọa tôi thêm lần nữa Eunjung à!

Eunjung cố giải thích:

– Tôi không hề dọa cô mà là tôi nói thật. Tuy có điều không hiểu mình tỉnh hay mơ lúc đó thôi.

Jiyeon dùng hai tay vuốt ngực:

– Chao ôi! Một điều chưa khẳng định chính xác được mà chị đã dùng nó để khiến tôi phải đau tim thế này ư!

Mặt Eunjung xịu xuống:

– Tôi xin lỗi cô vậy!

– Tôi không yêu cầu chị điều ấy, bởi tôi cũng từng bị một lần giống như chị.

– Nghĩa là sao?

– Thì thấy những hiện tượng kỳ dị giữa lúc không phân biệt được mình đang mơ hay tỉnh.

– Lẽ nào lại có sự trùng hợp?

– Tôi cũng cho đó là chuyện lạ và đã cố không muốn nhớ.

Tự dưng Eunjung bật cười lên:

– Ha ha ha, cô cũng thuộc vào hàng thông minh nên mới cố tình lãng quên một điều cần phải nhớ.

– Chị nhạo báng tôi đó hả?

Quên mất mình và chị ta đang ở mức độ cần phải giữ kẽ, Jiyeon nắm tay lại đấm thình thịch vào lưng chị khiến Eunjung bỏ chạy luồn lách giữa các pho tượng mỹ nữ. Thời gian vui vẻ ấy diễn ra được một lúc thì Jiyeon dừng lại kêu:

– Chấm dứt thôi. Tôi còn phải làm việc!

Mất hứng, Eunjung đứng ngay trước mặt pho tượng thứ mười lăm nói vọng tới:

– Nếu cô bận làm việc thì tôi sẽ đóng vai khách hàng vậy.

– Nhưng sao chị cứ ngắm hoài pho tượng vậy?

Nhìn vẻ mặt không hài lòng của Jiyeon, Eunjung phải cười thầm:

– Cô đừng hiểu lầm. Thú thật, tác giả làm nên pho tượng này là một người có óc sáng tạo ghê gớm lắm. Tôi rất muốn gặp ông ta để khen ngợi vài câu.

Thái độ Jiyeon không hưởng ứng:

– Chị sẽ được toại nguyện, sau vài ngày nữa ông chủ của tôi về.

– Ông chủ của cô là một nghệ nhân à?

– Tất cả những sản phẩm trong cửa hiệu này đều do một tay ông ta làm ra.

– Cô có phản đối không, nếu như tôi có ý định xin làm học trò của ông ấy?

Jiyeon phủi bụi trên các pho tượng một cách chậm chạp:

– Chuyện của chị không can gì tới tôi, đừng hỏi ý kiến.

– Cô khó chịu như một bà già vậy.

Bỗng dưng bị chọc tức. Jiyeon sửng cồ lên:

– Tôi vậy đó, chị không thích thì thôi.

Chạm tự ái, Eunjung rời chỗ đứng bước lại gần Jiyeon:

– Nói vậy là cô đang muốn đuổi tôi đi chứ gì?

Bất giác Jiyeon òa khóc. Tiếng khóc tức tưởi như đang bị ức hiếp làm cho Eunjung chạnh lòng và trong một phút không kiềm lòng được chị đã kéo cô gục đầu vào ngực mình rồi ra sức vỗ về. Hành động này không bị Jiyeon phản đối mà cô còn để yên rất lâu cho đến khi chẳng còn nghe tiếng khóc. Có lẽ lúc này cô đang cảm thấy rất bình yên, dẫu là bên cạnh người phụ nữ chỉ mới vừa quen biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net