Chap 17:Hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nắng kia oi bức đến nỗi muốn nát lòng người, thế mà những kia nắng vẫn chíu gọi xuống tà ngậm trải dài trên bóng lưng nhỏ bé kia, Jungkook lại khóc một mình, tại sao tất cả đã kết thúc êm đềm giờ lại chỉ vì vài chuyện lại làm Jungkook bật khóc. Jungkook tự nói với mình." Tất cả sẽ tốt thôi? Jimin đã chết đó là sự thật không thể chối bỏ, còn người vừa rồi.. không phải anh ấy, chỉ là người giống người thôi? Mày đừng có yếu đuối như vậy? không phải anh ấy, nhất định không phải anh ấy, không phải tên biến thái đó? Mạnh mẽ lên tôi ơi?'' Tự khóc tự trấn an mình, giờ tâm trạng Jungkook cũng nhẹ nhom hơn phần nào định đứng lên đi làm việc của mình thì Jungkook nghe thấy một giọng nói.

-Cậu bé khóc à? Ai chọc người đẹp vậy nói anh xử cho?_Hoseok ở đâu chui ra nhìn Jungkook cười cười.

-Cảm ơn? Không cần_Jungkook nhận ra người này là cái tên đi cùng tên biến thái đó, bạn của biết thái cũng chẳng tốt lành gì nên Jungkook không muốn tiếp xúc nhiều.

-Cậu còn giận Jimine à?_Hoseok

-Ai?_Jungkook ngu ngơ hỏi lại.

-Thì cái tên cậu chửi hồi nãy đấy_Hoseok nhìn Jungkook.

-Hắn tên Jimine không phải Jimin à_Jungkook lại cố gắng muốn chứng minh điều gì đó, dù đã nhắc nhở bản thân mình nhưng trong lòng có chút vương vấn

-Jimine là tổng giám đốc của cậu đấy? à Mà Jimin là ai? Người yêu cậu à?_Hoseok hôm nay lại rất có hứng nói chuyện với người lạ, từ trước đến giờ anh chưa hề nói chuyện với người mới gặp quá ba câu nhưng hôm nay thì lại khác,thường ngày đi chung với Jimine nên không nhiều cũng ít bị lây nhiễm bệnh lạnh nhạt.

Jungkook nghe xong thì đứng dựng dậy, Jungkook không nghe lầm đấy chứ, cái tên biến thái mang bề ngoài giống Jimin là tổng giám đốc bên nước ngoài mới chuyển vào, Ôi thần linh ơi! Cuộc đời của Jungkook khổ rồi!

-Hắn ta là tổng giám đốc ư? Thôi chết? Bạn của biến thái cũng không tốt lành gì?_Jungkook liếc Hoseok cái rồi định đi.

-Hình như có sự hiểu lầm thì phải_Hoseok chạy theo.

-Mệt quá.. tôi đếch cần biết_Jungkook.

-Này...... này....._Hôm nay Hoseok cảm thấy mình có tí kì lạ không hề nhẹ, tự dưng đi đeo theo một cậu nhóc mình không quen biết, nghĩ đến đây Hoseok chỉ biết thở dài, rồi lắc đầu, mà cậu nhóc đẹp thật nhìn thoáng qua đã đẹp , khi nhìn kĩ lại càng mê người, cậu lại cho anh cảm giác mới lạ không giống như những cô gái mà anh đã từng tiếp xúc.

Ở căn phòng của Jimine không một tiếng động, kể cả hơi thở cũng chẳng nghe được một sự lạnh lẽo đến đáng sợ, ai đi ngang cũng phải né tránh không dám hóa hé dù là một chút nhịp thở."RẦM" một âm thanh vàng ươm vang lên cách cửa đang đóng bỗng hé mở một cô gái ăn mặc sang trọng, hở cả đôi chân thon dài.

-Cút ra ngoài_Hoseok đang say sưa chum tập trí trên mặt ngủ nghe thấy tiếng động thì bực bội.

-Anh muốn chết_Yerin lấy mấy tờ tạp trí đập vào mặt Hoseok.

-Ơ... sao em đến đây?_Hoseok bật dậy nhìn Yerin ngạc nhiên.

-Em thích thì đến? nhớ anh lắm cơ_Yerin làm nũng.

-Nhớ ai kia thì nói đi, bầy đặt_Hoseok giận dỗi.

-Đâu có nhớ anh thiệt thiệt chớ bộ_Yerin.

Yerin từ từ đi lại phía Jimine đôi mắt đảo quanh phòng làm việc,chỉ có thể nói là quá lạnh lùng giống tính cách của Jimine, không chút sắc.

-Nhớ anh yêu quá?_Yerin câu lấy cổ Jimine, nhảy lên đùi Jimine ngồi tự nhiên.

-Đến làm gì?_Jimine nói một cách không chút tình cảm.

-Nhớ anh lên đến_Yerin đưa đôi tay vuốt ve khuôn mặt không tì vết kia, đối với cô đậy là thứ cô không thể nào có được, một tình yêu đúng nghĩa với một người lạnh lùng như Jimine.

-Còn không ra ngoài._Jimine hướng thẳng mắt đến Hoseok.

Khi không còn ai trong căn phòng, chỉ còn lại hai người, thử hỏi cô nam quả nữ trong phòng không bàn công việc vậy thì có thể làm được gì chứ, đôi tay Jimine đưa hết chỗ này đến chỗ khác, không ngừng hít lấy hít để vị ngọt đôi môi kia, Yerin cũng không thể kiềm chế được sự ham muốn chiếm hữu Jimine, cô chủ động tiến tới, khao khát khơi dậy con ác quỷ trong lòng Jimine.Đang đến đoạn cao trào thì bị một người khác phá đám làm ai đó tức điên.

-Tổng gíam đốc.... cái này,,,,,_Jungkook đẩy cửa bước vào chưa kịp nói hết những gì muốn nói thì chỉ biết trố mắt ra nhìn cái cảnh tượng khủng khiếp trước mặt, một cô gái và một người con trai đang hôn nhau , ôm nhau trên ghế, vai áo của cô gái còn bị tuột ra. Ngay cả có người bước vào mà những hành động thân mật đó vẫn còn không ngừng lại, Jungkook đỏ mặt quay sang hướng khác.

-Xin...Xin lỗi... tổng giám đốc tôi có việc cần nói... hai người.. hai người có thể... có thể?

-Cậu không có tay rõ cửa ư? _Jimine ôm Yerin trừng mắt nhìn cái ngươi vô duyên kia.

-Xin lỗi.... văn kiện tôi để ở đây? Hai người cứ tiếp tục.

Đôi mắt Jungkook rưng rưng nhìn Jimine, cái tên mang vẻ mặt rất giống Jimin làm Jungkook nhớ đến lại đau lòng, lại nhìn thấy cảnh tượng Jimine thân mật với Yerin cứ như đang nhìn thấy Jimin phản bội mình. Jungkook không thể đứng mãi ở đây được nếu không Jungkook e rằng không chịu nỗi, Jungkook bước ra ngoài.

-Mất hứng_Jimine không do dự đẩy Yerin ra, đứng lên chỉnh trang lại trang phục.

Trong lòng Jimine bỗng dấy lên một chút gì đó khó tả khi nhìn thấy đôi mắt long lanh ấy của Jungkook, một cậu nhóc kì lạ đối với Jimine.

-Anh...em..._Yerin ôm lấy eo hắn làm nũng.

-Ra ngoài_Jimine lạnh lùng toát ra hai chữ.

Yerin dậm chân mấy cái rồi cũng bước ra ngoài, cô tưởng hôm nay mình sẽ là người của Jimine, sẽ có thể ràng buộc được Jimine nhưng lại bị một tên nhóc đáng ghét nào đó phá đám thật tức trào máu.

Tất cả đều đã ra ngoài, trong căn phòng tối đó không còn chút sự sống nào chỉ còn từng cơn gió lạnh phắt qua, âm u mù mịt,Jimine vuốt mặt nhìn nơi cửa sổ, cô đơn và cả sự mệt mỏi chiếm lấy cơ thể anh. Màn đêm , sự chóng váng mờ mịt lại kéo đến mắt Jimine, anh ôm lấy đầu, cơn đau lại đến đau đến nổ tung, Trong mắt Jimine lại hiện về một hình bóng ai đó mập mờ không rõ ràng trong nhất thời Jimine đá đổ những thứ trên bàn, hất tung tất cả mọi thứ. Jimine chả biết bóng hình đó là ai, một thứ vô nghĩa đã theo anh 3 năm qua và từng cơn đau đầu ấy nữa.

Chủ nhật một ngày nắng ấm lại đến, không có ngày nào khiến trái tim tan chảy như ngày này, ban mai tươi rói che lấp những ngày nắng nở, hôm nay Jungkook giết thời gian bằng cách cùng Namjoon đi hẹn hò, sau bao công sức Namjoon làm Jungkook cảm động suốt 4 năm qua, hạnh phúc lại một lần nữa mỉm cười với Jungkook và Namjoon, hạnh phúc của lúc nhỏ.

-Mời hoàng tử bé lên xe_Namjoon đưa đôi tay mời Jungkook, như lúc nhỏ anh và cậu cùng chơi trò cô dâu chú rể.

-Cảm ơn, hoàng tử đẹp trai_Jungkook cười tươi nhìn Namjoon rồi bước lên xe.

Chiếc xe nhẹ lăn bánh trên con đường mòn phía trước, để lại vạn vật đang lay động phía sau. Nắng đã ngoi lên bao phủ lấy hình hài nhỏ bé của thế giới huyền dịu này,Jungkook tung tăng cùng Namjoon đi chơi trong lòng rất vui.

-Mình sẽ đi đâu anh_Jungkook quay sang hỏi Namjoon.

-Đưa em đi khu vui chơi nha_Namjoon.

Jungkook gật gật đầu ngoan ngoãn, đôi mắt long lanh tỏa sáng thích thú, rất lâu rồi Jungkook không được đi chơi thế này, và trong lòng nhẹ nhõm thoải mái như bây giờ. Jungkook vào khu vui chơi thì y như rằng ngó hết chỗ này đến chỗ nọ, chơi trò này lại chông ngóng trò kia, Namjoon cũng bó tay với Jungkook luôn, nhưng được thấy nụ cười trên gương mặt Jungkook là lòng Namjoon lại dấy lên thứ tình cảm hạnh phúc lạ thường.

-Em đói rồi anh à_Jungkook nũng nịu xoa xoa cái bụng nhìn Namjoon.

-Được rồi anh đưa em đi ăn_Namjoon không lấy xe mà đòi đi bộ làm Jungkook vừa đói vừa mếu, Jungkook cảm thấy hình như bàn tay của Namjoon khẽ chạm tay Jungkook rồi lại rút về, đoán được suy nghĩ bây giờ của Namjoon Jungkook chủ động nắm lấy tay Namjoon rồi kéo anh chạy như bay. Trong màu nắng vàng trong sáng, có hai người đang rất hạnh phúc tay trong tay trên phố, làm ai cũng phải ngước nhìn, họ rất đẹp đôi. Chạy mãi chạy mãi cũng đến nhà hàng cần đến, nó thở phì phò cộng thêm đói bụng làm cái bụng Jungkook cứ réo in ỏi,Jungkook xấu hổ phải chạy toát vào trong kiếm bàn ngồi ăn .

-Em mún ăn gì?_Namjoon cầm thực đơn đưa qua đưa lại.

-À.... Xem nào.. cái này ..cái này và cả cái này này nữa_Jungkook gọi một hơi cả chục món, người phục vụ tròn xoe nhìn Jungkook.

-Chị cứ lấy hết đi_Namjoon thấy người phục vụ ngớ ra đó liền lên tiếng vì biết họ đang nghĩ cái gì trong đầu mà.

-À... vâng quý khách đợi một lác sẽ có ngay_Người phục vụ quay sang cười với Namjoon, đến khi đi mà còn không chịu rời mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh.

-Em đó.. gọi gì mà lắm thế muốn anh sạt nghiệp à_Namjoon.

-Em đâu có trả tiền sợ gì?_Jungkook nheo mắt tinh nghịch

-Nhóc con_Namjoon phì cười trước câu nói và hành động đáng yêu của Jungkook.

Trong khi chờ đợi người ta đem thức ăn ra,Jungkook và Namjoon chơi trò u xùm nhéo mũi, mọi người trong nhà hàng đều nhìn cặp đôi trẻ con mà ôm bụng cười, nhiều người lại ganh tị quá trừng, ganh tị vì họ hạnh phúc quá.Đang chơi vui vẻ thì Jungkook nghe thấy tiếng cãi nhau của ai đó quen quen.

-Em xin lỗi mà... anh đừng đi_Một cô gái ăn mặc hở hang đang níu kéo ai đó.

-Buông_Một câu nói ngắn gọn lại rất lạnh lùng phát ra từ ai đó, không ai khác ngoài Jimine tổng giám đốc của Jungkook.

-Anh, em biết lỗi rồi mà, ở lại tí đi_ Cô gái đó ra sức nài nỉ.

-Biến, sau này không cho phép cô xuất hiện trước mặt tôi_Jimine đẩy tay cô gái đó ra, xảy bước đi ra ngoài để cô gái đó ôm mặt khóc nức nở.

Jungkook chề môi nhìn bộ phim mình mới vừa coi, hay thật rất hay điều này càng chứng minh Jimine không phải Jimin, anh ta chỉ mang vẻ bề ngoài giống Jimin, mà Jimine cũng đã,,.......

-Jimin_Namjoon thốt lên hai chữ khi nhìn thấy Jimine bước ra.Trong lòng đầy hoảng hốt.

-Anh ta không phải Jimin_Jungkook gẩy gẩy thức ăn trên bàn, nói có chút buồn bã.

-Không phải Jimin ư? Khuôn mặt đó......

-Rất giống Jimin phải không.?_Jungkook lên tiếng nói trước Namjoon.

-Rất giống, mà sao..._Namjoon hơi nghi ngờ, không lẽ Jungkook đã gặp cái người này rồi, vậy phản ứng của Jungkook lúc đó, lúc đó thế nào?

-Hắn là Jimine, tổng giám đốc của công ty em.

-Cùng làm chung công ty?_Namjoon.

Jungkook gật đầu, đôi mắt nhìn Namjoon không rời.

-Em có... có cần ... phải đổi nơi làm việc?_Namjoon ấp úng không biết có nên nói ra không, sợ Jungkook nhìn thấy khuôn mặt giống Jimin mỗi ngày lại hiểu lầm, và.....

-Không cần đâu?

-Thật là không cần chứ.

-Em ổn mà, dù gì hắn ta cũng không phải Jimin chỉ là mang vẻ bề ngoài giống thôi, em biết mà? Anh đừng lo là em nhìn nhầm rồi lại đau khổ, không có đâu.

Cứ tưởng rằng hôm nay đi chơi sẽ rất vui vẻ nhưng hình như lúc nào trong cuộc sống của Jungkook cũng hiện diện cái tên của hắn thì phải, cứ như chưa từng biến mất ấy.

Mấy tuần nay vẫn là thế, Jungkook và Namjoon ngày càng tiến triển còn việc ở công ty thì cứ thế, chỉ có điều Jungkook không có cách nào đối mặt với tổng giám đốc của mình, vì Jimine rất giống Jimin càng nhìn Jungkook càng mất lí trí.

-Alo_Jungkook nhấc máy.

-Em yêu nhớ em quá_Bambam ở đầu dây bên kia lên tiếng.

-Thật không, tao nhớ mày chết mất?_Jungkoo làm nũng trong điện thoại.

-Ráng đi honey, hai tuần nữa tao sẽ về với mày_Bambam

-Hai tuần cơ à? Lâu quá_Jungkook.

-Thế thì tao ở bên này luôn cho mày nhớ chơi_Bambam nghiêm nghị.

-Thằng khốn.À mày và Jackson vẫn khỏe chứ_Jungkook

-Vẫn tốt thỏ ạ? Còn mày và mọi người bên đó thì sao?_Bambam

-Chưa chết được? còn bác.... Bác.... Park.. vẫn khỏe?_Jungkook có chút lưỡng lự trong câu nói, ngay cái hôm Jimin không còn nữa thì bà Park đã lập tức ra nước ngoài cùng với Jackson và Bambam, Jungkook nghĩ có lẽ do bà Park quá đau buồn nên tìm một nơi xa để quên đi tất cả, và Jungkook cũng không còn ở Mĩ nữa mà trở về Hàn Quốc Jungkook không thể nào tiếp tục sống ở cái nơi chứa đầy nước mắt và đau lòng.

-Bác Park...... Bác ấy...qua đời ba năm trước rồi_Bambam nghẹn ngào trong điện thoại.

-Qua đời... Tại sao?_Như không tin vào sự thật này, không phải đang khỏe mạnh hay sao? Tại sao lại qua đời, không lẽ là do Jungkook, vì Jungkook mà Jimin không còn nữa, bà Park đau buồn mà uất ức qua đời, vậy không phải chính Jungkook là kẻ giết người sao?

-Là lỗi cho tao?_Jungkook khóc.

-Không phải đâu_Bambam lo lắng nói, sợ Jungkook tự trách bản thân mình mà làm chụyên dại dột.

-Tất cả là do tao? Nếu như ngày đó không phải tại tao thì Jimin đã không...... và bác Park cũng ........_Jungkook dường như nói không lên lời, tự trách bản thân mình.

-Mày đừng nghĩ vậy? Bốn năm trước khi vừa mới qua bên này, bác Park đã không muốn sống cùng tao và Jackson nên đã đi nơi khác, bất chấp cho sự ngăn cản của tao và Jackson...._Bambam thở dài rồi nói tiếp.

-Biết bác Park buồn vì cái chết của Jimin nên tao và Jackson cũng không muốn giữ lại và mong Bác Park sẽ bình tĩnh lại rồi về sống với tụi tao, nhưng được một năm thì hay tin bác Park bệnh ung thư mà chết, moị chuyện không phải do mày đâu Jungkook à? Đừng tự trách bản thân_Bambam nói một hơi, nhằm muốn giải thích những gì trong lòng Jungkook.

Bà Park đã mất và cùng cái bí mật kia chôn vùi vào hư vô, chẳng biết mọi chuyện rồi sẽ ra sau và như thế nào, chỉ biết thời gian vẫn vô tình trôi đi, cướp mất những thứ không đáng.

End chap 17.

Hôm nay tâm trạng tớ cực kì tồi tệ kiểu muốn chết luôn ý 😭😭. Vậy nên chap này mà được ít nhất 20 vote với 10 cmt tớ mới đăng chap tiếp nhé 😢😢😢.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net