Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có đợt gió ùa vào đem chiếc rèm cửa màu trắng đơn nhã khẽ tung bay.

Làn không khí mát dịu dần lạnh lẽo...nặng nề...

- Ta là sợ thằng bé không chịu nổi ! Ta cũng như cháu, cũng yêu ChanHee hơn cả chính mình. Nếu biết mọi chuyện rồi sẽ thế này, ta đã trả ChanHee về với cháu ngay từ hôm ấy !

Âm điệu trong những từ cuối câu của ông nhẹ bẫng, tắc nghẹn.

Hơi thở như bị ghim chặt bởi một nỗi ám ảnh đáng sợ.

Hôm ấy...

Là cái hôm để ông cho một Lee Sun tồn tại...

Ông còn nhớ đó là một ngày đông lạnh rét căm.

Bầu trời mang sắc xanh xám tẻ nhạt.

Căn biệt thự trắng tráng lệ đầy nổi bật trong là không khí mờ mịt nhưng không che dấu được sự đơn độc.

Khoảng vườn ba lá cỏ xanh mướt bị nhấn chìm bởi khối âm u đầy gió rét mướt.

Ông thẫn thờ đứng đấy rất lâu...

Không gian vắng lặng khiến tim ông một thêm lạnh ngắt, cái lạnh đến tê dại...

Nơi này từng là nơi ông cùng gia đình anh trai bên nhau...

Mặc dù thời gian của mỗi người đều rất hạn hẹp nhưng không hề ai cảm thất lạc lõng cả.

Những năm ông bà Lee đi đánh chiếm thị trường châu Âu , ông đã cùng Ljoe ở đây.

Ông lao vào những bản thiết kế đồ sộ và được vinh danh là kỹ sự bậc nhất.

Ljoe lao vào con đường thương trường ganh đua khốc liệt và đã trở thành Ljoe bất bại.

Ông đi khắp đây đó để hoàn thiện những công trình tầm cỡ .

Ljoe có mặt ở khắp tất cả những nơi có trụ sợ của tập đoàn để nắm hết mọi thứ về BC.

Vẫn như thế, mỗi người đều khó dứt ra được khỏi sự nghiệp của mình...

Dù vậy, điểm dừng cuối cùng vẫn là căn biệt thự trắng này.

Nhưng bây giờ...

Căn biệt thự trắng lạc lõng giữa ngày đông xám xịt...

Sẽ phải rất lâu sau, mọi người mới quay trở lại !

Còn ông thì sao ? Có lẽ là...không bao giờ nữa rồi...

Ông nén tiếng thở dài, vẻ mặt trầm ngâm.

Từ khi biết mình bị vô sinh, ông đã chọn cho mình cách im lặng mà bốc hơi...

Ông không muốn nhận thêm bất kì cái nhìn dò xét hay những nghi vấn thêm lần nào nữa !
Lee Min Woo - kỹ sư thiên tài.

Người ta nhìn vào cái danh lừng lẫy của ông và không kìm được sự thắc mắc và hiếu kỳ.
Tại sao ông vẫn chưa chịu lập gia đình...

Tại sao ông vẫn còn độc thân ...

Ông không ngăn được họ và cũng không thể tự ngăn được chính mình rơi vào đáy sâu của tuyệt vọng.

Sợ nhất là những lúc chị Lee nhìn ông cười :

" Chú ba, cho tôi bế cháu với chứ ! Ljoe thì tôi không bế được lần nào rồi ! "

Nỗi đau của ông lớn dần theo từng tích tắc, cho đến khi ông không còn có thể che giấu được nữa...không còn đối diện được nữa...

Vậy cũng đã gần một năm kể từ ngày ông ẩn cư bên Pháp.

Khung cảnh vẫn như xưa nhưng thấp thoáng sự lạnh lẽo đến tột độ...

Ông mỉm cười , nụ cười len lỏi những tia chua xót.

" Xin chào Lee Ljoe bất bại và ngang tàn !

Là chú có lỗi với cháu ! Không để lại một lời nào mà bỏ đi như thế.

Chú không tự mình thoát khỏi những đau thương mà số phận mang lại được. Chú đang chạy trốn chính bản thân mình. Để chú biến mất như thế, ít ra, chú sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Ljoe, chú tin chắc ngày cháu trở về đây cũng là ngày cháu thống trị hết thảy mọi thứ có trên thế gian này !

Rồi cháu sẽ yêu một người nào đó...

Nếu có thể, chú sẽ dùng hết tình cảm nơi chú để yêu thương, che chở và bảo vệ người đó cùng cháu.

Ljoe, người mà cháu yêu nhất cũng sẽ chính là người chú yêu nhất !

Thế nhé !

À, đừng tìm chú. Chú sẽ tự lộ diện khi nào cháu cần chú.

Mà Ljoe thì có lẽ không cần đến ai rồi. Haha !!!

Hẹn gặp cháu một ngày gần nhất... ( nếu có thể ... )

Chú của cháu - Lee Min Woo "

Ông nhẹ nhàng đặt phong bì nhỏ vào thùng thư trước cửa.

Nhìn thật kĩ nơi này một lần nữa , ông quay người...

Bỗng lọt vào mắt là một chiếc xe hơi đang dừng lại ...

Có người bước xuống, đi về phía căn biệt thự...

Ngay lập tức , ông nép người sau lùm cây gần đó.

Định bước đi , nhưng có một giọng nói đầy quen thuộc vang lên :

- Hai mẹ con nó chắc bây giờ chết rồi !

***

Không khí mát lạnh từ chiếc điều hòa bên trong khiến tôi dễ thở hơn phần nào.

Hai mắt bị ánh nắng chiếu vào chưa kịp thích nghi nên chỉ có thể thấy lờ mơ gian tầng thoáng đãng được bài trí khá độc đáo.

Những ma-nơ-canh cả người mặc những bộ trang phục bắt mắt được bày khắp nơi.

A, nơi đây là gì thế này...

Thẩm mỹ viện ? Shop quần áo ? ... ?

Trong cùng một lúc, những suy đoán chen chúc lấy nhau làm đầu tôi muốn nổ tung !

Chợt...Tôi thấy chính mình !

Còn thấy cả thư kí Ken và Ricky nữa !

Vẻ mặt của Ricky ngơ ngác y hệt biểu cảm của tôi.

Đưa mắt quan sát xung quanh, tôi không khỏi bị choáng ngợp.

Chúng tôi đang đứng trong một căn phòng lớn, những bức tường bao bọc xung quanh đều là những tấm gương lớn.

Còn chưa hết kinh ngạc thì đột nhiên...hai tấm kính ngay trước mặt tôi dàn về hai phía...

Theo sau đó là một chàng trai có mái tóc đỏ rực, quần áo bụi bặm đầy những vết mài rách và dây xích nối quanh.

Phong cách này rất lập dị, nhưng có một thứ có thể chấp nhận được...Người này đẹp trai !

Người ấy bước về phía chúng tôi, ánh mắt lóe lên những tia kỳ lạ, dừng vài giây trên người hai đứa rồi chuyển sang thư kí Ken, giọng pha chút trêu đùa :

- Cậu đến rồi ! Tôi còn cứ tưởng phải đợi đến mai chứ !

Thư kí Ken hừ một tiếng rồi nói với vẻ vội vàng :

- Johnny, không còn nhiều thời gian nữa đâu. Mau lên, tôi cho cậu một tiếng !

Người có tên Johnny nhìn hai đứa tôi rất lâu, ánh mắt quét từ trên xuống dưới khiến tôi lạnh người.

Johnny nhíu mày một lúc sau đó nháy mắt với thư kí Ken :

- Từ đã nào, để tôi làm quen với người đẹp của mình đã chứ !

Không cần bảo nhau, hai đứa tôi cùng lùi ra phía sau vài bước.

Cái gì mà...người đẹp của mình !

Nghe thấy ớn lạnh !

Không bận tâm đến dáng vẻ đầy khiếp sợ của hai đứa, Johnny nở một nụ cười đầy thân thiện, giọng nói nhẹ nhàng :

- Chào hai em ! Xin tự giới thiệu, huyng là nhà tạo mẫu và thiết kế nổi tiếng Johnny Kim !

" ...."

Đúng là bạn thư kí Ken có khác...

Nhưng mà Johnny Kim à ? Lạ hoắc !!!

Có lẽ người này nổi tiếng thật nhưng là nổi tiếng trên sao hỏa !

Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của hai đứa, Johnny có hơi chưng hửng...

Thư kí Ken lắc đầu thở dài :

- Johnny à, cậu cứ nói cậu là bạn của tôi thì có phải có giá hơn không ?

Johnny không thèm đả động đến người kiêu ngạo kia, vẫn hướng chúng tôi đầy tự hào :

- Không sao ! Hai em không biết thì để hyung tự nói. Hyung hiện đang là nhà stylist sáng giá của hàng loạt siêu sao nổi tiếng !

- ...

Thế ư...Thế à...

Những siêu sao này có phải cũng sống trên sao hỏa luôn rồi phải không...

Hai đứa tôi vẫn trưng ra bộ mặt không-biết-gì khiến không khí xung quanh phút chốc trở nên thật kì quái.

Thư kí Ken ngửa cổ cười lớn.

Johnny ho sặc sụa , sau đó không còn dành thời gian để tự giới thiệu nữa mà nháy mắt tự tin :

- Hôm nay, hyung sẽ biến hai em thành những chàng trai sành điệu nhất thế gian này !

Tim tôi thót lại...

Một hồi chuông cảnh báo khẩn cấp đang réo rắt vang lên.

***

Gian phòng rộng lớn được bao phủ bởi những bức tường là những tấm gương sáng lóa.

Không gian bốn chiều phản chiếu hình ảnh tôi ngồi bất động trên ghế.

Mang theo chiếc đầu rỗng tuếch vẫn đang còn chất đầy những kinh ngạc và cả bàng hoàng.

Thần trí tôi bay lơ lửng, đã rất lâu rồi mà vẫn chưa thể hồi phục sau chuỗi việc kỳ lạ này.

Ricky ngồi ghế bên, không khác tôi là bao, chỉ có điều, mắt chớp được vài lần.

Johnny xoay quanh bàn trang điểm, không ngừng lấy phấn , kẻ mắt rồi nhào vào chúng tôi mà hành hạ.

Thư kí Ken ở bên có vẻ sốt ruột, không ngừng đi đi lại lại :

- Johnny, cậu mau lên đi chứ ! Sắp muộn rồi !

- Johnny, muộn giờ rồi, muộn giờ rồi !

- ...

Johnny vẫn im lặng tập trung cao độ, tay cầm chiếc kéo nhỏ tỉa tỉa đám tóc trước trán của tôi một cách điêu luyện.

Một lúc sau...

- Ok ! Xong rồi đây. Ken, cậu thấy sao ?

Johnny đứng sau tôi, búng về phía thư kí Ken chiếc nháy mắt kiêu hãnh.

Và cũng trong nháy mắt đó, không khí trở nên thật yên tĩnh.

Tôi nín lặng, tay bịt miệng.

Cơn chấn động mạnh lao tới khiến hồn phách tôi bủn rủn, mắt mở to hết cỡ nhìn chằm chằm người trong gương kia.

Chúa...Chúa ơi...

Mà bỏ đi, kêu Chúa vô ích thôi !

Ngài có chứng kiến cảnh này cũng té ngửa mất thôi !

ChanHee à...ChanHee đáng yêu đâu rồi...

Kia ...Kia là ai !!!

Mái tóc hồng mềm của tôi từ bao giờ đã mang màu tím nhạt, chưa hết còn có xen vào vài sợi đỏ, sợi trắng.

Đám tóc lòa xòa đơn giản trước trán cũng đã được tỉa lại bằng những đường ngẫu hứng khiến tôi trông thật nổi loạn.

Khuôn mặt mộc có làn da trắng mịn của tôi cũng đã thay đổi đến mức tôi không còn nhận ra được mình nữa.

Kia là một chàng trai có gương mặt đầy cá tính, má được phủ lớp phấn nhẹ nhưng gây được sự chú ý .

Quanh mắt là một khoảng xanh nhạt, chì mắt đen tạo thành nét nổi bật biến đôi mắt của tôi phát ra những ánh nhìn ...bất cần.

Tôi không kìm được mà véo má mình !

- Aaaaaaa !!! Trời ơi !

Tiếng hét thất thanh của Ricky lôi tôi ra khỏi cơn chấn động kia.

Nhưng khi nhìn sang...Tôi đã không chịu được mà ngã khỏi ghế.

Ricky cute cũng mất luôn rồi...

Mái tóc của Ricky bây giờ được nhuộm màu đỏ rực, kiểu tóc thì ngông cuồng, chỗ ngắn chỗ dài như bị con gì đó gặm.

Rất cá tính và ăn chơi !

Hai đứa tôi nhìn chằm chằm nhau, chết lặng.

Phản ứng duy nhất chỉ còn là những cái chớp mắt mất hồn đầy hoang mang.

Thư kí Ken ồ lên một , có vẻ rất hài lòng :

- Johnny , cậu cừ lắm ! haha, tôi thật thông thái khi ban phát trách nhiệm này cho cậu.

Johnny nhún vai, lại nháy mắt tinh nghịch :

- Chút nữa , hai chàng trai à không "hai cô nàng" sành điệu mới chính thức xuất hiện.

Johnny vừa dứt lời thì dúi vào mỗi đứa một chiếc túi lớn và đồng thời đẩy chúng tôi vào gian phòng thay đồ.

Tôi choáng váng , nhưng tay vẫn vô thức mở chiếc túi kia ra xem...kịp hét lên một tiếng rồi nhào ra nhìn thư kí Ken đầy tức giận :

- Anh đang làm cái gì thế hả !!!

Ricky cũng mở mạnh cửa, xông đến mà lớn tiếng phẫn nộ :

- Anh làm gì với tụi em đấy hả !

Ricky giơ chiếc váy bó sát người, ngắn cũn cỡn lên, trừng mắt đầy sát khí :

- Cái gì đây ? Anh biến tụi em thành gì đây ?

Đúng là hết chịu nổi !!!!

Johnny có hơi ngạc nhiên trước thái độ của chúng tôi, giọng điệu lại khá bình tĩnh :

- Ồ ! Đây là mẫu thiết kế mới nhất của anh đấy.

Hai đứa đồng thanh hét lên :

- Chúng tôi không nói anh !!!

Tôi giận dữ ném chiếc túi đồ vào người thư kí Ken :

- Anh mau đưa bọn em về ngay đi !

Thư kí Ken nhìn hai đứa với vẻ mặt khổ sở, giọng điệu nài nỉ :

- Bạn ChanHee à, bạn Ricky à, hai bạn làm ơn thay đồ nhanh rồi đi với tôi ! Không còn thời gian đâu !

Cái gì ? Người này đang chơi đểu chúng tôi à ? Biến chúng tôi thành những "cô nàng" gì gì rồi định dẫn đi đâu nữa ! Tại sao lại bắt chúng tôi giả gái chứ

Hết trò...

Mà đáng lẽ giờ này anh ta phải có mặt ở hội nghị cùng với người ấy chứ, sao lại chạy tới đây !

Tôi đang định rút điện thoại gọi xem thế nào thì...điện thoại để ở lớp mất rồi...

Hai đứa tôi mặt sa sầm, đứng khoanh tay , lắc đầu đầy kiên quyết !

Thư kí Ken tiếp tục nhẹ giọng :

- Hai bạn ngoan ngoan tí đi, mau nào, làm đi nào .

Vẫn lắc đầu...

Thứ nhất, hai đứa không phải là con nít mà dễ dàng bị dụ dỗ như vậy.

Thứ hai, bản mặt cáo già của người này khiến hai đứa không muốn lắc đầu cũng khó !

Thư kí Ken thỏa hiệp không xong thì vẻ mặt lại kiêu ngạo như cũ, giọng nói cũng thay đổi hẳn, trở thành nghiêm nghị :

- Hai bạn nhất định phải giúp tôi - Thư kí Ken nhìn tôi đẩy gọng kính - bạn ChanHee à, bạn sao lại phũ phàng như thế. Tôi giúp bạn với Ljoe bao nhiêu hả ? cả tháng nay, tôi vùi mặt vào công việc để Ljoe nhởn nhơ với bạn thế mà bạn lại tàn nhẫn đến nỗi không giúp tôi được một lần !!!

Cảm giác tội lỗi lại bám lấy khiến tôi nhỏ giọng hơn :

- Thì anh muốn em giúp gì phải nói rõ ra chứ ? Mà tại sao lại bắt bọn em giả gái thế này cơ chứ

Tự nhiên đến lớp lôi hai đứa tới đây, gặp Johnny quái dị và làm loạt hành động quái gở thì ai mà chịu nổi...

Thư kí Ken ho một tiếng, đẩy cặp kính :

- Hôm nay, tôi đi xem mắt.

Hai đứa tôi sững người,chưa kịp thắc mắc gì thì đã bị thư kí Ken đẩy vào phòng thay đồ...

- Nếu không muốn em tháo giày ra thì anh đi chậm lại ngay ! - Tôi hoảng hốt bíu chặt vào áo thư kí Ken, nhấc chân từng bước thật e dè trên đôi cao gót đế...10 phân ! *huhu mấy ông này làm gì HeeHee của tui vại*

Thư kí Ken đứng giữa làm tay vịn cho tôi và Ricky, thở dài một tiếng :

- Hai bạn rắc rối quá ! Thế này có khác gì tôi rước hai bạn từ trên núi về không hả ?

Tôi lườm người đang vênh váo kia , chỉ muốn đá ngay cho anh ta một cú !

Nếu không phải vì cuộc gặp mặt quan trọng mang tính chất định đoạt cho hôn nhân đại sự cả đời của anh ta thì tôi đã không phải biến mình thành tệ hại thế này.

Mặt mũi thì biến dạng, tóc tai thì nổi loạn, ngay đến cả bộ váy ngắn còn chưa tới đầu gối mà tôi đang mặc trên người cũng thật quá nổi bật !

Vừa mới bước vào nhà hàng đã thu hút được ngay vô số ánh mắt bất thường không ngừng đổ dồn về phía chúng tôi !

Thật chỉ muốn trốn quách đi cho xong...

Nhưng mà lương tâm thánh thiện của tôi không cho phép mình làm như thế...

Hay chính xác hơn là thỏ con không thoát nổi móng vuốt sắc nhọn của cáo già tàn ác.

Mặt tôi đỏ bừng, cắn cắn môi ngượng ngùng nhìn bọn họ.

Ngay lập tức, họ quay người, lảng tránh cái nhìn đầy thiện chí của tôi !

Ôi trời ! Tôi không khỏi than thầm một tiếng rồi cúi gằm mặt.

Không lẽ...bộ dạng của tôi trông khiếp sợ đến thế sao !

Cũng may là tôi nhanh chóng được giải thoát khỏi nơi đó nếu không tôi sợ mình sẽ ngã mất.

Vừa bước vào gian phòng ăn được đặt sẵn, tôi vuốt ngực nhẹ nhõm, cảm thấy dễ thở hơn một chút.

Khung cảnh lãng mạn được bày ra trước mắt khiến tôi tạm thời quên đi thảm cảnh khủng khiếp vừa rồi.

Tâm trí tôi thả lỏng hơn, bắt đầu đưa mắt quan sát xung quanh khắp một lượt !

Một không gian ấm áp...

Những chiếc nến thơm nhỏ được đặt trên giá gỗ tinh xảo đầy lung linh, tỏa hương lan tràn.

Bức tường lớn kế bên được khắc họa trên đó đôi tình nhân đang ôm nhau dưới tán cây bóng râm ven đường...

Những bản tình ca nhẹ nhàng được đệm lên bởi nhóm nhạc công mặc lễ phục chỉnh tề đang đứng cạnh chiếc bàn ăn lớn.

Trên đó, có những hộp thủy tinh trong suốt , bên trong được rải đầy những cánh hoa hồng dập dờn trên sóng nước.

Tôi không kìm được mà phải thốt lên kinh ngạc trước màn bài trí ngọt ngào và công phu này !

Thật không ngờ Thư kí Ken lại bỏ ra công sức chuẩn bị thế này chỉ để...từ chối cô gái kia !

Nghe nói nhà hàng cao cấp này, ai dám tới đây thì đều phải có tiềm lực kinh tế tầm cỡ mới đến .

Một bữa ăn rất đơn giản ở đây nhưng có giá tương ứng với số tiền lương nửa năm của viên chức nhà nước.

Đặt phòng cầu kì thế này thì có lẽ Thư kí Ken phải bỏ ra mất một đống tiền lớn lắm đây !

Nhưng vẻ mặt người kia vẫn thật vênh váo, hay lắm, trợ thủ đắc lực của anh mà, chắc hẳn xông xênh lắm !

Tập đoàn BC à...cắt lương người này đi cho rồi...

Thư kí Ken đúng là sự kết hợp hoàn hảo giữa người ngoài hành tinh và người cõi âm chốn địa phủ !

Trong lúc tôi còn đang mường tượng đến một thế giới tươi đẹp không có cáo già kia thì...

Phụt !

Tiếng nhạc đã bị cắt phăng chỉ trong tích tắc.

Thoáng chốc, không khí đã trở nên thật yên tĩnh đến nỗi nghe thấy cả tiếng chảy của những giọt sáp nến...

Vậy là khung cảnh huyền ảo kia đã bị cuốn phăng đi theo cách đầy chớp nhoáng và đầy tàn nhẫn.

Và thủ phạm...không ai khác chính là...

Nhóm nhạc công ngừng tay lại, đồng loạt dùng ánh mắt tràn ngập sự kinh hoảng hướng về phía ba người chúng tôi...

Ối...

Pama à....

Từ ngày hai người sinh thiên thần ChanHee ra cho đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên ngoại hình của con làm người ta khiếp đảm tới vậy ! *hahaha*

Tôi và Ricky xấu hổ nhìn lảng đi nới khác còn thư kí Ken lầm bầm vài câu đầy khó chịu trong tiếng nhạc...hỗn loạn.

Sự phối hợp nhịp nhàng ban nãy bây giờ đã trở nên xiêu vẹo, tiết tấu của bản tình ca êm dịu đã chuyển thành những nhịp dồn dập, đúng tiêu chuẩn cới nhạc nền một bộ phim kinh dị máu me.

Đã đến lúc này mà tôi vẫn đủ can đảm để đứng đây thì rõ ràng là một kỳ tích vĩ đại trong lịch sử loài người.

Thư kí Ken nhìn đồng hồ rồi bước nhanh về phía bàn, ngồi mạnh vào ghế, giọng điệu bực tức :

- Được lắm ! Tôi đã cố tình đến muộn một tiếng rồi mà cô ta vẫn còn chưa có mặt. Quá thể ! Đã vậy, tôi sẽ không nể tình nữa mà từ chối thẳng mặt cho cô ta thấm thía thế nào là nỗi đau xóc óc khi mà bị người đàn ông phong độ hào hao bậc nhất tôi đây vứt bỏ !

- ....

Tôi và Ricky bị kéo theo ngồi cạnh hai bên nhìn thư kí Ken thật lâu mà vẫn không thốt được lời nào.

Đến muộn 1 tiếng ? Từ chối thẳng mặt ? Nỗi đau xóc óc ? Phong độ hào hoa bậc nhất ?

Chỉ một câu mà khiến tôi choáng váng tới mấy lần !

Tôi dám chắc chắn rằng nếu để tên Key, MinKyu và ICE hợp lại cũng chẳng bao giờ buông được câu vừa biến thái vừa tự sướng lại vừa thâm độc như người kia !

Thư kí Ken xứng danh là người có đẳng cấp cao nhất trong lĩnh vực gàn dở.

Chẳng thế mà vì không muốn kết hôn sớm , muốn còn được chơi bời, đàn đúm nên mới từ chối cuộc hôn nhân được hai bên gia đình định sẵn.

Mà người kia đường đường là đại tiểu thư danh giá của một gia đình quan chức lớn.

Một mỹ nữ xinh đẹp ngời ngời, dáng người chuẩn và thêm nữa là trình độ học vấn uyên bác !

Tất nhiên những điều này tôi chỉ nghe lại được từ lời thư kí Ken , mà người phóng đại này nói thì tôi sẽ chỉ hình dung ra người con gái xuất sắc kia là...Thị Nở không hơn không kém !

Đừng trách tôi mang trong mình suy nghĩ ác hiểm !

Chứ làm gì có lí do nào để người mê gái như thư kí Ken đây lại có thái độ tuyệt tình với mỹ nữ kia.

Tuy Ricky không nói ra nhưng nhìn thấy cái liếc xéo sắc lẻm và cái bĩu môi xem thường mà Ricky dành cho thư kí Ken thì tôi đã hiểu rõ suy nghĩ của Ricky như thế nào rồi.

Thư kí Ken lảng tờ đi thái độ khinh khỉnh của hai đứa, nghiêm túc chỉ tay vào Ricky hỏi :

- Bạn Ricky là ai ?

Ricky đờ người một lúc, nét mặt sa sầm đầy khó coi , gằn từng chữ :

- Em yêu của anh !!! Đã được chưa hả !!!

Tôi có cảm tưởng như dứt lời thì Ricky sẽ nhào luôn vào người đang gật gù ra chiều hài lòng kia mà đánh một trận tơi bời.

Thư kí Ken đẩy cặp kính rồi bắt đầu chĩa sang phía tôi :

- Bạn ChanHee là ai ?

Cơn giận dữ tức thời bùng lên khiến hơi thở của tôi trở nên dồn dập, giọng nói đứt quãng bởi những âm nén đầy sự tức tối và cả ghê sợ :

- Em yêu của anh !

Chưa bao giờ tôi thấy những lời mình nói ra lại khó nghe đến vậy !

Em yêu ư ? Em yêu của ác ma kia ư ?

Nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn không thể nào hiểu nổi làm sao trên đời này lại tồn tại một người quái dị như oan hồn kia cơ chứ !

Tôi không cần quan tâm anh ta tại sao lại đi từ chối mỹ nữ xinh đẹp kia nữa, cứ cho là anh ta có những lý lẽ riêng đậm chất biến thái của mình đi !

Ừ thì từ hôn, vậy đáng lẽ ra người mà anh ta kéo đi cùng là bố mẹ anh ta chứ đâu phải hai đứa nhóc tì không có chút kinh nghiêm này !

Chưa hết,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net