Chap 27: Anh...đã yêu cô ta...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tia nắng sớm yếu ớt chiếu vào phòng nó. Một ngày mới lại bắt đầu, một tuần mới lại đến và có lẽ sẽ có nhiều điều mới mẻ.

Nó chỉnh sửa lại điệu bộ chán nản của mình để không ai biết là mình đã từng rất đau khổ.

Nó xuống nhà với tâm trạng không mấy vui vẻ, tính đi học luôn nhưng đã thấy bữa sáng trên bàn cùng khuôn mặt phúc hậu của cô Sol Hee. Nó cười tươi:

- Cô Sol Hee!

Nhìn nó hôm nay dậy sớm cô hơi bất ngờ nhưng cũng cười lại:

- Cháu dậy rồi sao?

- Vâng, cô đi lâu quá đấy! Cháu phải ăn cơm quán gầy hết người rồi đây!

Nó hơi dỗi.

- Vậy chứ bộ cậu chủ không nấu cho cháu ăn sao?

Cô Sol Hee nửa thật nửa đùa nói.

Nghe đến tên hắn tim nó hơi nhói nhưng vẫn che giấu sau cái trề môi và nụ cười rất ư là giả tạo:

- Xì, cái loại đó mà biết nấu mới sợ!

Cô Sol Hee bật cười lớn:

- Thôi, ăn sáng đi rồi còn đi học!

- Dae!

Nó vui vẻ ngồi vào bàn ăn, cố ăn thật nhanh như kiểu sợ ai ăn mất phần nhưng thật ra là không muốn nhìn thấy hắn.

- Ăn từ từ thôi, ở dưới bếp còn mà!

Cô Sol Hee không nhịn nổi cười.

Nó không nói chỉ cười trừ.

Thấy hắn đi xuống, vẫn cái vẻ lạnh lùng khó hiểu đó, nó liền đứng dậy xách ba lô đi học luôn. Và không quên chào cô Sol Hee một tiếng.

Nó đang cố tình tránh hắn sao? Nó cũng không biết nữa nhưng nó vẫn không đủ tự tin để đối mặt với hắn. Lòng nó lúc này đang rất hoang mang, nếu đối mặt thì nó không biết nên như thế nào nữa.

.

Trường SOPA

Nó vào lớp với tâm trạng rất là không tốt. Irene đã đến và đang ngồi nghe nhạc, nó bước vào chỗ. Nhưng ...

Sao lại có một cái bàn dưới bàn nó vậy? Chẳng lẽ hắn muốn đuổi nó đi?

Nó kéo nhỏ bạn xuống:

- Ê, Irene sao lại có một cái bàn dưới bàn tao vậy?

- Sao tao biết được, đến đã thấy rồi!

- Ờ ... chẳng lẽ có học sinh mới sao?

- Hình như vậy á! Nghe loáng thoáng mấy đứa bảo vậy mà!

Nó không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu.

- Mà không biết học sinh mới như thế nào nhề? Trai hay gái ta?...

Irene ngồi thong dong với mấy cái tưởng tượng đặc biệt của mình trong khi nó vẫn thấy rất rối bời.

Tại căng tin.

- Mày với Jungkook có chuyện gì hả? Hay sao mà mới thấy mặt hắn đã kéo tao xuống đây rồi?

Irene đăm chiêu nhìn nó.

Nó không trả lời chỉ nhún vai.

- Nhìn mày nghi lắm nha!

- Thật vậy sao?

Nó cố tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Còn không khai mau!

- Không có!

Nó thản nhiên.

- Tính phét tao à? Nói điiiiiii

- Không có thật mà, ơ cái con điên này!

- Điên? Mày cẩn thận không tao tung tin mày ở cùng nhà với Jungkook bây giờ!

- Tùy mày!

Thái độ rất ư là thản nhiên của nó làm cho Irene tức lộn ruột.

- Mày có coi tao là bạn không đấy!

Irene giả dỗi.

- À vâng... có ...

- Vậy mà mày ... híc ... híc ...

Irene chực khóc (chiêu tủ)

- Thôi thôi coi như là tao sợ mày! Được chưa!

- Được rồi_nín hẳn, tươi tỉnh trở lại _Kể đi

- Mày thay đổi nhanh nhờ!

- Kệ đi, kể lẹ coi!

- Chiều!

Nó thản nhiên.

.

.

.

Tại sân thượng.

- Anh gọi em hả?

Jihyo cười hớn hở khi biết được là hắn tìm gặp riêng cô (sự kiện 1 0 2)

Đáp trả là khuôn mặt vô cảm, ánh mắt bất cần pha chút tức giận.

- Sao cô lại thuê người hãm hại Yeri?

Hắn xoáy cái nhìn sắc lạnh vào Jihyo nhưng cô vẫn rất thản nhiên như không biết gì.

- Anh nói vậy là sao? Em không hiểu!

Hắn cười nửa miệng:

- Không biết? Hay giả vờ không biết vậy?

Hắn tiến lại gần Jihyo, càng gần cô càng hoảng. Vẫn cái giọng lạnh lùng hắn tiếp:

- Vụ ở sau phòng tin, tiếp đến vụ ở căng tin, rồi vụ du côn. Cô còn âm mưu gì thì bày ra luôn đi.

Mặt cô nàng giờ đã tái mét lại, cứ thế một người tiến – một người lùi rồi cũng đến chân tường.

Hắn đưa tay lên siết cổ Jihyo.

- Jung... Jungkook ... bỏ ... em ra...

- Vụ ở sau phòng tin tôi đã nhắm mắt cho qua, đến vụ ở căng tin tôi lấy bọn kia ra làm gương mà cô không soi. Tôi tha cho cô chỉ vì nể mặt đến người đã sinh ra và nuôi sống một con quỷ như cô thôi. Đến vụ du côn thì cô hơi quá rồi đấy!

Từng câu từng chữ một của hắn chiếu thẳng vào tâm can của cô.

Jihyo cố kéo tay hắn ra nhưng càng bị siết chặt hơn.

- Jungkook ... ngạt ... thở ...

Hắn hất tay làm cô ả ngã nhoài xuống đất

- May cho cô là tôi không thích đánh phụ nữ, nếu cô mà là con trai thì đã không xong rồi.

Jihyo vừa được thả ra thì thở lấy thở để, hai tay ôm cổ:

- Anh ... Rốt cuộc là con phù thủy đó đã cho anh uống bùa mê thuốc lú gì mà anh lại đối xử với em như vậy?

- Phù thủy? Hai chữ phù thủy đó hợp với cô hơn đấy! Liệu mà ăn nói cho đàng hoàng vào không thì đừng mong nói được thêm câu nào nữa!

- Anh ... anh ...

Jihyo bất lực nhìn hắn.

- Cô mà còn đụng đến Yeri một lần nữa thì tự biết hậu quả rồi đấy!

- Vậy việc công ty nhà em bị thua lỗ nặng là do anh làm?

Hắn nhướn mày rồi đút hai tay vô túi tiến lại phía cửa đi xuống tầng.

- Anh ... đã yêu cô ta...

Mặt Jihyo tèm nhem nước mắt, hơi thở vẫn chưa trở lại bình thường.

Hắn cười nửa miệng:

- Yêu hay không cũng không tới lượt cô lên tiếng.

- Anh ... Anh ... Còn Sana thì sao chứ? Anh sẽ phải hối hận!

Jihyo gào lên.

Hắn hơi khựng lại nhưng vẫn đi tiếp bỏ mặc Jihyo đang thở khó nhọc.

- Anh sẽ phải hối hận vì những việc làm hôm nay, còn cô Yeri, cô sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu! Ha ha... khụ ...khụ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net