Hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Hôm nay, trời sắp chuyển sang đông, hàng cây lá úa đã rụng hết tự khi nào, khí trời bắt đầu se lạnh, có lúc một cơn gió thổi mát làn da, có lúc cái lạnh buốt óc chạy dọc khắp cơ thể làm con người ta cảm thấy khó chịu. Những nụ hoa loa kèn sau vườn đã rụng, như nỗi lòng khó nói của tuổi thanh xuân. Cả một không gian bao phủ bởi lớp sương mù mờ ảo, mềm mại như đám mây trên trời bay xuống, và chằng chịt tựa mái tóc ai trắng xóa. Cũng như bao ngày, Jun dậy thật sớm, nhưng hôm nay sớm hơn, chắc cậu lạnh, bên ngoài, hay sâu thẫm trái tim. Jun tựa người bên cửa số, tay nâng niu tách cà phê nóng tỏa khói thơm lừng, cậu lẳng lặng nhìn khung cảnh đất trời khi thời tiết chuyển mình, lại qua rồi một mùa thu !
  Cậu lại nhớ đến những ngày tháng lúc trước, từ khi gặp anh, cậu đã biết được thế nào cảm giác rung động bởi một người xa lạ, và cuộc sống của cậu cũng đổi thay từ đó, cậu mạnh mẽ hơn, hòa đồng hơn và ít khi phải khóc hơn nữa, cậu cũng thấy được, nếu cả thế giới quay lưng với cậu thì ít nhất, người còn lại bên cậu mãi là anh.
Đang thẫn thơ trong dòng chảy những suy nghĩ, Jun khẽ giật mình khi cảm nhận được, vòng tay của ai đó đang ôm lấy cậu. Lúc đầu, cậu cựa quậy, nhưng khi biết nó là của ai rồi, cậu lại đứng yên, đặt tách cà phê xuống rồi nắm chặt hay bàn tay đang mân mê trên cơ thể cậu. Giữa tiết trời giá buốt cuối thu, Jun vẫn cảm thấy ấm áp vô cùng, là vì những giọt cà phê nóng hổi hay hơi ấm tỏa ra từ vòng tay của anh, tại sao đi nữa, Jun vẫn hạnh phúc vô cùng. Isaac ngày một ôm chặt hơn làm Jun hơi khó chịu, anh tựa cằm vào hõm cổ của cậu rồi khẽ hôn nhẹ lên mép tai Jun. Nụ hôn nồng thắm mỗi sớm mai thức dậy, cậu cũng không phản ứng, mặc kệ cơ thể hai người chạm sát vào nhau như hòa làm một, là vì cậu yếu đuối hơn anh hay đơn giản, cậu thích được người yêu ôm ấp từ phía sau như vậy. Isaac nhắm mắt, Jun mơ hồ nhìn về phía trước, phía con đường đầy gió rét mịt mù đang chờ đợi hai người bước đến.
Những tia nắng hồng bắt đầu réo rắt phía xa xa thành phố, Jun xoay người qua, đưa tay chạm vào ngược Isaac đẩy nhẹ ra:
_ Ưm, được rồi, buông em ra đi
  Anh lại đè cậu áp sát vào cửa sổ, thì thầm hơi ấm quyến rũ vào vành tai đỏ ửng của cậu :
_ Nhưng anh chưa đã...
Bây giờ không chỉ tai, mà cả gương mặt đáng yêu của cậu đều đỏ:
_ quá ... á ( Jun rên rỉ khi anh lại ôm lấy cơ thể cậu)
Đi.. đi học... trễ rồi...
... Isaac... A..
Jun dùng hết sức đẩy anh ra, vội quay mặt bước đi, Isaac nhìn theo những bước chân bối rối, lẫm chẫm của cậu mà bật cười thành tiếng.
Jun lại mặc chiếc áo phông trắng mỏng manh, khoác áo tay lửng đã sờn củ, đi giữa trời lạnh thế này, không ngả bệnh thì cũng lạnh đến đóng băng. Nhưng có lẽ, cậu quen rồi. Isaac nhìn Jun nhíu mày lo lắng :
_ Em ăn bận thế này ra đường hả ?
Cậu nhún vai:
_ Ưm, nhưng như thế ấm lắm rồi .
_ Như vậy bệnh chắc luôn á, nghe lời anh, mặc áo khoác khác đi cho bớt lạnh.
Jun lẩm bẩm " Lại gia trưởng nữa " rồi nét mặt cậu lại tỏ vẻ u buồn :
_ Không sao, anh đừng lo, em... ổn ...
_ Hay ... em không cái áo nào khác.
Đúng vậy, từ trước đến giờ, vì còn không đủ tiền ăn nên nhà cậu làm gì có áo đẹp, năm nào cũng vậy, cứ mỗi mùa đông tới là Jun phải cắn răng đi lại ngoài đường, lạnh thì có lạnh, nhưng chiếc áo cậu đang mặc là quà sinh nhật cuối cùng mà mẹ Jun tặng cho cậu. Cậu lại im lặng. Isaac thấy thế, lấy chiếc khăn choàng cổ màu đỏ vẹt đô ra khoác lên cổ cậu. Mỉm cười :
_ Tặng gấu !
Jun hạnh phúc đến đứng cả người, cậu còn nghĩ chắc là mình đang mơ một giấc mơ đẹp nhất, đây là lần đầu trong đời, một người bạn tặng quà cho cậu. Nhưng bây giờ, anh và cậu đâu đơn thuần là bạn. Jun xúc động vô cùng, tay run run cầm lấy tay anh. Một giọt nước mắt vô thức chạy xuống thắm vào vải lụa.
_ Cảm... cảm ơn.. a..

  ___ Giờ ra chơi ___
Từ lúc anh hát tặng cậu, Hạ Vi đã căm thù Jun rất nhiều, tuy hiện tại cô và Cường đang rất nồng thắm nhưng trong trái tim hẹp hòi ấy, cô vẫn muốn Isaac thuộc về mình, mình không yêu được thì cũng không một ai yêu được. Cô liền nghĩ ra một kế hoạch trả thù khá là "nhân đạo".
_ Hứ, trời cũng lạnh đấy, nhưng tao sẽ cho mày biết, trái tim tao còn lạnh hơn gấp trăm lần. Háháhá...
Tranh thủ lúc Jun và Will xuống category ăn, cô lẻn đến bên bàn học cậu, đút vào quyển tập cậu một tờ giấy màu vàng nhỏ. Trong đó là một dòng chữ có nét viết của Isaac : " Chiều nay chúng ta hẹn , tại ga xe lửa ngoại ô nhé. ❤" Thực sự, đó là tờ giấy hẹn hò của anh viết cho cô ta lúc trước, cô ta giữ lại thật kĩ để có dịp biến nó thành một cái bẫy chết người mà có lẽ, một người ngây thơ cả tin như cậu sẽ mắc phải. Cô nở nụ cười hồ ly rồi lẳng lặng bước đi.
  Vào học, Jun lật tập ra ,cậu cầm tờ giấy ma mị ấy lên đọc, từng con chữ như một nụ hoa nở rộ trong mắt cậu làm trái tim cậu vui sướng vô cùng, đọc xong, cậu liếc nhìn anh, anh vẫn chăm chú đọc sách mà không hề biết người yêu mình sắp gặp phải nhiều nguy hiểm. Còn Jun, trong lòng cậu lúc này là một mớ hỗn độn tâm tư suy nghĩ : " Mình phải làm sao đây, anh ấy muốn hẹn hò với mình hả? " " Từ nào đến giờ, biết hẹn hò bao giờ đâu " " Hay anh ấy đùa mình, chắcvậy, ảnh thích đùa lắm ," " Hay mình quay qua hỏi thắng xem sao, "" Nhưng nếu ảnh làm trò lãng mạn này, mình hỏi thì mất lịch sự không ta ? " " Tại sao ảnh lại... tốt với mình như vậy, tại sao? " " Lúc sáng, ảnh còn tặng mình chiếc khăn , bây giờ lại còn hẹn với ..  thích quá thích quá.. ! "....... vơn vơn.
    Và cuối cùng, khi những suy luận của Jun đánh lộn với nhau xong, cậu quyết định im lặng, chiều nay sẽ đến chỗ hẹn. Phía xa xa, một ánh mắt đáng sợ đang chựt chờ Jun đến.

    Chiều cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều, những mảng mây xám đụt che mất mặt trời, từng cơn gió gào thét như muốn cuốn trôi tất cả những gì sót lại của cả một ngày u tối. Lá vàng bay. Jun sửa soạn cho mình bộ đồ thật đẹp nhưng đơn giản, áo sơ mi kẻ sọc, quần jean ngã màu bó sát đùi và không thể thiếu được, chiếc khăn gió ấm. Jun bước vội trên đường, cậu sợ cái cảm giác buốt lạnh lúc này, và hơn hết, cậu sợ trong buổi hẹn hò đầu tiên, anh phải chờ đợi cậu. Con đường đến ga cũ vắng tênh, trời đất ngày càng tối dần, bước chân cậu dẫm trên lá thu rơi nghe sột soạt, thỉnh thoảng nghe bên kia thành phố tiếng còi tàu văng vẳng mà ruột gan não nề. Cậu vẫn bước thật nhanh, có lẽ thứ mảnh liệt nhất lúc bấy giờ tồn tại trong cậu là niềm tin về tình yêu của anh đang đợi chờ Jun phía trước, nó vượt qua mọi giông tố và nỗi sợ đang ngày một lớn dần bủa vây lấy cậu, cứ nghĩ đến, nơi đó có anh chờ, có nụ cười tỏa nắng của anh sưởi ấm trái tim cậu là Jun nắm chặt bàn tay, dấn thân mình vào làn sương mù giá rét.
  Tới chỗ hẹn, trái với những gì Jun đã nghĩ, không phải là ngàn đóa hồng khoe sắc thuở hẹn hò, không phải tiếng đàn guitar hiền dịu, càng không phải một soái ca đang đội rét để chờ cậu như trong bao tiểu thuyết ngôn tình mà cậu từng mơ ước. Chỉ có, sân ga trống vắng, những toa tàu cũ rĩ sét, và tiếng cót két khi gió mạnh thổi vào mái hiên tạo cảm giác ma mị, huyền bí đến rợn người. Jun còn nghĩ, chắc là anh có việc bận nên đến muộn, nhưng sự xuất hiện của một số người làm cậu sựt tỉnh dậy khỏi tình yêu mù quáng. Một tên hút thuốc đeo kính đen bước ra trong buồng lái, một tên to béo cầm theo cây gậy đinh sắt nhọn, hai tên xâm mình những tatoo đáng sợ trên nóc tàu, cùng với tiếng whistle lanh lảnh. Jun bắt đầu run sợ, cậu sụt lùi, sụt lùi từng bước. Run. Lạnh. Đôi môi Jun mấp máy. Không nên lời. Cậu còn chưa định hình được cái chuyện tồi tệ nào sẽ xảy ra với mình thì một người phụ nữ bước đến phía sau cậu, vịn vai làm cậu hoảng sợ ngã ngửa xuống. Trong đôi mắt kinh hãi của Jun là một người phụ nữ khá quen thuộc, và việc cô ta ở đây không phải là điều ngẫu nhiên, chắc, cậu cũng nhận ra được gần hết sự thật.
_ Chào nhóc, đi đâu thế, hẹnvới người yêu hả ? Ả ta nói giọng đểu cáng .
_ H..Hạ.. Vi.. Ch..Chị muốn .. Cơ thể cậu bất giác run lên khi nhìn thấy gương mặt sắc lạnh của ạ, và cậu nghe thấy, tiếng bước chân của bọn giang hồ đang tiến đến.
_ Haha, sợ rồi sao, chị làm gì cưng đâu cưng sợ.
Rồi ả hét to xé nát cái không gian vắng lặng và con tim bé nhỏ của Jun:
_ Nếu mày biết sợ, thì MÀY ĐÃ KHÔNG CƯỚP ISAAC TỪ TAY TAO RỒI...
Nước mắt cậu chợt tuông rơi, cậu lấy hết sức lực mà hét thẳng vào mặt ả:
_ Hứ, chị cái thá tôi phải sợ, giữ người yêu không được rồi nói oan cho kẻ khác, thật sự, chính do chị đã tự tay, tự tay chị
đánh đổ tình cảm của anh Tài, lỗi do chị, CHỊ CÒN TRÁCH A..
Chưa nói hết câu, ả đã tát thẳng một bạt tay vào đôi gò má mềm mại đáng yêu của cậu, rồi hai tên đầu gấu trói chặt hai tay cậu phía sau, rồi một tên cầm cây gậy đinh nhọn hoắt đánh vào bụng Jun làm cậu trào máu họng, đau quá, mắt Jun mờ dần, rồi nó chợt mở to khi thấy Hạ Vi đang rí con dao sắt nhọn vào mặt cậu.
_ Ứmm, gương mặt mày cũng đẹp đấy, thử xem nếu tao rạch một đường , à không, một trăm đường thì ai còn quan tâm tới vẻ mặt xấu của mày không hả áhaaá
_ X.. xi..n... ch.....
_ Háhá, mày nên biết, khi yêu Isaac thì sẽ ngày, mày phải chịu cảnh này. QUỲ XUỐNG !
Rồi một tên đá vào khuỷu chân cậu, cậu khỵu xuống, hai tay bị chúng treo lẳng lơ, cậu cuối đầu, tóc xòa che mặt, vài giọt nước rơi xuống sỏi đá vô tình. _ ĐẬP NHỪ TỬ CHO TAO.
Bọn chúng thẳng tay đấm đá, chà đạp cậu, những lần khúc cây quất xuống lưng cậu làm Jun sặc máu. Cậu dơ tay về phía Hạ Vi như cầu xin dừng lại. Cô bước từ từ đến, rồi dùng gót giày dẫm lên đôi bàn tay bé nhỏ không còn chút máu khiến cậu gào thét trong vô vọng.  Và có lẽ, Jun đã nhận ra rằng, cái giá của sự ngu ngốc là quá đắt. Chỉ trách, cậu quà yêu anh, yêu đến mù quáng, yêu đến sai lầm, yêu đến.... chết.

____ Trên con đường cậu đã in dấu bước _____
" Jun, chờ anh, chờ anh nhé, anh sắp đến bên em rồi... "
Isaac khi thấy Jun lâu quá chưa về nhà, mà cặp sách thì để ở nhà, anh cảm thấy bất an, lục tập vở của Jun thì thấy tờ giấy "chết tiệt" ấy. Nhận ra bảo bối đang gặp nguy hiểm, anh lấy xe đạp tức tốc đến bên cậu. Nhưng con đường hôm nay sao mà xa xăm quá, anh biết, chỉ cần đến muộn một giây phút nào thì suốt cuộc đời này, anh sẽ mất cậu mãi mãi. Gió đông thổi tóc anh phấp phơ xuôi ngược, tà áo khoác tung bay, anh đạp thật nhanh, mặc kệ thế giới xung quanh có đổi thay thế nào. Tiếng nói đau thương của cậu cứ thì thầm bên tai anh, như những con dao thấu vào tim anh vậy. " Isaac... cứu... em.." .

__ Tại ga vắng ___
Sau khi Jun bị bọn chúng đánh đập dã man, Hạ Vi lại nghĩ ra một trò hết sức là thú vị nữa, quả thật, trái tim đen của một người phụ nữ độc ác là không bao giờ hết được những âm mưu tàn khốc, như một con rắn chựt chờ cắn chết mọi con mồi cản đường nó. Trong đau đớn, Jun cảm nhận được chiếc khăn đỏ của mình bị tháo ra vứt đi mất, rồi từng cúc áo bị những bàn tay dơ bẩn gỡ bõ, da thịt cậu chạm vào cái lạnh đến thấu xương và rồi, quần jean cậu cũng theo đó mà đi mất. Xa xa, cô gái "tốt bụng " đang cầm chiếc máy quay ghi lại từng khoảnh khắc nhục nhằn ghê tởm này. Những bàn tay dơ bẩn ấy vừa chạm đến chiếc boxer của Jun thì một tiếng hét có vẻ rất quen thuộc làm chúng dừng lại :
_ KHỐN KIẾPPP...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net