Quá khứ của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  P/S: Chap có một số cảnh bạo lực, máu me, cũng như những lời nói khá tục. Cân nhắc trước khi đọc.
___________________________

   Trong căn biệt thự màu trắng sang trọng chỉ chớp nhoáng vài ánh đèn ngà, ngoài trời mây đen mù mịt, từng cơn gió hắt mạnh vào cửa sổ tạo thành những âm thanh cót két não nề.
    _ *Xoảng __ càành*___tiếng đồ vật bị ném vở ra từng mảnh.
    * Oaa oaa ... *_ tiếng kêu khóc của trẻ nhỏ. Cả một khung cảnh đầy u ám rùng rợn bao trùm lên căn biệt thự ấy.
_ Con đàn bàthân trắc nết, không biết sỉ diện, chồng con rồi còn dám lăng loàn với thằng khác._Một người đàn ông trạc tuổi năm lăm đang hét thẳng vào mặt vợ mình, cô ấy bị ông xô ngã xuống sàn gỗ, giương đôi mắt đỏ hoe đầy căm hận nhìn ông ta chằm chằm, nhếch môi cười đểu :
  _ Hứ.... chắc một mình tôi sai không hả, đồ cái thứ không lo cho vợ cho con tối ngày chỉ biết nhậu nhẹt say xỉn rồi đánh đập hành hạ cái thân tôi đây này.
   Quả thật, ông Phạm là một doanh nhân khá giả, rất nóng tính, thường hay uống rượu với các khách hàng, đối tác của mình trong công ty. Nhưng mỗi lần uống xong, ông thường say xỉn đến bét nhè, không biết trời trăng mây gió và thường lôi vợ ra cau có, trút giận. Bà Phạm chán nản quá nên có "cặp kè" với một vài kép trẻ. Ngày trước, cuộc hôn nhân của hai người là hôn nhân miễn cưỡng do bị gia đình ép buộc, và sự ra đời của cậu con trai tên Phạm Lưu Tuấn Tài cũng không làm cho họ được hạnh phúc thêm được mấy. Mâu thuẫn xảy ra hàng ngày, có lẽ đây là lần xung đột quyết liệt nhất.
_ Cái đó tao đi làm, tao đi làm cực nhọc để dỗ béo mẹ con mày, bây giờ làm phản hảảả... ông Phạm đá văng cái ghế ngồi.
  _ Tôi đ*o cần! Nhìn những đồng tiền của ông tôi muốn buồn nôn ra rồi
  _ Mày.... ( Tát thẳng vào mặt vợ)
  _ Ông dám đánh tôi  ( bà Phạm cầm lọ hoa hồng ném vào ông Phạm)
  Những mảnh vỡ thủy tinh văng tung tóe, có dính một ít máu rải rác trên nền nhà. Hai vợ chồng cứ tiếp tục xô xát đánh đập nhau ngỡ không hồi kết, thời gian khủng khiếp ấy như kéo dài mãi chẳng dứt, ngoài trời mưa bắt đầu nặng hạt, sấm chớp nổi lên ầm ầm dội những tia sáng trắng bệch vào mặt 2 con người ấy. Cánh cửa chính hé ra, một cậu bé chừng năm tuổi đang nhìn cha mẹ mình bằng đôi mắt khiếp sợ, gương mặt sắc sảo của cậu đỏ ửng lên vì cậu đã khóc hơn ba tiếng đồng hồ, đôi mắt vô hồn miệng nghẹn lại không phát ra được thành lời, tay chân cậu run lẩy bẩy bấu chặc vào mép cửa.
  Đó là Tuấn Tài, đứa con hằng ngày phải chứng kiến cảnh bố mẹ gây gổ đánh nhau rồi lẳng lặng vào phòng bịt chặc hai tai lại, đứa con bị đùn đẩy giữa những suy nghĩ ích kỷ của người lớn, bắt buộc phải chọn một trong hai tình cảm của bố hoặc mẹ mình ( Tae đã từng trải qua nên có thể hiểu rõ )
Chính cái cảnh tượng tan nát của một gia đình ngỡ đang hạnh phúc đã làm cho trái tim bé bỏng của Tài đau đớn, vụn vỡ, sự hồn nhiên trong sáng như bao đứa trẻ cùng tuổi cũng không còn mà thay vào đó là sự ganh ghét, thù hận. Như cha mẹ cậu.

_ Con đ*, biến, biến... khỏi nhà tao.
_ Được, tôi cũng chán cái nhà này lắm rồi.
   Người phụ nữ gôm hết đồ đạc vào cái va ly rồi kéo xuống tầng hầm, phóng xe đi vào cơn mưa mịt mù bỏ lại phía sau người chồng đang điên loạn đập phá đồ và đứa con trai đang thổn thức gọi mẹ : " Mẹ.. ơi "
Đêm còn dài.

Sáng hôm sau
_ Đây! ( Bà Phạm thải tờ đơn xuống trước mặt chồng).  Đây đơn ly hôn, cũng thứ tốt nhất để chấm dứt sự ràng buộc giữa tôi ông, nhanh đi, tôi mệt mỏi quá rồi!
   Ông Phạm cầm đơn lên.
_ Nhanh đi, không cần phải đọc vậy, tôi không thèm bất cái thứ bẩn nào của nhà ông, tôi chỉ muốn....
   * Rầm * ông tức giận đập bàn :
_ Không, tôi không cho dẫn thằng Tài đi đâu hết, phải sống với tôi.
  Bà Phạm chối cãi :
_ Ông hay nhỉ, sống với ông cho ngày nào cũng chịu sự áp đặt của ông, ngày nào cũng phải thấy gương mặt đáng sợ của ông khi ông say xỉn hả ?
  Ông Phạm kiên quyết :
_ Không nói hết, tôi tiền, tôi cho vật chất, cho tiền để ăn học lớn, còn theo thì
cạp đất ăn ! Với lại... tôi sẽ kiếm cho .... một người mẹ... 
_ Ông... bà tức đỏ mặt :
_ Hứ, nhưng ông nên nhớ, pháp luật Việt Nam quy định trẻ em dưới 15 tuổi bắt buộc phải sống chung với mẹ.
Lúc này, Tuấn Tài đang ngồi chơi đồ kế bên nghe thấy vậy vội chạy tới khóc òa :
_ Không... Xái không muốn xa cha... cũng không muốn xa mẹ.... Xái không muốn...
   Tuy còn nhỏ chưa biết li hôn là gì nhưng trong tâm trí cậu đã ý thức được sự xa cách chia lìa từ những lần chứng kiến cha mẹ cãi nhau đòi bỏ nhà đi. Nước mắt cậu vô thức tuôn trào.
   Mẹ cậu chạy lại, đưa tay lao nước mắt cho cậu, Tài nhìn mẹ bằng ánh mắt đầy hi vọng
  _ Này Xái ngoan của mẹ, con yên tâm , sau khi ông già ấy chịu tên, con sẽ được bên mẹ mãi mãi, ông ta sẽ không còn ăn hiếp mẹ con mình nữa. _bà dỗ dành
   _ đúng con đàn bà xảo quyệt xấu xa, thằng Tài phải sống với tôi.
   Rồi ông tán vào mặt bà một bạt tay
_ Meeeé..... Tài hốt hoảng.
_ Thằng khốn, mày đánh hả??? Bà Phạm rút con dao rộc giấy ra chỉ thẳng vào chồng , đôi mắt trợn ngược, nghiến răng :
_ Mày... nhanh ... NHANHH
  Ông Phạm nắm chặt lấy cổ tay bà, đẩy vào tường, bà vùng dậy kề dao sát cổ ông, Tài chạy lại kêu khóc :
  _ Dừng... dừng lại đi.... mẹ...
  Hai vợ chồng tiếp tục giằn co, ông định hất tay bà ra nhưng vô tình làm con dao đâm thẳng vào tim bà. Bà hét lên thật lớn rồi ngã quỵ xuống, máu chảy đỏ xuống sàn nhà, Tài ôm mẹ :
  _ Mẹ... mẹ sao không. Ba ơi cứu mẹ đi... mẹ
   Ông Phạm vẫn đứng chết trân đó, đưa con mắt khiếp sợ nhìn đôi bàn tay dính đầy máu của vợ. Đứa con tiếp tục gào thét nức nở, người vợ nằm thoi thóp những hơi thở cuối cùng, ông chồng vô tâm bất lực làm ngơ. Một khung cảnh thật thảm sầu, tan thương bao trùm lên căn biệt thự sang trọng.

  Ông Phạm bị cảnh sát bắt đi và được giảm án vì lí do phòng vệ chính đáng. Nhưng tập đoàn Phạm thị lại bị khách hàng phản ánh, vốn đầu tư cũng bị rút sạch, công ty ông làm ăn ngày càng thua lỗ vì trong mắt tất cả, ông là một kẻ có tiền án giết người. Còn Tài, cậu bị trầm cảm một thời gian khá lâu vì chứng kiến cảnh tượng không nên thấy cùng sự mất mát khó bù đắp được : tình mẫu tử. Cậu tự nhốt mình trong phòng, không ăn uống, không nói chuyện với bất kỳ ai, trừ bà Năm giúp việc, bởi khi mẹ cậu mất, bà là người đã ma chay cho mẹ cậu và quan tâm chăm sóc cậu như con ruột của mình. Ông Phạm lúc này mới nhận ra được giá trị của hạnh phúc và bắt đầu dành nhiều tình cảm cho Tài. Ông đã không rượu chè, không gái g* mà toàn tâm toàn lực làm việc.
   Rồi một người con gái phải lòng ông, dùng quyền lực của mình để đưa tập đoàn của ông trở về thời hoàng kim như lúc trước. Đổi lại, ông phải cưới cô ta làm vợ. Ông Phạm đồng ý, một phần vì trả ơn cho ân nhân, một phần để tìm một người mẹ bù đắp những thiếu thốn tình cảm cho con trai mình. Điều đó có nghĩa, Tài phải sống chung với mẹ kế.

" ơiii... mấy đời bánh đúc xương, mấy đời ghẻ... (chớ) mấy đờighẻ... thương... con... chồnggg 🎶🎶🎶 "

  Trái với những gì ông nghĩ, thay vì lo lắng chăm sóc cho Tài, bà ta lại coi cậu là cái gai trong mắt, một cái gai chứa đựng quá khứ trước kia của chồng bà và người vợ cũ.
  Năm tháng trôi qua, Tài lớn lên trong sự kì thị căm ghét của mẹ kế. Dì ta thường dùng những lời nói khinh bỉ cay độc để gieo rắc vào đầu óc non nớt của 1 đứa trẻ con. Mỗi lần ông Phạm mua quà hay cho tiền cậu là bà lại nổi cáo lên chửi mắng cậu không thương tiếc, ông chỉ biết cười trừ và lén lút tặng cho Tài. Khi Tài đến trường học, cậu thường bị lũ bạn trêu chọc cười nhạo là không có mẹ, có lần tức quá đánh cho chúng bò lăn rồi bị cô giáo mách, bấy giờ mụ dì ghẻ lại có cớ để đánh đập xỉ mắng cậu ( khi cha cậu đi công tác), bà Năm là người đã chứng kiến tất cả. Rồi vào ngày giỗ mẹ, lúc này Tài đã mười bốn tuổi, thấy cảnh dì ghẻ hất đỗ mâm cỗ cúng mẹ mình, Tài tức giận đỏ mặt tát thật mạnh vào mặt mụ, cha cậu về tới hiểu lầm và đuổi cậu ra khỏi nhà một thời gian. Thời gian ấy, cậu bắt đầu sa vào ăn chơi, nhậu nhẹt, cờ bạc, cậu học hành sa sút vì suốt ngày la cà từ bar này sang vũ trường nọ. Từ một cậu bé ngây thơ tốt bụng, hoàn cảnh đã đẩy anh vào một con đường tràn ngập bóng tối. Tính tình anh từ đó mà thay đổi, ít nói, lạnh lùng, vô tâm vô cảm.
Anh vận bộ đồ hiệu lịch lãm, tóc vuốt cao nhìn sâu vào gương :
    Thằng Tuấn Tài nhỏ ngu ngốc ngày nào đã chết rồi, bây giờ chỉ tôi, chỉ tôi đang sống. Tôi
               ISAAC

___________________________
Nói thật, đây là chap mình giành nhiều tâm huyết nhất, nhiều thời gian cũng như trao chuốt nhiều nhất.  những hành động lời nói  tình cảm cảm xúc nv đều xuất phát từ cảm nhận của mình và mình tự suy nghĩ viết ra ( nhưng mình biết ít nhiều cũng giống một số phần của các tiền bối đi trước) .
Mình thành thật xin lỗi nếu có lỡ giống ,các bạn có thể phản hồi, mình sẽ cố gắng sửa. Thanks you
Còn nếu thấy nó hơi thừa không hợp với couple thì mình xin giải thích :
quá khứ mới hiện tại
hiện tại mới tương lai
Mong các bạn đừng ném đá, tội nghiệp Tae lắm.  Thanks all reader

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net