Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tòa nhà VICIC của Cục điều tra kinh tế xuyên quốc gia nằm ở một vùng ngoại ô nhỏ, cách thủ đô Seoul khoảng 5 cây số. Do tính chất hoạt động cần sự bảo mật, vì thế trụ sở được bao bọc xung quanh một cánh đồng lớn, trong vòng bán kính 1000m không có sự xuất hiện của bất kì nhà dân hay quốc lộ nào khác.

YoSeob đứng trước cánh cửa kính của tòa nhà, hít một hơi thật sâu. Nắng chiều rơi rớt trên tấm kính trong suốt, phản chiếu khuôn mặt có phần mệt mỏi của cậu.

Đã một năm kể từ ngày bái báo lật tẩy Phong Lữ gây sóng gió cho dư luận Hàn Quốc, YoSeob nhớ mình chưa từng quay trở lại nơi này. Cậu từ chối mọi nhiệm vụ tổ chức giao phó, lấy lí do nhập học để nghỉ phép dài hạn, sau đó thậm chí còn cố tình cắt liên lạc với tất cả mọi người. YoSeob luôn nhắc nhở bản thân rằng cậu tuyệt đối không phải vì hối hận công việc mà như thế. Chỉ là....chỉ là do dòng chữ lớn gắn trên tầng cao nhất kia, và cả cái mật danh quá sức nặng nề đang mang bên mình này khiến cậu không thể nào quên được ngày hôm ấy, khiến cậu muốn chạy trốn thật xa.

YoSeob thở dài, lưỡng lự đặt từng bước chân qua cánh cửa chính. Không gian nơi này vẫn chẳng hề đổi khác. Một vài đồng nghiệp nhận ra cậu, lịch sự gật đầu nhẹ một cái rồi lại vội vàng vụt qua. YoSeob giống như vô cùng quen thuộc chậm rãi đi tới một cánh cửa gỗ lớn ở cuối hành lang, sau đó không hề gõ cửa mà lập tức bước vào trong.

Căn phòng rộng rãi thoang thoảng mùi hương dễ chịu của lan dạ hương phút chốc ập tới, ánh sáng le lói xuyên qua những khe hở của cửa sổ, chậm rãi bao lấy thân ảnh trầm tĩnh của một người đàn ông. YoSeob hơi chững lại, con ngươi đen láy ánh lên một tia do dự. Cậu bấm chặt tay vào ván gỗ lạnh lẽo, khuôn miệng khô khốc vừa muốn gọi một tiếng, người đàn ông ở đằng xa đã nhanh chóng quay người lại. Người đàn ông vừa nhìn thấy cậu, lập tức mỉm cười, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên một cách hài lòng.

- Tôi biết cậu sẽ đến, Hyacinth !

Giọng nói không lớn không nhỏ, chỉ có đôi mắt người đàn ông nói lên tất cả. YoSeob lấy lại bình tĩnh, cười mỉa mai :

- Tôi có thể không đến sao?

- Có thể - Người đàn ông mỉm cười, dụi điếu thuốc trên tay vào gạt tàn thủy tinh - Nếu cậu có thể làm cho bài báo kia biến mất, tôi cũng sẽ có thể coi như cậu không hề tồn tại.

- Tất nhiên là cả người bạn của cậu, chắc chắn cũng không thể biến mất

Người đàn ông nhấn mạnh những câu cuối, đôi mắt dài hẹp nhẹ nhàng nâng lên đầy khiêu khích.

Ông ta biết YoSeob không thể phản kháng, điểm yếu của cậu ông đã đánh trúng, vì vậy cho dù có đến 5 mười cái tay cái miệng, cậu cũng chưa chắc thắng được ông.

- Được rồi - YoSeob gắt nhẹ - Tôi không có nhiều thời gian, mau nói đi, lần này tôi phải làm gì?

- Vậy...cậu đọc cái này trước.

Người đàn ông không tiếp tục trêu trọc, nét mặt lạnh băng ném về phía YoSeob tập hồ sơ dày, trong đôi mắt nâu nhạt ánh lên một tia trầm tư khó đoán. YoSeob nhìn ông ta, sau đó lại nhìn xuống tập hồ sơ. Cậu lưỡng lự đặt bàn tay lên tấm bìa cứng màu đỏ chói, lật ra trang đầu tiên, ánh mắt sau đó liền lập tức đen lại.

- Tôi không làm - YoSeob nói chắc nịch, đẩy tập hồ sơ về lại chỗ cũ.

- Cậu không có quyền từ chối - Người đàn ông lắc đầu

- Tại sao?

- Bởi vì đây là nhiệm vụ dành cho cậu - CHỈ MỘT MÌNH CẬU.

- Nực cười. Tôi không nhớ tổ chức có quyền hạn đối với nhân viên lớn như vậy

- Đúng vậy - Người đàn ông ngả lưng vào ghế - Tổ chức không hề ép buộc cậu, mà là tôi, chính tôi !

YoSeob nuốt một ngụm nước bọt, bản năng tránh đi ánh mắt sắc bén của người trước mặt, cổ họng run run nặn ra mấy tiếng khó khăn :

- Sếp.... năm đó, anh biết mà..Năm đó, tôi đã phạm phải một sai lầm to lớn nhất trong cuộc đời mình. Vết xe đổ đến giờ vẫn còn hằn in như cũ, nếu tôi một lần nữa đi qua, chắc chắn sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi vũng lầy. Cho nên, coi như tôi cầu xin anh, có được không?

Chất giọng yếu ớt vang lên như cơn mưa phùn bay bay trong không khí. Nắng chiều nhạt nhòa trôi dần qua tấm kính, nghiêng nghiêng chiếu lên khuôn mặt người đàn ông và cả YoSeob. Đôi mắt cậu ướt rượt, còn người đàn ông thì lại im lặng đến bức bối.

Mấy phút đồng hồ chậm chạp trôi qua, người đàn ông lúc này mới đứng dậy, âm thầm thở dài. Ông ta nghiêng người, đặt mạnh quyển hồ sơ vào tay YoSeob, nói rõ ràng từng chữ :

- Hãy tin tôi. Tôi chỉ muốn bảo vệ cậu thôi. Nhiệm vụ này nếu cậu không làm.....

Người đàn ông ngừng lại, ngón tay trỏ chỉ thẳng vào ngực trái của YoSeob :

- Thì người bạn của cậu sẽ không thể bảo toàn tính mạng, và nơi này của cậu...cũng sẽ không thể sống sót. Cậu hiểu chứ?

Từng câu từng chữ sắc nhọn đâm thẳng vào thính giác, YoSeob giống như người ngủ mơ thẫn thờ bước ra khỏi căn phòng, đầu óc hỗn loạn đến mức không thể xác định phương hướng.

Sau đó...

Sau đó YoSeob chẳng nhớ mình đã về nhà bằng cách nào và ra sao. Cậu chỉ biết khi mình tỉnh dậy, ánh nắng từ bên ngoài đã rọi sáng cả một gian phòng, và cậu thì đang nằm co quắp trên chiếc ghế sô pha ngoài phòng khách.

YoSeob chống tay ngồi dậy, điều đầu tiên cảm thấy chính là cổ họng đau đớn một cách không tưởng nổi. Cậu cố gắng ho khan mấy tiếng, mãi đến khi không thấy kết quả mới bắt đầu uể oải bước từng bước vào nhà tắm.

YoSeob đứng trước gương, đờ đẫn nhìn hình ảnh của mình phản chiếu qua tấm kính sáng bóng.

Cậu vẫn mặc bộ quần áo từ hôm qua, mái tóc rối bù, trên hốc mắt cũng xuất hiện một vệt thâm rất rõ. YoSeob cười nhạt, qua loa đánh răng rửa mặt, sau đó tinh thần thoải mái đi ra ngoài.

Hôm nay trường đại học tổ chức một sự kiện giao lưu văn hóa nghệ thuật. YoSeob vốn không hứng thú, lại may mắn chẳng bị giao nhiệm vụ giúp đỡ nào, cho nên hôm nay chính là khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có của cậu.

"Có lẽ nên đến thư viện một chuyến"

YoSeob ngẫm nghĩ, tiện tay cầm lên chiếc áo khoác đang vất ở trên sô pha.

"Bịch"

Tiếng đồ vật rơi xuống nền đất khô khốc, YoSeob theo phản xạ quay người, sau đó lập tức ngây ngẩn.

Quyển hồ sơ bìa đỏ bọc sáng bóng nằm im lìm trên mặt đất, những tờ giấy sẫm màu theo đà rơi bay tứ tung trong không khí.

YoSeob cứng người, đôi mắt màu nâu hỗn loạn, bàn tay đang cầm áo vô thức buông thõng xuống. Cậu cứ đứng như thế, đầu óc đột nhiên hiện lên rất nhiều kí ức, nhưng dường như lại trống rỗng chẳng có gì. Cậu chậm chạp ngồi xuống, ngón tay mảnh khảnh cẩn trọng nhặt lên một tờ giấy.

Tờ giấy không còn trắng sáng, nhưng cũng không quá cũ kĩ, ở mặt trên còn in rất nhiều chữ cùng một tấm ảnh đen trắng cỡ lớn.

YoSeob rụt rè chạm vào tấm ảnh, nơi khóe mắt rất nhanh ánh lên một làn hơi nước ẩm ướt.

Đây là ảnh chụp của JunHyung vào năm cậu ấy học lớp 12, cũng là tấm ảnh duy nhất mà cậu chịu chụp. Hôm ấy nhà trường bắt buộc học sinh cuối cấp phải tham gia chụp ảnh thẻ để dán vào hồ sơ đăng kí tuyển sinh đại học. JunHyung ban đầu nhất quyết từ chối, còn có ý định bỏ về. Nhưng sau đó nhờ có YoSeob nịnh nọt, dọa nạt đủ mọi cách, cậu ta mới dùng dằng đi xuống phòng giám hiệu, áo đồng phục trên người vẫn để nguyên 3 cúc không đóng.

YoSeob nhớ đến đây đột nhiên bật cười, hơi nước đọng trên mắt do cơ mặt ép lại nhanh chóng rơi xuống. Cậu vươn tay thu gọn quyển hồ sơ trên đất, sau đó vội vàng mang chúng trở lại thư phòng.

"Tách" một tiếng, đèn trong thư phòng đồng loạt vụt sáng.

YoSeob ngồi xuống bàn làm việc, đặt quyển hồ sơ ngay ngắn ở trước mặt. Cậu lướt ngón tay qua lớp nilong bọc kín tầm bìa đỏ rờn rợn, hai mắt chằm chằm nhìn vào dòng chữ được in cỡ lớn đặt ở chính giữa quyển hồ sơ : "Hậu Phong Lữ - Án 687"

Phong Lữ

Phong Lữ

Phong Lữ

Cái tên này lập đi lặp lại cả trăm lần trong đầu khiến YoSeob đột nhiên cảm thấy áp lực. Cậu không muốn nhắc lại quá khứ, càng không muốn có bất kì dính líu nào đến cái tên này. Cậu vốn đã muốn quên, thế nhưng ông trời dường như chẳng chừa cho cậu bất kì đường lui nào.

YoSeob thở dài.

Hồ sơ này đại khái có liên quan đến vụ việc tham nhũng động trời của Phong Lữ vào năm ngoái. Chủ tịch Phong Lữ cùng toàn bộ đồng phạm của ông ta đã bị tử hình, thế nhưng trong vòng một năm qua, Cục điều tra kinh tế vẫn phát hiện có một tổ chức nhỏ bí mật hoạt động dưới hình thức hậu thuẫn cho Phong Lữ. Tuy tổ chức này hoạt động rất nhỏ, thậm chí cũng chưa dính vào vụ việc vi phạm pháp luật nào, thế nhưng vẫn bị cục duyệt vào nhiệm vụ trọng yếu cần điều tra quan sát.

Hồ sơ còn nói thêm, vào khoảng tháng 1 năm 2008, một tài khoản đứng tên là Jac, quốc tịch Mỹ, đã đăng kí mở một công ti con ở lĩnh vực bất động sản. Điều này lẽ dĩ nhiên vô cùng bình thường, thế nhưng điều bất bình thường ở đây là, người chủ tài khoản kia lại chính là người anh họ của nguyên chủ tịch Tập đoàn Phong Lữ.

Thời gian công ti của Jac mở cửa, trùng khớp với khoảng thời gian mà Yong JunHyung mất tích. Cục điều tra kinh tế bước đầu nhận định tổ chức này lập ra nhằm mục đích phục thù cho Phong Lữ, mà nghiêm trọng hơn, nó có thể còn muốn thao túng cả thị trường Hàn Quốc trong nhiều năm tới...

YoSeob vất tập hồ sơ xuống bàn, thở hắt một tiếng.

Tập hồ sơ này đúng là cực hình, cậu càng đọc càng cảm thấy đau đầu.

YoSeob chán nản vươn vai, vừa muốn đứng lên rót một cốc nước, điện thoại ở bên cạnh đã vang lên âm thanh báo tin nhắn đến.

Cậu chau mày, đưa tay cầm lấy điện thoại, sau đó thành thục nhấn vào kí hiệu màu vàng ở giữa màn hình.

Một dãy số lạ, và một dòng tin nhắn ngắn gọn hiện lên :

"Hello,I'm back"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net