Chap 19:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta muốn kết thúc tất cả tại sao người lại không???
Là lưu luyến chăng???
Không yêu ta thì sao cứ hiện diện làm tim ta đau nhói. Chờ người nói yêu ta sao thật khó khăn."

------------

"Đây là cha em." - Chung Nhân mỉm cười đưa tay giới thiệu anh với cha của mình.

.
.
.
.
.
.
Bầu không khí dần lên lặng ngắt không ai nói câu nào.

"Hai người bị sao à?" - Chung Nhân bất đắc dĩ cất tiếng để đánh tan bầu không khí dị thường.

"Chào cậu, tôi là Kim Thành Long." - Một người đàn ông tuổi cũng sấp sỉ 60. Thong thả đứng dậy đưa tay về phía anh với ánh mắt ngàn viên đạn.

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Có ai nói cho anh biết được không?

Kim Thành Long? Sao có thể? Chính là ông ta không thể nhầm được chính là ông ta. Kẻ sát hại gia đình anh sao có thể ngồi ở đây. Hay cậu dẫn anh đến nhầm nơi rồi. Ánh mắt anh trợn ngược lên tâm trạng đang trong thế hỗn độn cực kì khủng hoảng tất cả các dây thần kinh não bị như không nghe theo anh vậy. Tất cả dường như đã ngừng phân tích sự việc. Anh mơ hồ không hiểu sự việc đang diễn ra ở đây. Trong lòng lại hiện nên một cỗ chua chát...

Cuộc đời thật có những thứ khiến con người ta trở tay không kịp. Quả thực anh không ngờ đến điều này. Cha của Chung Nhân là kẻ thù hãm hại gia đình anh. Sao có thể éo le đến cùng cực được như vậy chứ. Ông trời sao có thể bất công với anh như vậy. Để anh có được tình yêu đích thực rồi lại cướp đi của anh là sao????Anh không hiểu???

Thấy anh đứng nhìn ngây người Chung Nhân liền kéo nhẹ áo anh nói nhỏ:"Anh bị sao vậy?"

Bị cậu làm cho giật mình anh mới lấy lại được ý thức.

"Chào ông, tôi tên Độ Khánh Thù." - Tay cậu có chút run rẩy đưa về phía ông ta. Vừa chạm vào anh liền không thể cảm nhận gì khác ngoài đau nhói. Cơn đau là do đối phương gây ra đây không phải bắt tay kiểu bình thường rồi mà như muốn bóp nát tay người khác vậy.

Anh ngước lên nhìn ông ta có vẻ như ông ta đã cố ý làm điều đó mà tỏ ra như không có gì. Duy trì trạng thái như thế khoảng 30s ông ta mới chịu buông.

Anh khẽ nhăn mày nhìn bàn tay bị bóp tưởng chừng nát đến nơi của mình.

"Cha thấy anh ấy thế nào?" - Cậu hướng ánh mắt kì vọng nhìn về phía ông ta.

"Khá tốt, con quả thật chọn đúng người." - Ông nhàn nhạt trả lời tay cầm ly rượu uống một ngụm mắt vẫn không rời khỏi anh.

'Đúng người?? Ý ông ta là gì? Chẳng nhẽ ông ta cũng biết thân phận mình? Liệu ông ta có gây khó dễ cho mình không?'

Không hiểu tại sao anh càng ngày càng cúi gằm mặt xuống giống như đang chốn tránh một thứ gì đó vậy. Quả thật sót xa.

Ngồi nói chuyện phiếm khác lâu thì bỗng nhiên điện thoại của Chung Nhân đổ chuông vì thế mà cậu đã vội đứng dậy nghe điện thoại. Hiện tại, trong căn phòng chỉ có ông ta và anh. Cái dạng không khí này thật ngột ngạt khiến người khác bức bối khó chịu muốn nhanh chóng bước ra khỏi đây vậy.

"Cậu? Cậu với Độ Thành Minh là có quan hệ?"

Anh giật mình ngước mặt nhìn ông ta miệng cơ hồ muốn nói gì đó nhưng đột nhiên lai nuốt vào.

"Nhìn thấy gương mặt cậu tôi đã có cảm giác rất giống một người bạn năm xưa. Không ngờ giọt máu của hắn vẫn còn tồn tại đến bây giờ."

"Ta nghĩ tốt nhất cậu lên trách xa con trai ta ra đi. Nếu không cậu sẽ làm tổn thương chính bản thân mình và những người xung quanh."

"Ông sao có thể như vậy? Thù oán ông cũng đã báo cớ chi còn bắt tôi chuộc tội? Ý ông tôi nghe không lọt?" - Anh bức xúc đến cực điểm khi nghe những lời nói của ông ta. Là đe dọa cậu sao? Sao có thể như thế được? Cậu cũng không thể hiểu cha cậu và ông ta rốt cuộc có mối thù sâu đậm như thế nào để rồi bây giờ anh vẫn còn phải gánh chịu.

"Ta không nhắc lại lần nữa. Cậu cứ suy nghĩ kĩ đi. Con trai ta không thể nào yêu một thứ cặn bã, không liêm sỉ thích leo lên giường đàn ông khác như cậu." - Ông giận dữ lên từng câu từng chữ như tiếng sấm dội vào tai cậu phải.

Cặn bã? Không biết liêm sỉ? Đúng đúng ở tuổi này rồi còn theo đuổi thứ tình yêu bị xã hội miệt thị, bị xã hội coi như một căn bệnh.

Tim anh đau nhói cảm giác như không thể thở được. Anh đang cảm thấy sai lầm khi bước chân đến nơi này. Anh muốn thoát khỏi ngay bây giờ, thoát khỏi nơi thị phi tai tiếng này.

Bất giác đứng dậy anh bước đi mà không hề nhìn lại chỉ mong mình chạy thật nhanh để không phải nghe những lời nói động địa kia nữa.

Còn ông ta thì vẫn ngồi đó nhếch môi cười một cách sảo quyệt rồi nhấp một ngủm rượu đỏ trong lòng như thoải mãn được ý đồ của mình.

"Thật trùng hợp. Ta cũng không nghĩ con ngươi lại thích con trai ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC