CHƯƠNG 18 - GIẤC MỘNG ĐẸP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai đứng đối diện nhau, gần thời gian phải nhảy sắc mặt hắn lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.

"Ngài làm được mà..."

Tùy Ngọc nói khẽ, hiện tại vô cùng lo lắng, là chính mình đã đẩy nhị thiếu gia vào con đường cùng này, một câu trách mắng cũng không có, lại can tâm tình nguyện như thế thật khiến cậu cảm thấy khó chịu.

"Tại sao chúng ta phải làm việc này?"

Tuấn Khải cuối cùng cũng hỏi được câu thắc mắc, vốn bản thân không thể hiểu nổi.

"Bởi vì em không muốn người khác cười nhạo ngài, càng không muốn họ xem thường ngài...vì vậy..."

Tuấn Khải chỉ thở dài, vẫn khá mông lung với cục diện hiện tại.

"Nhìn em đi nhị thiếu gia..."

Thuận theo lời nói của người đối diện, đồng tử chậm rãi khẽ nhìn lên.

"Không sao đâu...đừng sợ...hãy dựa vào em, hãy tin tưởng em, được không?"

Bốn mắt chạm nhau, từng lời từng ý đối phương nói ra đều mang đầy sự xúc động, hắn cảm nhận, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu đã dùng ánh mắt chân thành như thế nhìn hắn, rất đặc biệt.

"Nhảy thì nhảy đi, họ đang nói cái quái gì mà lại lâu như vậy?"

Lý Minh đứng cách không xa, tỏ ra cau có vì đội đối thủ kéo quá dài thời gian, lại quên mất sắc mặt nữ nhân của mình đang dần trở nên tồi tệ đi.

Tuấn Khải thở một hơi dài, nhắm chặt mắt, Tùy Ngọc bất chợt vòng tay ôm lấy cả người hắn, đầu tựa vào lòng ngực hắn, hoàn toàn có thể nghe được nhịp đập mạnh bạo của trái tim, vì sắp phải đối diện với nỗi sợ hại mang tên độ cao, hay bởi vì hành động không lường trước được của đối phương mới khiến tim hắn không nghe lời như thế?

Trước khi kịp cảm nhận thêm hoặc phản ứng một điều gì đó, cả hai đã cùng lao xuống không trung, phản xạ nỗi sợ kéo đến, hắn ôm chặt lấy người cậu, hoàn toàn dựa vào đối phương, tim như muốn nhảy khỏi lòng ngực, bức bối đến mức thở không thông.

Cả quá trình tuy ngắn ngủi, nhưng đối với hắn như đã trải qua cả tiếng dài dai dẳng, thử thách dừng lại, cả hai bị treo ngược người, Tùy Ngọc vui vẻ.

"Nhị thiếu gia, ngài làm được rồi!"

Nhưng không hề có tiếng đáp lại, cũng chẳng thấy phản ứng nào khác.

"Nhị thiếu gia! Ngất xỉu rồi sao!"

Tùy Ngọc hốt hoảng, không ngừng la hét.

"Ồn ào quá...ta không sao..."

Tuấn Khải nhíu mày, cuối cùng cũng chịu trả lời một tiếng, thật là biết dọa người khác.

Dù sao thì cả hai cũng đã hoàn thành phần nhảy của mình một cách hoàn hảo và an toàn. Nhị thiếu gia, không phải rất đáng khen sao?

Đến lượt Lý Minh và nữ nhân của hắn, thật không may đến cuối cùng, khi đứng trước bờ vực giữa nhảy và không, cô ấy đã đầu hàng, khóc sưng cả mắt đòi xuống. Kẻ thua cuộc là Lý Minh, khiến hắn tức giận nói không thành lời.

"Được rồi, địa điểm do các người chọn, nói xem muốn đi đâu?"

Lý Minh đầy miễn cưỡng chấp nhận thua cuộc, nói cũng phải, không phải do hắn mang đến kết quả này, nhưng người phải thực thi hình phạt lại là hắn, lý nào lại không oan ức được chứ, kẻ thua đương nhiên phải khao một bữa linh đình rồi.

"Tôi không muốn..."

Tuấn Khải mở lời toan tính từ chối, hắn đồng ý chơi trò điên rồ này là vì Tùy Ngọc, không phải vì phần thưởng tẻ nhạt kia, ăn cơm cùng một tên như Lý Minh, chẳng khác nào hành hạ hắn.

"Được! Chúng tôi sẽ quyết định!"

Tùy Ngọc liền hiểu ý hắn, đứng ra ngăn chặn, cắt ngang lời hắn một cách không chút lịch sự. Cậu kéo hắn ra xa một chút, bắt đầu thảo luận.

"Ta vốn không muốn đi ăn với Lý Minh!"

"Em biết, nhưng đây là miễn phí, tại sao lại không?"

"Ngươi nghĩ xem ta cần những thứ miễn phí à?"

"Đương nhiên không, nhưng dù sao đây cũng là phần thưởng dành cho sự cố gắng của chúng ta, nhất là nhị thiếu gia, ngài đã vất vả như vậy, lý nào lại để hắn ta không mất một miếng thịt nào mà đi về sao?"

Tùy Ngọc nói không phải không có lý, Tuấn Khải nghe liền thuận tai, cuối cùng chọn ra một nhà hàng 5 sao quen thuộc mà hắn thường xuyên lui tới để dùng bữa.

Lý Minh bị không gian sang trọng bậc nhất của một nhà hàng dọa cho hồn bay, to tròn mắt không khỏi kinh ngạc, có cần độc ác như vậy không? Vào một nơi đẳng cấp như thế này dùng bữa, rốt cuộc phải chi hết bao nhiêu nhân dân tệ đây?

Cả năm người ngồi xuống, thực đơn được đem ra, điều quan trọng duy nhất đối với Lý Minh hiện tại đương nhiên là giá cả, một lần nữa lại bị dọa cho điếng người.

Tuấn Khải bình thản chọn món, Tùy Ngọc và quản gia Nhân cũng không khách sáo, gọi liên tục những thức ăn mong muốn lấp đầy cho cái bụng đói cồn cào.

"Tất cả là tại cô, cả nhảy cũng không làm được, vô dụng như vậy lại bắt tôi phải gánh chịu hết?"

Lý Minh phẫn nộ truốt lên nữ nhân của hắn không chút nể nang.

"Anh nói gì vậy? Người quyết định đánh cược là anh, từ đầu đến cuối còn không hỏi qua ý kiến em, bây giờ lại muốn trách em?"

"Nếu cô không thể, lại không nói ngay từ đầu, khiến tôi mất mặt như vậy, lại còn phải chi trả cả khoảng tiền lớn vô lý?"

"Anh có cho em cơ hội nói đâu?"

"Đúng là vô dụng, cô cũng nên chịu trách nhiệm đi, chúng ta mỗi người thanh toán một nửa?"

"Cái gì? Anh có còn là đàn ông không! Chúng ta chia tay!"

Nữ nhân của hắn tức giận đến mặt đỏ, thiếu chút nữa đã bốc lửa, hét lên một câu rồi cứ thế đứng lên rời khỏi. Lý Minh cũng không kém, từng đường gân thớ thịt nổi cộm lên rất đáng sợ.

"Được thôi! Chia tay thì chia tay, cô tưởng cô cao giá lắm sao!"

Những người xung quanh bắt đầu ánh mắt e ngại nhìn đến Lý Minh, ở một nơi yên tĩnh sang trọng như thế này, giữ im lặng là điều vô cùng cần thiết và là phép lịch sự tối thiểu nhất.

Cả ba người còn lại đột nhiên lại có kịch hay để coi, Lý Minh lần này không phải chỉ đánh mất một, mà là mất đến mười, lòng tự trọng và cả nữ nhân của mình.

Bốn người còn lại chỉ dùng bữa trong sự yên lặng, không ai nói với ai một câu nào, đến bước thanh toán, Lý Minh không ngừng đổ mồ hôi hột. Nhìn thấy dáng vẻ thảm hại kia thừa biết là mang không đủ tiền, Tuấn Khải cũng không thể tiếp tục chờ đợi, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng của mình, toan đưa cho người phục vụ hòng thanh toán bữa ăn này.

Tùy Ngọc nhanh chóng ngăn chặn.

"Ngài định làm gì vậy?"

"Còn không thấy sao? Ngươi muốn ngồi ở đây cả ngày, hay muốn vào trong rửa chén trừ tiền đây?"

Tùy Ngọc cũng không phải không hiểu ý nhị thiếu gia, chỉ biết thở dài, hóa ra lại công cốc, phần thưởng quái quỉ gì thế này, từ đầu đã là vớ vẩn rồi.

Sau khi thanh toán hoàn tất, Tuấn Khải đi lướt qua Lý Minh đang cúi đầu xấu hổ, chỉ để lại một câu trước khi rời đi.

"Đừng cố tỏ vẻ trước mặt nữ nhân nữa, điều này chỉ càng khiến cậu trở nên tầm thường hơn mà thôi."

*

"Ngày mai chúng ta sẽ đi đâu nhị thiếu gia?"

Tùy Ngọc hào hứng hỏi, khi cả ba đang ở trên xe cùng nhau trở về nhà sau chuyến đi chơi công viên với những sự việc xảy ra không lường trước được ban rồi.

"Đến một nơi ngươi mong chờ nhất."

Tuấn Khải bình thản đáp.

"Đó là nơi nào?"

"Đương nhiên là đại lộ Melrose để ăn bánh kếp rồi."

"Phải ha!"

Tùy Ngọc liền nhớ ra lời hứa trước đây của nhị thiếu gia, cuối cùng cũng sắp được thực hiện rồi.

*

Tại đại lộ Melrose.

Cả ba vào vị trí ngồi đã được đặt sẵn, nhà hàng này rất đông đúc vì khá nổi tiếng với món bánh kếp bật nhất ở khu vực này.

Bánh kếp không quá lâu đã được đem ra, Tủy Ngọc không thể chờ đợi thêm để thưởng thức, trong phút chốc bỏ quên cả phép tắc ăn uống được dạy tại vương gia.

Tuấn Khải vốn cũng không phải người quá coi trọng những phép tắc, và thậm chí là người muốn phá bỏ những điều cứng ngắc nhàm chán đó. Nhìn chăm chú cách Tùy Ngọc ngon lành thưởng thức, cũng đủ khiến hắn cảm thấy thỏa mãn rồi.

"Ngon đến vậy sao?"

Quản gia Nhân cũng không thoát khỏi sự kinh ngạc, nhìn Tùy Ngọc cứ như bị bỏ đói lâu ngày vậy, những người có phong cách ăn uống như thế đúng là nguồn động lực lớn đối với đầu bếp.

"Thật sự rất ngon!"

Tùy Ngọc trả lời không tròn trĩnh câu từ, trong miệng còn quá nhiều bánh kếp khiến hai bầu má phồng lên rất buồn cười, nhưng dáng vẻ hiện tại lại vô thức trở thành đáng yêu đối với hắn, có lẽ là chỉ riêng hắn.

Tuấn Khải tự động gọi thêm vài phần bánh kếp cho cậu, với sức ăn khủng khiếp này vốn chẳng nhằm nhò gì, vả lại đây là dịp hiếm hoi, hắn quyết định cho cậu toàn quyền thưởng thức đến khi nuốt không nổi nữa thì thôi, biết đâu chừng đây là lần cuối cùng có cơ hội như thế.

Trong suốt quá trình ăn uống, hắn chỉ chống cằm ngắm nhìn Tùy Ngọc, chỉ như vậy cũng đủ khiến hắn cảm thấy no căng rồi, quản gia Nhân cũng tương tự, nhưng có một chút khác, là nhìn Tùy Ngọc ăn cũng đủ ngấy rồi, đừng nói đến việc bản thân phải tự thưởng thức.

*

Trên đường trở về nhà, cả ba trên xe.

"Không phải chúng ta nên có một bữa tiệc chia tay Tùy Ngọc sao?"

Quản gia Nhân trong vị trí vô lăng, bất chợt lên tiếng.

"Bữa tiệc?"

Tuấn Khải khó hiểu hỏi lại, ánh mắt vẫn đưa ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn hàng cây cao lướt nhanh qua.

"Chẳng phải ngày mai Tùy Ngọc phải trở về Trung Quốc rồi hay sao ạ?"

Quản gia Nhân trả lời, lý nào nhị thiếu gia lại quên?

"Ngươi không nói ta cũng quên mất."

Tuấn Khải ảo não, chợt nhớ ra đúng là hôm nay ngày cuối cùng được bên cạnh Tùy Ngọc, từ ngày mai trở đi mọi chuyện lại trở về đúng với trật tự nhàm chán của nó.

Chiếc xe được dừng lại tại một cửa hàng tiện lợi ven đường, quản gia Nhân vào bên trong mua vài thứ cần thiết cho bữa tiệc nhỏ như rượu bia, những món ăn vặt.

Tuấn Khải cùng cậu bên ngoài xe chờ đợi.

"Ngươi thật sự không đổi ý?"

Hắn hỏi, chậm rãi quay sang nhìn cậu.

"Đương nhiên em phải trở về rồi..."

Cậu tuy rằng có chút tiếc nuối, khoảng thời gian vui vẻ ở đây sẽ được xem như một giấc mộng thật đẹp, nhưng khi đến lúc phải tỉnh giấc, nhất định phải tỉnh giấc...

Feedback, please!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net