CHƯƠNG 33 - NGHIỆP DUYÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Đại thiếu gia!"

Cậu vui vẻ hét lên phía sau xe Thiên Tỉ, anh sửng người khi nghe giọng nói quen thuộc vừa cất lên, chầm chậm đưa đầu ra phía ngoài cửa xe nhìn lại.

"Tùy Ngọc..."

Đó thật sự là Tùy Ngọc, Thiên Tỉ anh không nhầm lẫn.

Anh nhanh chóng đẩy cửa xe lao ra ngoài, ngắm nhìn thân ảnh trước mặt mà không tin vào mắt mình, hồi hộp đến lạ thường, muốn chạy đến ôm chằm lấy sự nhớ nhung xa cách kia nhưng lại không thể, đôi chân tựa hồ đang mang trên mình một sợi dây xích nặng vô hình.

Cậu mỉm cười rất tươi, bỏ quên cả những xúc cảm đau đớn vừa rồi đang hành hạ tâm trí, chạy đến ôm chằm lấy anh sau bao nhiêu lâu xa cách.

"Đại thiếu gia, cuối cùng ngài cũng đến rồi..."

Thiên Tỉ im lặng một lúc, mặc cho thân ảnh nhỏ hơn đang siết chặt lấy cơ thể mình, anh đang cảm thấy bất an với dáng vẻ hiện tại của cậu, chiếc áo sơ mi trắng dính đầy máu?

Dù thế nào đi nữa Thiên Tỉ anh cũng đã có thể thở phào yên tâm, vì cậu trông rất khỏe mạnh ngay bây giờ, vòng tay siết chặt lấy cơ thể gầy guộc ấy để thỏa cơn nhớ nhung.

*

Thiên Tỉ đã đưa cậu rời khỏi thôn Sơn Trang.

"Ngài thật sự đã hạ hết bọn gác cổng để vào Sơn Trang giải thoát em sao?"

Thiên Tỉ mỉm cười gật đầu.

"Tại sao ngài lại làm như vậy, nhị thiếu gia mà biết được thì..."

Thiên Tỉ đã kể lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra với mình trong thời gian qua, từ việc mình bị nghi ngờ tạo phản, cho đến bị truy lùng gắt gao, và thậm chí cả sự giúp đỡ từ nhị thiếu gia.

"Như vậy, cả hai chúng ta đều đang phải chạy trốn..."

Thiên Tỉ gật đầu, lo lắng cho bản thân chỉ bằng không, bất an đến người bên cạnh lên đến mười.

"Ngài có nghĩ ra được ai là người đứng sau chuyện này chưa ạ?"

"Ta nghĩ đó là chú ba, bởi vì khi đến bắt ta, ông ta tỏ ra vô cùng thích thú."

"Nhưng chẳng phải từ trước đến nay giữa ngài và chú ba không hề xảy ra hiềm khích nào hay sao, vì lý do gì ông ta lại muốn hãm hại ngài chứ?"

"Mọi chuyện còn không rõ sao, vào thời gian lão gia lâm bệnh, cùng với những tin đồn thất thiệt gây tổn hại nghiêm trọng đến tập đoàn, nếu lão gia không muốn tập đoàn sụp đổ, và muốn làm yên lòng những cổ đông khác, chỉ còn cách duy nhất nhường chiếc ghế chủ tịch cho một người có khả năng khác lên cai quản."

"Và chú ba đã nghĩ rằng, người đó sẽ là ngài?"

Thiên Tỉ khẽ gật đầu.

"Tại sao ông ta lại không nghĩ đó có thể là nhị thiếu gia chứ?"

"Bởi vì Tuấn Khải chỉ vừa về Trung Quốc, lại chưa từng có kinh nghiệm làm việc, vì vậy trước tiên ông ta cần loại bỏ những người có khả năng nhất, sau đó nếu mục đích của ông ta vẫn không được toại nguyện, người tiếp theo bị hãm hại sẽ là...nhị thiếu gia..."

*

Tại Vương gia.

"Tuấn Khải, hôn lễ của con đã được chuẩn bị hoàn tất, ta thật sự không thể chờ đợi thêm để ngắm nhìn con trên lễ đường cùng Tôn tiểu Thư."

Phu nhân tỏ ra vô cùng háo hức và chờ mong, phía đối diện nhân vật chính của bữa tiệc dường như không mấy hứng thú, chỉ chống cằm chán nản như thế.

"Lão gia bảo rằng, sau khi con kết hôn cùng Tôn tiểu thư, sẽ lập tức cho con vị trí chủ tịch tập đoàn."

"Là bởi vì vị trí đó vốn dĩ đang trống, phải không?"

"Con nói gì vậy, con không biết bao nhiêu người mơ ước được một lần ngồi lên vị trí đó đâu, con nên cảm thấy hãnh diện mới phải!"

"Hãnh diện gì chứ, khi mà vị trí đó có được đều nhờ vào những ngoại cảnh xung quanh, vì lão gia lâm bệnh, vì những tin đồn, vì nhị thiếu gia đây kết hôn với Tôn tiểu thư?"

Tuấn Khải không chút hài lòng, cảm thấy bản thân thật vô dụng, có được vị trí cao nhất thì sao chứ? Cũng chỉ như sự bố thí rẻ mạt mà thôi.

Hôn nhân này sẽ đi đến đâu khi mà hắn không có lấy một chút tình cảm nào đối với Tôn tiểu thư, chỉ đơn thuần là một cuộc giao dịch không hơn không kém, thậm chí còn hèn hạ đến mức chỉ vì muốn cứu tập đoàn mà đánh đổi cả sự tự do của chính mình.

Người đời thường nói, nếu kết hôn với người mình yêu thương, cuộc sống sẽ trở thành thiên đường, nhưng khi lấy một người không tình cảm, sẽ nhanh chóng hóa thành địa ngục.

*

Cả hai mỉm cười không ngớt, vui vì cuối cùng cũng gặp lại, hạnh phúc vì đôi bên đều không sao.

"Tùy Ngọc."

"Vâng?"

"Nhìn thấy em vẫn bình ổn, ta rất vui, nhưng mà...em không bị thương ở đâu chứ?"

Thiên Tỉ ánh mắt lo lắng lướt trên người cậu, đồng thời tâm trạng cậu cũng thay đổi, nhìn nhận lại chính mình, với cơ thể dính đầy máu.

"À...em..."

"Đó là máu của một người khác, phải không?"

Vương Nguyên biết rõ không thể che đậy chuyện này, nên đã quyết định kể lại mọi chuyện, để trong lòng một mình cũng thật bí bách.

"Đây là máu của tên khốn đó...giết người...em thật sự đã giết người..."

Khi câu chuyện kết thúc, đồng thời cậu cũng trở nên hoảng loạn, từng hồi ký ức vừa rồi liên tục hiện lên rõ ràng trong tâm não, đến mức không thể xóa nhòa đi, chân thật đến như thế, như thể khiến cậu một lần nữa phải trải lại cảm giác đau đớn sợ hãi tột cùng khi tống khối thủy tinh ấy vào người khác, máu tuôn ra tanh tưởi.

Thiên Tỉ sau khi nghe sau, đương nhiên không tránh khỏi sự lo sợ đến vạn phần, khi khiến một người lười nhát như cậu có thể ra tay giết người, hẳn là nỗi đau đó rất lớn, lớn đến mức không thể dùng lý trí mà điều khiển, đánh mất nhận thức và để cơn uất hận bên trong ngang nhiên hoành hành.

"Em phải làm sao đây...rốt cuộc em cũng đã trở thành kẻ sát nhân như tên khốn đó...thật đáng nguyền rủa...khốn khiếp..."

Vương Nguyên tự đánh vào đầu mình liên tục, ánh mắt đỏ ngầu.

Thiên Tỉ phanh xe gấp, đưa tay ngăn lại hành động điên rồ đang tự hành hạ chính mình kia.

"Tùy Ngọc bình tĩnh! Lỗi không phải do em...tên khốn đó...đáng chết mà..."

"Vậy thì...em cũng đáng chết, phải không? Em và tên khốn đó liệu khác nhau như thế nào? Cũng đều là sát nhân..."

"Tùy Ngọc...không...nếu ta là em, ta cũng sẽ làm như vậy, ta sẽ ra tay giết tên khốn đó để trả thù cho mẹ..."

"Là thật sao?"

Thiên Tỉ khẽ gật đầu.

"Ta nghĩ rằng, bất kể ai nằm trong trường hợp này, cũng sẽ làm điều tương tự, vì vậy...em đừng cảm thấy dằn vặt bản thân nữa..."

"Phải...tên cặn bã đó thật sự đáng chết, em chỉ là trả lại tất cả những gì mà ông ta đã làm với mẹ..."

Vương Nguyên cảm thấy bình tĩnh hơn, được an ủi phần nào, bởi từng lời Thiên Tỉ nói ra, đều như một loại sức mạnh lan tỏa xoa dịu lấy những sự lo sợ tội lỗi ở bên trong cậu.

"Ít ra em cũng đã được biết mẹ em còn tồn tại hay không, không cần phải ngày đêm trông ngóng như ta, thường xuyên phải đến cô nhi viện...nơi mà bà ta từng bỏ rơi ta, ta đã lo sợ rằng nếu có lúc bà quay lại tìm đứa con trai này, nếu ta không ở đó...bà sẽ rời đi mất..."

Vương Nguyên chỉ biết im lặng cảm nhận nỗi đau cùng anh, nổi thống khổ này liệu ai có thể thấu?

"Tùy Ngọc, mẹ em trông như thế nào?"

Thiên Tỉ trông thấy cục diện trở nên căng thẳng và buồn lắng, đành chuyển sang chủ đề khác, anh không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu, bởi vì những gì cậu đã gánh chịu đã là quá lớn, anh không muốn cậu nhận thêm bất cứ cảm xúc đau khổ nào khác nữa.

Vương Nguyên vui vẻ lấy ra tấm ảnh đưa cho anh.

"Em đã không biết mẹ lại xinh đẹp như vậy."

Thiên Tỉ nhận lấy bức ảnh, không khỏi kinh ngạc, bàn tay trở nên run rẫy.

"M-mẹ..."

"Đại thiếu gia, ngài sao vậy?"

"Đây là...đây là mẹ em thật sao?"

"Vâng, người phụ nữ này là mẹ em, còn đứa bé được bồng trên tay là em, ngài không nhận ra sao?"

"Không thể nào..."

Thiên Tỉ trở nên không tin vào mắt mình, khóe môi nói không tròn trĩnh câu từ, sắc mặt chuyển xanh xao. Cậu đã rất lo lắng.

"Đại thiếu gia, ngài ổn chứ?"

"Tên...bà ấy tên gì?"

"Điềm Điềm."

Thiên Tỉ cảm nhận tim mình nhẹ hẫng, vừa có thứ gì đó rơi ra bên ngoài, nát vụn. Giữ bình tĩnh quay sang nhìn người bên cạnh, khóe môi run rẫy.

"Bà ấy...chỉ có một người con trai là em, phải không?"

"Vâng, à...em cũng không chắc, quản gia Hong nghĩ rằng, trước khi vào Vương gia làm việc, có lẽ bà đã có một người con trai rồi."

"T-thật sao..."

"Vâng, em nghĩ rằng tên của anh ấy rất đẹp."

"Tên?"

"Anh ấy có lẽ tên là Dương."

"Dương? Tại sao?"

"Bởi vì bức ảnh mà anh ấy chụp cùng mẹ đang được quản gia Hong cất giữ, phía sau có một dòng chữ đã mờ, chỉ còn nhìn ra một chữ duy nhất, đó là Dương, cũng như phía sau bức ảnh của em...mẹ đã ghi tên em này."

Thiên Tỉ nhìn vào phía sau bức ảnh trên tay.

"Vương Nguyên?"

"Vâng, đó là tên thật của em."

Thiên Tỉ lấy ra một tấm ảnh trong ví đưa ra trước mặt cậu.

"Có phải...quản gia Hong đang giữ bức ảnh này không?"

Vương Nguyên nhìn một lúc rồi hét lên.

"Phải! Đúng là bức ảnh này, nhưng mà...từ đâu mà ngài có vậy?"

Thiên Tỉ tiếp tục, cảm xúc đang dần trở nên rối tung lên, khi sự thật đang từng chút một được phơi bày.

"Phía sau bức ảnh...có bốn chữ..."

Vương Nguyên nhíu mày nhìn cho rõ, đọc lên.

"Dịch Dương Thiên Tỉ! À đúng rồi, chữ Dương...hóa ra là như vậy, nhưng mà..."

Vương Nguyên lúc này dường như đã hiểu ra, bối rối nhìn sang anh.

"...đây chẳng phải tên ngài sao?"

Thiên Tỉ cay đắng gật đầu.

"Nói như vậy...cậu bé trong bức ảnh này là..."

Thiên Tỉ tiếp tục gật đầu, ánh mắt chua xót.

"Là thật sao...ngài là anh trai của em..."

"Phải, và Tuấn Khải chẳng phải cũng như vậy sao?"

Vương Nguyên đầu óc trở nên trống rỗng, rối loạn đến từng mạch đập, Thiên Tỉ cũng không hơn, chuyện này nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, bây giờ lại là sự thật sao?

Một sự thật chua chát.

Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên là anh em cùng cha khác mẹ?

Vương Nguyên và Thiên Tỉ là anh em cùng mẹ khác cha?

Phải chăng, giữa chúng ta đang tồn tại thứ gọi là nghiệp duyên?

Feedback, please!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC