CHƯƠNG 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bây giờ ngươi đã là hầu cận của ta, vì vậy hãy tập quen đi, ta rất hay nổi hứng đi đây đi đó, ngươi sẽ mệt nếu như cứ phải thắc mắc mỗi lần như thế."

"Vâng."

*

Sau khi dùng điểm tâm hoàn tất, nhị thiếu gia đưa cậu ra xe, đồng thời quay sang bên hỏi.

"Ngươi muốn đi đâu nữa không?"

"Vâng?"

Cậu có hơi bất ngờ, thân phận hầu cận này từ lúc nào lại trở nên đáng quan tâm đến như thế, còn được hỏi han ý kiến hay sao? Vương Nguyên chỉ im lặng, nét mặt trở nên lúng túng. Tuấn Khải không nói thêm gì, cho xe nhanh chóng rời đi.

Xe cuối cùng được dừng tại một cửa hàng nhỏ dọc đường, Tuấn Khải cứ thế rời đi, không nói năng gì. Một lúc sau đã thấy bóng dáng ấy trở ra, trên tay còn kèm theo một bao nilong lớn.

Tuấn Khải lấy ra một trái táo đỏ bên trong bao mình vừa mua, đưa qua cho người bên cạnh, như một cách phản xạ tự nhiên, Vương Nguyên đột nhiên mắt sáng lên, tỏ vẻ rất thích thú, đón nhận trái ngọt ấy ăn ngon lành, thậm chí còn quên mất nên giữ thái độ như thế nào trước mặt hắn.

Tuấn Khải có chút kinh ngạc, không phải vì đối phương yêu thích món mình mua, mà là vì, Tùy Ngọc cũng rất thích táo đỏ, Vương Nguyên hiện tại cũng như vậy. Đây là sự trùng hợp, hắn vốn không nghĩ như vậy.

"Ngươi thích..."

"Phải! Rất thích!"

Đột nhiên Vương Nguyên cắt ngang lời hắn, nét mặt vạn phần háo hức, liên tục thưởng thức táo đỏ trên tay. Bất giác, đại não truyền đến một tín hiệu lộ liễu, cậu im bặt, bỏ dỡ quả táo đang ăn.

"Sao vậy?"

Tuấn Khải trông thấy đối phương thay đổi thái độ nhanh chóng, không khỏi cảm thấy tò mò. Vương Nguyên chỉ mỉm cười miễn cưỡng, lắc nhẹ đầu.

Nắng sớm chan hòa của ban mai thật khiến người khác cảm thấy ấm áp, cũng như tâm trạng hắn ở hiện tại, yên lòng đến lạ thường.

*

Vừa về đến nhà, Tôn tiểu thư đã chờ đợi sẵn, nét mặt cau có tỏ vẻ khó chịu.

"Anh đi đâu vậy?"

"Có chút việc."

"Sáng sớm như thế này?"

Tuấn Khải không màng trả lời thêm, chỉ lặng lặng bước đi, phía sau lưng, Tôn tiểu thư không ngừng tiếp tục.

"Còn bữa ăn sáng?"

"Em ăn đi."

Chỉ như vậy, thái độ dửng dưng của hắn thật khiến một người vừa làm vợ như Tôn tiểu thư đau lòng, họ thậm chí còn chưa từng có một đêm ân ái thật sự, mỗi khi đêm về, cô đều dùng mọi phương án câu dẫn hắn, nhưng hắn đều bỏ qua, đưa ra khá nhiều lý do để từ chối, nếu hắn đã không muốn thì bằng cách nào có thể ép buộc?

Tôn tiểu thư đây cũng thừa biết, nhị thiếu gia đồng ý kết hôn với mình cũng chỉ như một nghĩa vụ, một mục đích duy nhất cứu sống tập đoàn của gia đình. Không tình cảm, không gì khác. Cô còn muốn đòi hỏi một sự quan tâm đơn thuần, hay một sự cuồng nhiệt dục vọng, đối với bất kỳ đàn ông nào đó, khi trông thấy cơ thể gợi cảm của một phụ nữ, ít nhiều đều sẽ động lòng, nhưng hắn thì lại không? Tại sao chứ?

Người rơi vào tình ái trước luôn thiệt thòi, không sai. Chỉ trách tại sao, cô đã say ánh mắt của hắn từ lần gặp gỡ đầu tiên. Để rồi bản thân chấp nhận đánh đổi chỉ để được chính thức đường hoàng bên cạnh hắn.

*

Tuấn Khải vào thư phòng, ngồi xuống bàn làm việc, lấy ra một xe hơi đồ chơi nhỏ trong hộc bàn, đưa ra trước mặt Vương Nguyên.

"Ngươi biết đây là  gì không?"

Vương Nguyên vẫn theo một phản xạ tự nhiên, chút nữa nét mặt đã trở nên lộ liễu, và rõng rạc nói rằng đây chính là chiếc xe hơi đồ chơi ở quá khứ Tùy Ngọc đã tặng cho nhị thiếu gia. May mắn đã kìm hãm lại được cảm xúc cũng như thái độ.

"Đây là?"

Tuấn Khải mỉm cười, có chút thất vọng, bản thân còn đang hy vọng vào một sự phản xạ mong muốn.

"Món quà đầu tiên Tùy Ngọc đã tặng ta."

Tuấn Khải tiếp tục.

"Ta vẫn giữ đến tận bây giờ, có phải là lạ lắm không?"

Vương Nguyên im lặng vài giây.

"Phải, cũng có chút lạ."

Tuấn Khải bật cười một tiếng, nhìn ngắm vật thể vô tri trong bàn tay một lúc, rồi luyến tiếc cất vào ngăn tủ.

Hắn vừa chợt nhớ ra một điều gì đó, liền lập tức lệnh cho cậu đi theo, ra xe và hắn đã đưa cậu đến một nơi. Sự tò mò của cậu rất nhanh chóng đã có lời giải đáp, chiếc xe bốn bánh cóng cạnh đẹp đẽ được dừng tại một cửa hàng điện máy không xa.

Vương Nguyên chưa kịp hé môi buông lời thắc mắc, hắn liền giải đáp.

"Ngươi cần một cái điện thoại."

Trước mặt hàng ngàn mẫu điện thoại từ đời cũ tới đời mới, đủ loại kích cỡ màu sắc khác nhau, nhìn thôi đã đủ choáng, nói gì đến việc phải lựa chọn một trong những thứ ở đây.

"Ngươi muốn một cái điện thoại như thế nào?"

"Tôi..."

Hắn nhìn thấy điệu bộ khó nghĩ từ cậu, thay vì chờ đợi một câu hỏi mãi không có câu trả lời. Liền chủ động tự lựa chọn giúp.

Tuấn Khải đưa ra trước mặt cậu một chiếc điện thoại màu trắng, màn hình sáng bóng và đẹp đẽ. Nhìn thôi cũng đủ khiến người khác cảm thấy yêu thích.

"Thật sự là cho tôi?"

"Còn không phải cho ngươi, thì chúng ta vào đây làm gì? Đừng nghĩ nhiều quá có được không, chỉ là...tiện bề ta có thể gọi ngươi thôi."

Vương Nguyên chậm rãi nhận lấy món quà bất ngờ, thái độ có chút không hợp tác, chẳng phải nên vui mừng một chút mới đúng hay sao?
*

Như thường lệ, mỗi khi đêm xuống, đến giờ nghỉ ngơi, Tuấn Khải liền tìm lý do đọc sách ở thư phòng mà tránh né việc ân ái với người vợ của mình, bẵng đi một thời gian, việc này dường như đã trở thành một thói quen. Tưởng rằng Tôn tiểu thư cũng đã hiểu ra và chấp nhận, nhưng không, trong lòng cô gái này sớm đã hình thành ấm ức, đau khổ xen lẫn cả tủi thân đến mức trở thành căm hận.

"Anh lại muốn đến thư phòng?

Tôn tiểu thư cất tiếng, khi trông thấy người chồng của mình đang bước ra cửa, sắc giọng lạnh tanh.

"Phải."

Tuấn Khải dừng lại, đáp.

"Anh nghĩ chuyện này sẽ kéo dài được bao lâu?"

"Em đang muốn nói về điều gì?"

"Anh thật sự không hiểu, hay chỉ đang giả vờ cố tỏ ra không hiểu?"

"Anh đã nói với em biết bao nhiêu lần, anh cần đọc sách mới có thể ngủ được, hôm nay em lại muốn gây chuyện?"

"Vậy sao? Đọc sách rồi ngủ quên luôn ở thư phòng, không lần nào là ngoại lệ, anh còn không phải là cố ý?

"Anh không muốn cãi nhau với em, vì vậy..."

Tôn tiểu thư đột nhiên hét lên.

"Vì vậy...anh lại muốn tiếp tục xem tôi như trò hề, không màng quan tâm đến cảm xúc của tôi, tôi có ra sao thì anh đều không muốn nhìn đến, có phải không?"

Tuấn Khải nhận ra cục diện đang dần trở nên căng thẳng.

"Anh không nghĩ em quên mau như vậy, chúng ta kết hôn là vì..."

"Tôi nhớ! Tôi nhớ rõ là đằng khác! Anh chấp nhận kết hôn với tôi là vì muốn cứu tập đoàn của nhà họ Vương, nhưng...nếu anh đã làm thì làm ơn làm cho đúng, khi đã là vợ chồng thì anh nghĩ, một chuyện đương nhiên như lên giường cũng không có là bình thường sao?"

Tuấn Khải từ đầu đều hiểu rõ vì sao Tôn tiểu thư lại phát cáu như vậy, chỉ là hắn không muốn đối mặt với đại chuyện này mà thôi, tránh né được ngày nào thì hay ngày đó, nhưng hắn cũng thừa biết rằng, trốn mãi cũng không phải là cách lâu dài.

Tôn tiểu thư đi đến trước mặt hắn, cánh tay đưa lên nhẹ nhàng, chạm vào gò má đối phương, chất giọng hạ xuống. Tuấn Khải vẫn giữ im lặng bất động cho đến khi cô ta chuẩn bị nhướn chân lên toan tính hôn hắn. Theo phản xạ tự nhiên, hắn tránh đi.

Tôn tiểu thư hụt hẫng, nói đến như vậy cũng không tác động được hắn, đúng là phí công, trong lòng sớm đã tức giận.

"Anh còn muốn tránh né chuyện này đến khi nào?"

Đối diện vẫn giữ im lặng, cô ta lại tiếp tục. Tuấn Khải lần này đã vô tình mạnh tay hơn, hất cả cơ thể gầy ra xa, Tôn tiểu thư vì sức của người cao to hơn mà ngã xuống đất, đau điếng, đồng thời hét lên.

"Này! Bây giờ anh còn dùng cả bạo lực để đối xử với tôi sao!"

Tuấn Khải đương nhiên biết bản thân đã quá tay, toan đến nâng đỡ, nhưng chưa kịp thì đã nhận lại rất nhiều câu từ lãnh bạc khiêu khích.

"Anh tưởng rằng kết hôn với tôi là xong rồi sao!? Nên bây giờ anh có thể tùy tiện ra tay với tôi? Tôi nói cho anh biết, tập đoàn nhà họ vương của anh vẫn chưa vực dậy ổn định được đâu, nếu không có Tôn gia của chúng tôi công khai hậu thuận phía sau, anh nghĩ rằng Vương gia có thể tránh khỏi việc bị phá sản chắc?"

Tôn tiểu thư từng lời nói ra, như đâm nhát dao vào người đối diện, Tuấn Khải nhíu mày, thừa hiểu rõ những gì cô nói đều là đúng, nếu ngay bây giờ Tôn gia công khai không tiếp tục đầu tư vào Vương gia nữa, thì chắc chắn sẽ gây ra một tin vô cùng chấn động, làm ảnh hưởng to lớn đến nền kinh tế của Vương gia.

"Rốt cuộc em muốn cái gì?"

Tôn tiểu thư đứng dậy, đôi mắt sớm đã đỏ ngầu, từng bước tiến đến người chồng của mình.

"Ít ra chúng ta cũng nên có một đêm động phòng đúng nghĩa."

Dứt lời, Tôn tiểu thư lại tiếp tục toan tính câu dẫn hắn, hắn nhắm mắt, đại não đang bận suy nghĩ điều gì đó, rõ ràng không phải thái độ của sự hưởng thụ.

Cho đến cuối cùng, hắn cũng không thể chiến thắng trái tim, lý trí luôn lên tiếng bảo rằng nhất định phải chiều chuộng người con gái trước mặt, nếu không là nguyện ý hứng thú, thì cũng nên ngoan ngoãn chấp thuận, nhưng không, hắn lại một lần nữa đẩy cô ra, nhanh chân rời khỏi phòng, để người phía sau phát điên hét lên không ngừng.

"Tuấn Khải! Anh đứng lại cho tôi!"

*

Tuấn Khải ở thư phòng, nhưng lần này không phải chỉ là đơn thuần đọc sách như mọi khi, tại vị trí trung tâm phòng, từng ly rượu một được hắn đưa lên môi dốc sạch.

Dáng vẻ một mình uống rượu như vậy, thật rất cô đơn.

Hắn vừa chợt nhớ ra một điều gì đó, lôi điện thoại ra, bấm vài từ, gửi một tin nhắn đến hầu cận của mình.

[Vương Nguyên, đến thư phòng.]

Rất nhanh sau đó, phía ngoài cửa.

"Nhị thiếu gia, là tôi."

"Vào đi."

Vương Nguyên đẩy cửa đi vào, trông thấy hắn không chút bình thường, nét mặt lộ rõ sự buồn bực, liên tục nốc cạn chất cồn trong chiếc ly thủy tinh.

"Ngồi xuống đi."

Tuấn Khải ra lệnh cho hầu cận của mình ngồi xuống ngay bên cạnh. Vương Nguyên đương nhiên ngoan ngoãn làm theo. Hắn đột nhiên bật cười lên một tiếng.

"Nghe lời như vậy, hẳn không phải Tùy Ngọc rồi."

Vương Nguyên cũng không phản ứng với lời người bên cạnh. Chỉ ngồi như vậy nhìn hắn uống từng ly một.

"Ngươi không thắc mắc vì sao ta gọi ngươi đến đây?"

"Đương nhiên là có việc ngài mới cho gọi tôi, nếu ngài chưa nói hẳn là chưa phải lúc, vì vậy tôi vẫn đang chờ đợi đây."

Tuấn Khải lại cười, đồng thời rót một ly rượu đẩy sang cho Vương Nguyên.

"Uống với ta một ly."

"Tôi..."

Cậu toan từ chối. Tuấn Khải nhanh chóng lên tiếng.

"Chỉ một ly thôi."

Vương Nguyên sau đó đã nốc cạn, bản thân cũng không phải là không uống được, chẳng phải đã hơn 2 lần say khướt rồi hay sao.

Hắn cười hài lòng, tiếp tục công cuộc uống rượu giải sầu của mình.

"Ngươi đã làm xong việc mà ta muốn rồi, còn bây giờ thì về phòng nghỉ ngơi đi."

Đúng là vậy, khi bản thân cảm thấy cô đơn nhất, lại liền lập tức nghĩ đến người ta, tuy đã trễ rồi, cũng không muốn làm phiền đến cậu, nhưng lại không thể ngăn cản bản thân, hắn chỉ là muốn nhìn thấy cậu một lúc, để cậu ngồi bên cạnh mình, và uống một ly, chỉ như vậy cũng đã đủ rồi.

Vương Nguyên đứng lên bước đi, rồi lại dừng.

"Nhị thiếu gia, sức khỏe của ngài...đừng uống nhiều quá..."

Tuấn Khải xua tay, mỉm cười ngụ ý biết rồi. Trong lòng chợt dáy lên sự vui mừng khôn siết, ít ra người ta cũng đang quan tâm đến hắn, dù là ở cương vị của một hầu cận chỉ đang làm việc.

FEEDBACK, PLEASE!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net