Chap 11: bánh bèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Khanh_KYO1108

Sau một trận mây mưa kịch liệt tối hôm qua là cho cả người nó ê ẩm. Nhất là thắt lưng chả là do tối qua sau khi nó ngủ hình như hắn còn làm thêm vài lần nữa thì phải bây giờ nó thật sự đâu lắm ý nhất là thắt lưng... khổ thân ghê!!

Sáng sớm những tia nắng chiếu xuống hai con người đang nằm trên giường. Hắn đang ôm nó ngủ một cảnh tượng đẹp khiến ai nhìn cũng phải có chút ghanh tị.

Tia nắng chiếu lên mắt nó khiến nó khó chịu. Nguyên dần đần mở đôi mắt hạnh xinh đẹp của mình sau đó từ từ định ngồi dậy nhưng thắt lưng đau quá, rất đau là đằng khác. Liếc nhìn con người đang ngủ bên cạnh ngon lành khí nóng dồn lên cố hết sức đạp cho hắn té xuống giường.

Rầm

Hắn ngã xuống giường mông an tọa với đất mẹ thân yêu. Khải mở mắt mi mắt nhăn lại vì chưa kịp thích nghi với ánh nắng. Ngước nhìn con người trên giường với ánh mắt đầy sủng nịnh.

- Bảo bối em lại sao nữa vậy.

Cậu tức giận mắng.

- Con mẹ anh tôi cho anh chết, người gì đâu không biết tiết chế khiến tôi đau ê ẩm đây này!

Nó lao xuống giường với tình trạng mặc mỗi cái áo Sơmi của anh. Lao đến đè lên người anh đánh tới tấp.

Hắn để cho nó đánh không phản kháng gì cả. Nó đánh no nê thì buông một lời nói.

- Tôi ghét anh

Hắn hoảng hốt hỏi lại.

- Thật chứ.

Nó gật đầu.
Hắn buồn đứng dậy định đi ra ngoài thì nó lại hỏi.

- Ơ này định đi đâu vậy.

- Ra ngoài.

Ngữ khí này chứng tỏ Khải đang giận, khổ ghê cơ nó chỉ muốn làm nũng tí mà anh cũng giận. Nó sợ hắn giận lắm nó vội vàng chạy lại ôm hắn từ phía sau và rồi nó... khóc.

Khải đang định ra ngoài thì bị vòng tay của nó giữ lại khiến anh bất ngờ anh đứng lặng để hưởng thụ khoảnh khắc này nhưng ít phút sau anh thấy ướt ướt sau lưng.. không lẽ bảo bối của hắn ... khóc rồi!

Đúng vậy bảo bối của hắn khóc rồi trời ơi xót quá xót lắm con tim Khải rồi! Hắn lấy tay gạt nước mắt cho cậu

- Bảo Bối à, sao em khóc.

- Em... sợ.

Hắn nghi hoặc hỏi cậu sợ gì cơ chứ

- Sợ gì nói anh nghe đi.

- Sợ... anh... giận.

Thật ra cậu không muốn thế này đâu nhưng mà khi ở bên hắn cậu rất muốn được hắn yêu thương được hắn chăm sóc được hắn cưng chiều. Cứ ở bên hắn là tuyến lệ của cậu hoạt động cực hiệu quả luôn ý. Cứ hở chút là cậu khóc, cậu không muôn đâu nhưng chẳng thể kìm chế được.

Hắn cười.

- Bảo bối à, anh đâu có giận em anh chỉ buồn tí thôi, anh định ra ngoài cho em bình tĩnh lại thôi mà.

Hắn khi nãy giận thật đấy nhưng mà cứ thấy nó khóc là hắn không chịu được liền tha thư. Sao dạo này em ý mít ướt quá vậy cà!

- Vương Tuấn Khải anh sẽ không bỏ tôi chứ?

Nó ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn hắn. Hắn lại lấy tay lau đi những giọt nước mắt mắt còn lăn dài trên khuôn mặt nó. Hắn mỉm cười ôn nhu vuốt tóc nó.

- Bảo bảo em ngốc quá. Em nói xem. Em khả ái,đáng yêu như này anh yêu em còn ko hết ngu gì bỏ em để cho thằng khác nó câu. Em đó chỉ là của mình anh thôi.

Hắn lấy tay xoa rối mái tóc của nó. Hắn tinh ranh liếm mút đôi môi cherry. Răng nanh cọ nhẹ vào môi dưới. Thừa cơ nó
"ưm" một cái hắn liềm đưa chiếc lưỡi tinh nghịch của mình vài lùng sục khắp khoang miệng của nó. Sau khi rút cạn dưỡng khí, phổi kêu gào đòi dưỡng khí thì hắn mới chịu bỏ ra.

-Hôm nay đi học được không. Ở nhà chán lắm

Nó dùng giọng điệu mèo con đôi mắt mở to hảo khả ái ra nhìn hắn. Nhìn Vương Nguyên thế này thì hắn sao chịu nỗi yêu cầu gì cũng chấp nhận nếu hắn làm được

- Hảo chiều ý em.

Hắn mỉm cười ôn nhu nhìn nó.

Nó bèn đi vài nhà tắm VSCN. Tầm mấy phút sau nó bước ra với bộ đồng phục trường Qua mái tóc bồng bềnh được chải gọn gàng . Trên ngước nó phảng phát hương hoa anh đào. Còn hắn thì diện một chiếc sơmi đen. Tay áo xắn đến khuỷu tay cộng với một chiếc quần jean dài. Mái tóc được chải gọn nhìn hắn bây giờ rất soái. Ra đường chắc chắn là phụ nữ là đổ thành hàng luôn.

Hắn tiến đến nắm tay nó đi đến trường. Đến cổng trường thì có một vật thể lạ ở đâu chạy đến ôm lấy nó. Không ai khác chính là Hoành Thánh nhà mình ý lộn nhà Thiên Tổng.

- ĐẠI NGUYÊNNNN tớ nhớ cậu chết đi được ~~~

Cậu bay đến hôn khắp mặt nó mà quên không để ý hai tên nào đó mặt đen như đít nồi. Sát khí tỏa ra đến dạo người như thể ai chọc vào là chỉ có nước chết là nhẹ nhàng.
- LƯU CHÍ HOÀNH EM VỀ NHÀ NẰM ÚP LÊN GIƯỜNG CHO TÔI!

Anh tức giận ét từng chữ một qua kẽ răng. Người tỏa ra hàn khí bức người. Kiểu này thì cậu chết chắc với anh. Nguyên thấy biểu hiện của Thiên như vậy liền vui mừng nói.

- Ayzo hai cậu đã yêu rồi cơ đấy. Nhanh nhỉ!

- Còn không phải cậu có trai quên bạn thì tớ mới kết cái tên mặt liệt này chứ. Cậu có tin quẳng hắn ra đường xem với cái mặt liệt này thì ai thèm lượm.

- Không cần có em lượm rồi!

Anh mỉm cười lộ cả hai đồng điếu.

- Không cho anh cười!!

- Hả? why?

Nó không hiểu mô tê gì sất nên tò mò nhìn Hoành hỏi.

- Anh ta mà cười thì sát gái lắm tớ không thích!

Ra là bảo bảo nhà anh đang ghen a.

- Tuân lệnh vợ yêu

Cả nhóm 4 người đang nói chuyện vui vẻ. Từ đâu có hai con bánh bèo đi tới. Trên người thì ăn mặc thiếu vải. Váy ngắn cũn cỡn. Mấy cái thể loại này thay không mặc còn hơn. Nó nhìn thấy đã ngứa mắt. Chứ đừng nói là tiếp xúc.

Hai ả tiến lại gần anh và hắn. Khoác tay cọ cọ bộ ngực khủng nhờ phẫu thuật thẩm mỹ bơm đầy silicon vào.

- Bỏ ra.😡

đồng thanh part 1

- Khải Khải à người ta nhớ anh muốn chết đi được ý. Sao anh lại trốn em?

Ả ôm tay hắn nói với cái giọng điệu chảy nước.

- Thiên anh nỡ lòng nào làm như vậy!

Ả còn lại nói với giọng nhão nhoét ngả đầu vào vai anh.

- Con mẹ nó bỏ tôi ra không nói lại lần hai!

đồng thanh part 2

Hắn với anh tỏa ra hàn khí giết người làm hai con bánh bèo mắc dịch kia đành phải bỏ tay ra.

Hắn gọi điện cho ai đó lúc sau có người cầm đến hai chiếc ao một trắng một đen đến. Hắn và anh lấy tay dựt phăng chiếc áo đang mặc trên người rồi vứt vào thùng rác rồi thay chiếp áo mới mặc vào. Rồi bỏ tthẳng vào trường.

Từ nãy giờ không thấy bảo bối nói gì là hắn và anh rất lo. Không nói gì chỉ đành đi theo bảo bảo nhà mình. Đi được một đoạn thì nó rẽ ra lối cấm địa. Còn cậu rẽ ra lối sân sau.

*cấm địa*

Nó dùng thân thủ chạy biến ra cấm địa rồi leo lên cây cổ thụ mà nó hay ngồi.

Hắn chạy đến nơi thì không thấy nó đâu cả chỉ thấy một khoảng không được bao phủ bởi cây cối.

- Bảo bảo em ở đâu?

Hắn lo lắng gọi.

Nhưng đáp lại chỉ là tiếng gió tiếng là cây xào xạc.

Hắn vừa chạy vừ gọi. Nhưng không thấy ai trả lời. Đang chạy lai gốc cây cổ thụ thì hắn vấp một phát đập mặt xuống đất. Nhưng vẫn chay đi tìm nó. Nó thấy cảnh tượng như vậy bèn từ trên cây nhảy xuống. Từ đằng sau ôm lấy hắn . Áp mặt vào tấm lưng vững chắc

Nó sờ vào cái vết xước trên má mà thất tim mình đau xót.

- Lại đẻ mình bị thương rồi. Anh đúng là ngốc mà.

Nó mỉm cười hiền. Lôi từ trong cặp ra một chiếc băng ugo dám lên vết xước rồi hôn nhẹ vào chỗ bị thương.

- Bảo bảo em đi đâu vậy. Anh lo muốn chết!

Tự dưng hắn im lặng ko nói gì. Rồi lên tiếng hỏi một câu ngớ ngẩn.

-Em sẽ ko bỏ anh chứ!

- Ngốc vừa thôi. Hôm nay anh ăn nhầm cái gì vậy. Tất nhiên là tôi sẽ ko bỏ anh rồi.

Nó đưa tay búng lên trán hắn một cái.

- Cơ mà tôi nói cho anh biết. Anh mà còn léng phéng với con bánh bèo kia nữa tôi bỏ anh một mình cho coi.

- Âyz vợ à anh nào dám đâu. Mà em cũng phải đổi cách xưng hô đi chứ ai đời lại xưng hô với chồng mình như thế.

- Rồi hảo hảo chiều ý anh. Em yêu anh.

Nó nhón chân lên hôn nhẹ vào bờ môi của hắn.

Nhưng lại bị hắn thừa nước đục thả câu. Đưa chiếc lưỡi ranh ma vào lùng sục khắp khoang miệng của nó.

*vác máy ra chỗ vk vk nhà kia*

Sau khi co cẳng đuổi theo bà xã đại nhân thì Thiên chíp nhà ta đã bắt kịp.

Anh đi đến thấy cậu đang đứng ở đấy nhìn xuống mặt hồ trong xanh. Bèn chạy đến ôm cậu vào lòng. Nhưng lại bị cậu hất ra ko thương tiếc.

- Anh ôm tôi là gì đi ôm em bánh bèo ngực khủng của anh đi.

Bảo bảo nhà anh đang xù lông a~~ rất đáng yêu.

- Vợ à. Anh nào dám đâu

Anh lại tiếp tục ôm cậu vào lòng nói.

- Cô ta chẳng qua chỉ là một con bánh bèo qua đường thôi. Làm sao bằng bà xã đại nhân của anh được.

Rồi anh hôn chụt một cái vào cái má phấn nộn của cậu. Làm mặt cậu đỏ bừng như cà chua chín.

- Anh chỉ được cái dẻo mỏ. Lần này tạm tha chứ chứ lần sau là tôi cho anh ở luôn với con bánh bèo đó.

Cậu bĩu môi nói.

Thế là sau khi làm lành thì hai đôi trẻ cùng nhau lên lớp....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net