Chap 38(H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải đặt Vương Nguyên lên long sàng, dịu dàng hôn lên môi cậu, tay lần mò xuống dưới cởi bỏ đai lưng. Hắn đang vô cùng kiên nhẫn cởi bỏ từng thứ, mùa đông chết tiệt, lạnh cho lắm vào rồi mặc mấy lớp áo, khó cởi bỏ xừ!

"Roẹt~" áo choàng bị Vương Tuấn Khải xé làm mấy mảnh.

"Ơ Khải...ưm..." phần còn lại chỉ là tiếng hôn môi đầy dụ hoặc, Vương Nguyên chưa nói xong đã bị tấn công khắp người.

Đến khi trên người Vương Nguyên chỉ còn mỗi lớp áo lót màu trắng, Vương Tuấn Khải lại không cởi ra mà từ từ thò tay vào trong đùa nghịch. Ngón tay thô ráp lần mò đến hạt đậu đỏ trên ngực, khẽ gẩy nhẹ một cái. Vương Nguyên mặt đỏ lựng, Khải thế mà lại trêu chọc cậu, cái tên hỗn đản này.

Thân thể Vương Nguyên khẽ động đậy, vạt áo tuột ra, phô trước mắt Vương Tuấn Khải da thịt trắng noãn phấn nộn, hắn trong lòng sướng tê cả người, coi như Nguyên nhi đang chủ động mời chào hắn đi. Thế là lại kích động hôn lên môi cậu, bàn tay vuốt ve dọc sống lưng, đến eo, rồi đến cái mông tròn lẳn của Vương Nguyên mà véo mấy cái, tay còn lại xoa nắn nhũ hoa bị đùa bỡn đã cương cứng lên rồi. Tầm mắt Vương Nguyên mờ mịt, trước đôi ngươi đen láy phủ một tầng sương mỏng diễm lệ. Cơ thể động tình nhiễm một màu ửng hồng, vừa quyến rũ động lòng người lại vừa khả ái khiến người ta muốn khi dễ.

"Ta sẽ làm thật nhẹ nhàng." Vương Tuấn Khải thấp giọng nỉ non bên tai cậu, răng nanh cắn nhẹ lên vành tai mẫn cảm.

Nhìn Vương Nguyên dưới thân mình xinh đẹp đầy yêu nghiệt chỉ làm hắn muốn ăn sạch sẽ cho tới sáng. Nhưng mà cậu đang mang thai, không thể làm quá kịch liệt, Vương Tuấn Khải trong lòng chửi um lên, lão tử quyết không sinh con lần hai!( sau đó sử sách ghi lại Vương Hán Đế con đàn cháu đống ==')

Vương Tuấn Khải men ra ngoài, quơ tay lấy mấy lọ gốm nhỏ xíu, hướng Vương Nguyên đóng vai lưu manh: "Nàng muốn hương gì nè?"

"Đừng...đừng nói là..." Mặt Vương Nguyên thoáng chốc đỏ lựng, "...Thuốc bôi trơn???"

"Ai da, có hương hoa hồng, hoa quế, trà, hoa mai, hoa sen, hoa oải hương từ Tây Dương..." trên tay hắn cả thảy sáu lọ, "Sao lại không có hương hoa cúc nhỉ?" nói xong còn liếc mắt nhướng mày.

"Hỗn đản!" mặt cậu đỏ như tôm luộc, này là muốn luộc chín người người ta nha.

Vương Tuấn Khải cởi áo bào, ném phăng xuống đất, lại chống tay hai bên giam Vương Nguyên vào ngực: "Nhìn xem, lão công của nàng quá dũng mãnh đi? Đúng không?" nói xong còn nhân cơ hội hôn người ta một cái.

Vương Nguyên không nói gì, hai tay che nửa mặt, chừa ra cặp mắt hạnh đào ầng ậng nước. Cái tên lưu manh nhà hắn, thứ gì cũng lôi ra trêu chọc cậu, mặc dù không thể phủ nhận dáng người hắn rất đẹp, nếu không muốn nói là hoàn mỹ.

Một tay tóm lấy bàn tay nhỏ xíu của cậu, ngậm mấy đầu ngón tay vào miệng, tay còn lại bắt đầu tụt quần cậu xuống, "Vậy ta đóng vai lưu manh được rồi chứ? Hoặc là sắc lang cũng được." liếc mắt sang mấy lọ gốm để đầu giường, "Hôm nay dùng hoa quế đi, cho nàng thưởng thức từ từ."

Vương Nguyên đột nhiên giật mình, đồng thời cũng dọa Vương Tuấn Khải hết hồn. Tiểu bảo bối trong bụng đang biểu tình, ba ma chẳng để ý gì đến nó cả, đáng ghét!

Vương Tuấn Khải cúi xuống hôn lên bụng Vương Nguyên, đầy yêu thương mà nói với tiểu hài tử trong bụng: "Ngoan nào, ba ba với ma ma vận động chút, con chịu khó tí nha~"

Sau đó thì quần rời khỏi người, áo bay khỏi thân, hai người không mảnh vải che thân dây dưa trên giường.

Ngón tay Vương Tuấn Khải quệt ít thuốc bôi trơn lên tiểu đệ đệ đã sớm ngẩng cao đầu hùng dũng, hương hoa quế phảng phất trong không khí, đem tâm tình khẩn trương của Vương Nguyên lắng xuống, cũng rất lâu rồi không có làm nên khẩn trương cũng không có gì lạ. Nâng hai chân cậu gác lên vai mình, hắn chậm rãi nhấn một cái đi vào.

"Ân...a...ưm...nhẹ chút...đau..." Vương Nguyên có chút khó chịu, cúc huyệt đã lâu không được đụng tới rất mẫn cảm, rất nhanh đã có chút tê dại ngứa ngáy.

"Ta động nhé Nguyên nhi?" Vương Tuấn Khải vẫn cố gắng nhẫn nhịn, mồ hôi cùng gân xanh đã nổi đầy trên trán.

"Ưm...mau động...ta ngứa...ân..."

Thắt lưng hắn bắt đầu di chuyển, ban đầu còn chậm rãi, lúc sau liền không khống chế được mà điên cuồng.

"Ha...ân...ngô...chậm chút...Khải..." Vương Nguyên ôm lấy bả vai hắn, biểu tình có chút phản kháng bị dục vọng che lấp, nét mặt mê ly tựa lúc tỉnh lúc mơ.

"Nguyên nhi, lỗ nhỏ của nàng tuyệt thật!" Vương Tuấn Khải đáp lại mấy lời hạ lưu liền khiến Vương Nguyên càng thêm ướt át.

Hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau trên giường, lại đẹp đến ngàn lời khó tả.

Vương Tuấn Khải duy trì nhịp độ nhưng vẫn biết chừng mực nên không có thúc vào sâu, nhưng mà chỉ nhiêu đây đã khiến Vương Nguyên gần như dục tiên dục tử sau bao nhiêu lâu không được đụng chạm( sẽ còn "bay lên làm tiên" dài dài *cười bỉ*).

Khóe miệng phun ra tiếng gầm nhẹ, Vương Tuấn Khải bắn hết vào bên trong Vương Nguyên. Cậu còn chưa kịp kháng nghị đã bị hắn làm thêm lần nữa, bất quá cũng rất thỏa mãn.

"Đã bảo là làm ít thôi mà~" Vương Nguyên vô lực nằm trong lòng Vương Tuấn Khải thấp giọng.

"Xin lỗi bảo bối, mệt rồi thì ngủ đi." nói xong chỉ còn khoảng không yên lặng, Vương Nguyên nỉ non câu cuối xong đã sớm chìm vào mộng đẹp, tiếng hít thở mỏng manh như có như không cũng chậm rãi đưa Vương Tuấn Khải đi tìm Vương Nguyên. Tiểu bảo bối lắng nghe, không rung lắc nữa rồi, thật là mệt quá đi mất, mọi người cũng nên đi ngủ đi, khuya rồi a!

4/5/2016

Cuối cùng cũng chơi được H nguyên chương >∆<

Mama nỡ lòng nào ném tui về Đồng Nai, hơn một tuần trong căn nhà no wifi, cứ phải đi câu trộm lại yếu bỏ xừ... Tui nói nghe chớ để tui sống không wifi giống như quăng cục iPhone 6s về kỉ Phấn Trắng ấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net