Chapter 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy hôm nay Seongwu luôn có cảm giác mình bị ai đó theo dõi.

Tất nhiên với sự tinh tường và khả năng quan sát kỹ lưỡng của một học trò xuất sắc nhà Slytherin, lại còn là Huynh Trưởng nhà, thì chắc chắn Seongwu đã có trong tay danh sách những kẻ nằm trong diện tình nghi bám đuôi anh. Làm Huynh Trưởng tiện lợi ở chỗ có thể liên hệ với những Huynh Trưởng nhà khác, dò thám đám năm dưới không phải là chuyện gì khó.

Những cái tên trong danh sách này hiển nhiên có một cái tên không quá xa lạ với Seongwu, mà chính là vương tử nhà Gryffindor. Sở hữu vẻ ngoài thu hút cùng xuất thân cao quý, thành tích học tập xuất sắc, chơi thể thao không tồi, là Tầm Thủ Quidditch trẻ tuổi nhất trong vòng hai thập kỷ trở lại đây. Đồng thời kiêm luôn gương mặt thương hiệu với những trò quậy phá nức danh Hogwarts, nỗi đau đầu của lão Filch – Kang Daniel.

Đây là những gì anh nghe được từ mấy đứa Gryffindor kháo tai nhau. Mặc dù buộc lòng phải thừa nhận bọn nó nói về Daniel không sai, với tất cả mọi tiêu chuẩn tốt đẹp như thế, Seongwu vẫn không thích cậu hơn được bao nhiêu. Nhưng có một điều trong mớ những thứ kể trên chắc chắn là lý do khiến Seongwu không muốn Daniel tiếp cận mình nhất: xuất thân của Daniel. Bởi ai cũng biết cậu ta là phù thủy thuần huyết từ một gia đình danh giá, lại còn là người thừa kế của dòng họ nổi tiếng lâu đời, gốc rễ sâu rộng nhất thế giới pháp thuật, cả gia sản lẫn quyền lực đều vượt xa so với những gia tộc phát triển cùng thời.

Khỏi phải nói, Daniel chẳng khác gì một cái kho vàng di động không do bọn yêu tinh ngân hàng Gringotts quản lý, khối người đỏ mắt thèm muốn, nhưng tiếc một nỗi chìa khóa để mở cửa bảo tàng này, chính là Seongwu, lại không thèm quan tâm. Bây giờ Daniel chỉ mới lặng lẽ theo đuổi Seongwu thôi, anh không biết nếu chuyện này mà lộ ra ngoài thì cuộc sống của mình còn bị xáo xào đến mức nào, mà anh thì cực kỳ ghét cuộc sống không có quy luật và bị người dòm ngó. Cũng vì lý do đó, chưa kịp xuất quân xông pha tấn công thì Daniel đã bị Seongwu cho một con điểm T bết bát, trượt từ vòng điền số báo danh rồi.

Đôi khi Seongwu tự hỏi vì sao Daniel hoàn toàn chẳng có vẻ là được giáo dục đứng đắn, đúng mực lễ nghi gì cả. Ai đời người thừa kế cả một gia tộc lại tốn thời gian theo dõi tên máu lai xuất thân bần cùng như anh cơ chứ, còn khối tiểu thư cậu ấm con nhà quyền quý xứng đôi vừa lứa với cậu ta hơn anh nhiều lần mà. Đáng lẽ cậu ta nên tự hiểu thế giới của cậu ta và anh hoàn toàn không giao nhau, vốn Daniel vào Gryffindor đối nghịch với Slytherin đã là một chướng ngại rồi, đằng này gia cảnh hai bên cũng không hề tương đồng, anh lại không có kế hoạch yêu đương gì cho đến khi tốt nghiệp cả. Daniel giữa đường nhảy ra kêu gào muốn theo đuổi anh là điều hoàn toàn bất ngờ, khiến anh không kịp trở tay, nên đành mặc kệ cậu ta muốn làm gì thì làm.

Seongwu chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, một công việc ổn định, một thu nhập vừa đủ nuôi sống anh và mẹ, rồi sau đó mới tính đến chuyện tình cảm, kết hôn thì hoàn toàn không nghĩ đến. Anh nào biết trong đầu Daniel đã vẽ ra viễn cảnh trang trí đám cưới và số lượng khách mời cụ thể mà không cần đến ý kiến của anh, thậm chí trang viên cũng đã tính sẽ chọn nơi nào và sẽ có bao nhiêu đứa con với Seongwu luôn rồi. Vụ này mà lọt đến tai anh, Daniel chắc chắn được hưởng một cái bùa Lãng Quên để không còn nhớ gì đến mấy cái ý nghĩ điên cuồng đấy nữa.

Lý do vì sao Daniel theo dõi Seongwu khỏi cần nói thì hai bên đương sự đều rõ ràng, nói ra chỉ càng khiến tình hình thêm khó xử, thà im lặng cho rồi. Seongwu cũng không cam tâm tình nguyện đến trước mặt cậu mà phân biệt phải trái trắng đen, cậu ta thích thì cứ mặc cậu ta, dù sao Daniel chẳng dám động một cái móng tay lên người Seongwu nếu chưa được sự cho phép của anh.

Nguyên nhân duy nhất đề anh còn do dự chưa cho Daniel một cái bùa Đông Cứng, sau đó quẳng cậu ta xuống đáy Hồ Đen cho bọn nhân ngư làm thịt, là vì Daniel chỉ len lén đứng quan sát anh từ xa như một tên biến thái, giới hạn phạm vi năm mét không dám tiếp cận. Anh thực sự không hiểu tại sao Daniel cảm thấy anh thú vị chỗ nào mà liên tục bám riết không tha như vậy, trong khi bao nhiêu người chủ động yêu thương nhung nhớ cậu ta như vậy, chỉ cần vẫy tay một cái liền có khối nữ sinh lẫn nam sinh chạy tới rồi, vất vả theo anh đến nỗi không tiếc cả mặt mũi làm chi.

Seongwu chẳng qua chỉ là một người bình thường như bao người khác, không biết khi nào đã vô tình khơi lên hứng thú của Daniel, để bây giờ cậu ta cứ theo sát anh như hình với bóng. Nhiều khi anh cũng chả hiểu được vì sao Daniel lại biết mình đang ở đâu để mà chạy đến, trong khi cậu ta đâu có học cùng lớp với anh.

Mà thôi, đã nói là mặc kệ cậu ta rồi thì phải thực hiện, để xem ngoài bám đuôi anh thì cậu ta còn dám làm gì.

Trong danh sách những kẻ bám đuôi, ngoài Daniel đáng chú ý nhất thì chính là Kim Jaehwan – bồ tèo của cậu – khắp Hogwarts không ai không biết trình độ quậy phá chịu chơi của bộ đôi Gryffindor nức danh lừng lẫy này. Còn có cả Kim Samuel, Seongwu tất nhiên nắm rõ chuyện thằng nhóc năm ba nhà Gryffindor này đang qua lại với Park Jihoon nhà Slytherin, nhưng anh cũng không thể lạm quyền Huynh Trưởng ngăn cấm hai đứa hẹn hò chỉ vì sợ bị bán đứng thông tin, anh cũng không tin Park Jihoon có gan. Mà một đứa nhóc năm ba thì có thể gây ra sóng to gió lớn gì với anh cơ chứ?

Tuy nhiên có chỗ kì quặc trong cái tổ hợp Gryffindor hăng hái tràn đầy, lại lòi ra một đứa Ravenclaw không hề liên quan – Park Woojin.

Seongwu đã từng hỏi Minhyun về Woojin thì chỉ nhận được câu trả lời rất mập mờ. Minhyun bảo Woojin có mối quan hệ rộng rãi với rất nhiều học sinh cả bốn nhà, nhưng chẳng biết bọn chúng làm gì với nhau. Ngoại trừ thỉnh thoảng thấy mấy đứa nhóc nhà khác ghé qua phòng sinh hoạt chung nhà Ravenclaw, ngồi trước lò sưởi thậm thò nói chuyện gì đấy trông rất mờ ám, còn trao đổi vật phẩm với nhau, nhưng có vẻ không phải là thứ nguy hiểm nên Minhyun cũng mắt nhắm mắt mở cho qua mà không hỏi kỹ càng.

Một Kang Daniel mặt dày, một Kim Jaehwan quậy phá, một Kim Samuel nghịch ngợm và một Park Woojin bí ẩn.

Sắp tới Seongwu phải đương đầu với nhiều thứ thú vị đây.

...

Quang cảnh buổi ăn sáng ở Đại Sảnh Đường vẫn không khác lắm so với những gì in trong trí nhớ Jaehwan, có kì lạ chăng chính là chỗ ngồi thường chỉ có hai đứa Jaehwan với Daniel nay nhiều thêm Samuel và cả Woojin cũng từ dãy bàn Ravenclaw bò sang bên này lắm chuyện.

Hội Cua Trai Có Kế Hoạch đáng ra nên có một cuộc họp đàng hoàng ở một nơi kín đáo, ví dụ như Phòng Cần Thiết chẳng hạn, mà không phải ngay trên bàn ăn, lại vào buổi sáng sớm vừa mới thức dậy thế này. Nhưng chịu thôi, Daniel muốn nhanh, thời khóa biểu mỗi đứa một đằng, bài tập phải nộp một nẻo, đặt hẹn tụ tập đủ mặt anh tài cũng khó như Độn Thổ ra khỏi khuôn viên Hogwarts vậy.

Gặp nhau ban đêm thì một tấm Áo Khoác Tàng Hình chả có cách nào chia cho bốn đứa. Samuel có thể may mắn đi ké với Daniel và Jaehwan, nhưng Woojin mà lén chuồn khỏi tháp Ravenclaw ban đêm, khả năng bị tóm cổ rất cao. Huynh Trưởng nhà Ravenclaw – Minhyun – lại đặc biệt khó khăn đối với chuyện nghiêm chỉnh tuân thủ luật lệ giờ giấc ăn ngủ. Woojin bảo Minhyun đã từng dành cả tiếng đồng hồ chỉ để giảng về lợi ích của việc ngủ sớm đối với sức khỏe và làn da như thế nào cho bọn học trò năm dưới, khiến ba đứa Gryffindor trợn mắt kinh ngạc.

Mặc dù biết đặc trưng nhà Ravenclaw là hướng tới tri thức, nhưng cách thức truyền thụ như thế cũng có hơi quá kinh người rồi.

Vấn đề của tụi nó chẳng có gì mới mẻ ngoài kế hoạch theo đuổi Ong Seongwu – Huynh Trưởng nhà Slytherin – đang ngồi phía đối diện. Khuôn mặt xinh đẹp vẫn lạnh lùng như muôn thuở, dường như chẳng thể bói ra nụ cười nào từ khóe môi anh.

Hoặc có khi là vì cái nhìn dữ dội của Daniel liên tiếp phóng tới như thiêu như đốt nên anh mới không cười nổi.

"Sao rồi?" – như một thói quen, Jaehwan vẫn vừa nhai nhóp nhép vừa lân la hỏi chuyện.

"Sao mày không nhai nuốt hết rồi hẵng nói hả Jaehwan? Vừa ăn vừa nói có gì vui?" – Daniel cằn nhằn.

"Vui chứ. Nhìn đồ ăn lẫn với nước miếng của tao văng lên mặt mày vui lắm," – Jaehwan bày ra biểu cảm trêu tức.

"Mắc gì?" – cậu trừng mắt nhìn bồ tèo nhét thêm một miếng bánh mì nướng phết bơ đậu vào cái mồm vốn đã đầy ắp khoai tây nghiền của nó.

"Cho mặt mày bớt dày đi," – lý do nghe chả lọt được vô lỗ tai tí nào.

"Mặt tao dày hay không cũng có ảnh hưởng gì đến mày đâu?" – cậu dùng dao tách đôi thịt và xương miếng ức gà luộc trên dĩa.

"Có chứ. Da mặt mày mà mỏng thì tao đã không phải vất vả nhập hội theo đuổi đối tượng thầm thương trộm mến của mày rồi, mày sẽ không có bày ra cái trò bám đuôi biến thái này hiểu chưa. Vất vả chết đi, lại còn không được trả công. Mấy lần tao bị ông Seongwu bắt gặp lảng vảng quanh ký túc xá Slytherin theo dõi ổng giúp mày rồi, biết đâu có ngày ổng bỏ độc tao thì sao? Mấy đứa nhà Slytherin giỏi môn Độc Dược lắm. Ông Seongwu là Huynh Trưởng chắc cũng đặc biệt xuất sắc môn này," – Jaehwan nói nghe có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng Daniel vẫn không thèm quan tâm nó than thở cái gì. Bạn bè sống chết có nhau, chẳng qua chỉ là phụ cua trai thôi mà, có gì to tát đâu.

Cua Seongwu thành công Daniel sẽ bồi thường phí tổn cho mấy đứa sau, hầm bạc dòng họ Kang to như thế, còn sợ không đủ hay sao.

Tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ.

"Đừng lo, tao học Độc Dược cũng có kém đâu, cùng lắm pha chế thuốc giải độc cho mày chứ gì. Còn chưa được nữa thì xuống bệnh thất gặp bà Pomfrey, hoặc là bệnh viện St. Mungo's thẳng tiến. Tao sẽ trả viện phí, thế yên tâm chưa?" – Daniel thản nhiên trả lời, thân mật vỗ vai Jaehwan an ủi, đổi lại một cái bĩu môi khinh thường của nó.

"Tao thèm vào."

"Hai anh cãi nhau xong chưa?" – Woojin ngồi phía đối diện cùng Samuel vẫn có vẻ rất bình tĩnh, mặc dù trong lòng nó chưa hẳn đã như thế.

Daniel hiểu được tầm quan trọng của Woojin trong chiến dịch lần này, nhanh chóng im miệng, ngoan ngoãn y chang cún. Woojin đã từng giúp nhiều người tỏ tình thành công, ví dụ sống là Samuel kế bên, chắc chắn kiến thức về yêu đương rất sâu rộng, thủ đoạn cũng nhiều, hơn hẳn hai đứa to đầu mà ngốc nghếch thêm cả ngây thơ như Daniel và Jaehwan.

"Theo dõi anh Seongwu tới nay tròn hai tuần rồi, thời khóa biểu và thói quen của anh ấy đều nắm rõ, ghi chú cẩn thận, bây giờ chỉ cần một kế hoạch hoàn chỉnh nữa là được," – Woojin nhíu mày kiểm tra lại thông tin trong sổ tay ghi chép đặc biệt của nó.

"Kế hoạch là gì?" – Samuel tò mò hỏi.

"Kế hoạch đều có thứ tự, thực hiện theo từng bước từ dễ đến khó, tăng cấp dần theo từng mức. Bình thường em chỉ cần dùng đến một lá thư tình kèm những điều kiện hấp dẫn là xong, nhưng anh Seongwu là một đối tượng ở đẳng cấp hoàn toàn khác, thư tình được phép bỏ qua, tiến tới kế hoạch dự phòng tiếp theo," – Woojin nói cho bốn đứa đang tích cực dỏng tai lên nghe, tựa như muốn nuốt trọn từng câu từng chữ của nó vào lòng, chậm rãi nhấp một ngụm nước bí rợ.

"Vậy chứ bây giờ làm gì?" – Daniel tò mò.

"Kabedon ảnh!" – Woojin vẻ mặt nghiêm túc, hùng hồn tuyên bố.

"Cái gì?!" – ba đứa Gryffindor không hẹn mà cùng trố mắt nhìn nó.

Thuật ngữ gì nghe xa lạ quá vậy?

"Dạng tỏ tình này em mới nghiên cứu được hồi mùa hè. Mấy anh cũng biết em là phù thủy gốc Muggle, nên nhà em cũng có những thứ như một gia đình Muggle bình thường khác. Thế giới Muggle có một cái gọi là mạng Internet, cái này nói ra cụ thể thì lằng nhằng lắm nên chúng ta bỏ qua đi, vả lại có nói mọi người cũng không hiểu được. Samuel máu lai thì may ra, nhưng anh Daniel với anh Jaehwan không hấp thu được đâu, phải tận mắt thấy và sử dụng cơ. Nó có thể giúp mình kết nối với tất cả mọi người khắp nơi, ở đâu có xu hướng gì mới đều được cập nhật nhanh nhất. Dạo này ở giới Muggle tuổi vị thành niên có một chiêu tỏ tình, gọi là kabedon đó. Anh sẽ ép sát người anh muốn tỏ tình vào tường, dùng tay chặn hai bên đầu không cho người đó thoát, sau đó muốn nói gì thì nói, muốn hỏi người ta có tình nguyện hẹn hò với anh không cũng được. Đây để em vẽ minh họa cho các anh xem," – Woojin giải thích cặn kẽ, nó ngoạch vài đường xuống tờ giấy.

Ba đứa Gryffindor cuối cùng cũng lờ mờ đoán ra được kabedon là cái gì sau vài giây ngơ ngác nghe nó nói.

"Có thành công được không vậy?" – Jaehwan e ngại hỏi dò.

"Dựa theo thống kê của em thì chưa có trường hợp nào thất bại, đặc biệt nếu là người đẹp trai như anh Daniel thì càng khó lòng từ chối," – Woojin khẳng định chắc nịch làm mấy đứa tròn mắt ngẩn ngơ, há mồm thán phục.

Nghe câu này của nó, sự tự tin trong Daniel càng được tăng cao.

Ong Seongwu, lần này anh đừng hòng thoát khỏi tay em.

Seongwu đang ngồi bên dãy bàn Slytherin bất chợt rùng mình ớn lạnh không rõ nguyên nhân.

...

Hôm nay sau khi chuông reo báo hiệu tiết cuối cùng chấm dứt, Seongwu lặng lẽ xách túi đầy ắp sách giáo khoa, nặng đến nỗi muốn rách toạc cả ra, chậm rãi theo thói quen đi về hướng thư viện.

Ngày mai là hạn nộp bài luận Biến Hình dài một tấc hai cho giáo sư McGonagall, bài luận Độc Dược dài một tấc bảy cho giáo sư Snape, bài luận Tiên Tri dài một tấc năm cho giáo sư Trelawney.

Ôi cái môn Chiêm Tinh tra tấn tinh thần đó. Tại sao trên đời lại có bộ môn khiến người ta buồn ngủ như vậy chứ? Nhưng anh cũng không có khả năng theo môn Số Học như Minhyun, Số Học còn đáng ghét hơn Tiên Tri nhiều.

Lúc nào phòng học cũng mù mờ sương khói, cộng thêm hương trầm luẩn quẩn làm anh chẳng có cách nào tập trung hết sức vào nội dung trên lớp, đôi lúc đang nghe giảng sẽ bất chợt ngẩn ngơ, không biết giáo sư đang nói gì. Kể từ buổi học cuối cùng với cô Trelawney, cả lớp phải thực hành bói lá trà. Đứa Hufflepuff ngồi đối diện xem bói cho anh lúc đó đã bảo hôm nay Seongwu sẽ gặp điềm không may, đặc biệt có liên quan đến màu hồng.

Nhắc đến màu hồng thì trong tâm trí Seongwu chỉ nhảy ra được một hình ảnh duy nhất là Kang Daniel.

Sao cả tháng rồi mà cái đầu hồng chướng mắt của cậu ta còn chưa phai đi nhỉ? Hay là do thuốc nhuộm của Tiệm Giỡn Zonko thay đổi công thức nên khó tẩy hơn là đổi màu do bùa phép?

Mà dù vì bất cứ lý do gì thì Seongwu cũng vẫn chẳng ưa được cậu ta.

Nụ cười ngoác tới mang tai, đôi mắt híp và nốt ruồi dưới khóe mắt. Daniel không cần xuất thân danh giá cũng đủ gây chú ý đối với rất nhiều người với xuất hiện nổi bật rồi, nhưng tất nhiên nhiêu đó hoàn toàn chưa đủ làm Seongwu phải mảy may bận tâm về cậu.

Anh buộc lòng công nhận vẻ ngoài của cậu ta rất thu hút, nhưng chung quy vẫn không thuộc loại yêu thích của Seongwu. Nếu muốn nói tới ngoại hình như nào mới gây ấn tượng cho anh, thì phải giống như Minhyun kìa. Mặc dù Seongwu rất ngưỡng mộ bờ vai dài rộng của Daniel, bởi một con mèo lười vận động và tạng người ăn bao nhiêu tiêu đi đâu hết, chẳng mập được như anh, cơ thể lúc nào cũng gầy guộc mỏng manh, tất nhiên ao ước có một thân thể vạm vỡ như Daniel, thì anh vẫn không cho phép cậu ta tiến gần đến ranh giới phòng thủ trái tim của mình.

Đừng hòng dùng nhan sắc lung lay tâm tư kiên quyết của Seongwu, anh không phải là người dễ rung động trước cái đẹp như vậy đâu.

Nhưng nói dằng nói dai đến mấy thì tóm lại một dòng là Seongwu không thích Daniel.

Không-thích-một-chút-nào-hết.

Dạo gần đây ngoại trừ hành động lén lút theo dõi anh của Daniel khiến Seongwu cực kỳ mệt mỏi và đau đầu, thì những bước tấn công đến từ Thủ Lĩnh Nam Sinh nhà Slytherin Cha Eunwoo cũng làm Seongwu phải lao đao một phen.

Anh ta nhân danh chỉ bài cho cậu mà đường đường chính chính tiếp cận, dẫu cho Seongwu đã khéo léo từ chối vẫn cố gắng mặt dày bám theo. Đối với một tên có cái cười đểu cáng muốn đấm như Daniel, thì anh chả cần liếc mắt khinh thường cũng có thể dễ dàng làm lơ, nhưng đối với Thủ Lĩnh Nam Sinh nhà, dù sao cũng phải chừa cho người ta vài phần thể diện, người ta lại suốt ngày chỉ dịu dàng tươi cười lấy lòng, Seongwu không thể cứng rắn xổ toạc vào mặt Eunwoo là mau né ra chỗ khác đừng làm phiền tôi được.

Anh đành im lặng nuốt ngược cơn ấm ức vào người, cố gắng chịu đựng ánh mắt soi mói từ những học trò cùng nhà, từ những cô cậu bé một lòng muốn gây chú ý với Eunwoo trước giờ không thành công, Seongwu lại nghiễm nhiên có phần phúc hưởng trọn quan tâm của y đâm ra ganh ghét.

Cảm giác bị người soi mói đúng là khó chịu nhất trên đời.

Merlin ơi, nếu thích thì Seongwu nhường cho hết luôn đấy, chỉ cần Eunwoo và Daniel đừng đến quấy rầy anh nữa, để anh tự do riêng một góc trời là được rồi.

Tại sao mấy cái tên này chưa biến khỏi đời anh đi cơ chứ? Bỗng dưng mắc gì đang yên đang lành lại nhảy vào khuấy đảo cuộc sống của Seongwu làm chi?

Thở dài, anh chẳng biết phải làm gì nữa. Vì sao biển muốn lặng mà sóng chẳng ngừng? Anh muốn yên ổn lại cố tình có người đến quấy rối, bộ anh lầm lỗi xúc phạm Merlin lúc nào nên bây giờ bị trừng phạt đó hả?

Giữa lúc Seongwu đang thơ thẩn ngẩn ngơ với những suy nghĩ miên man, đến nỗi không chú ý xung quanh hoàn toàn không có một bóng người, anh đang đi dọc một hành lang trống không, thì biến cố bất ngờ xảy ra.

Daniel không biết từ chỗ nào chợt xuất hiện, dồn Seongwu sát vào tường.

Suýt nữa thì anh đã vứt sạch lễ nghi quy củ nhà Slytherin mà chửi thề một tiếng đệch-mệ-nhà-cậu-Daniel-mau-biến-đi-cho-khuất-mắt-tôi.

Túi xách của Seongwu rơi trên đất, sách vở bên trong xổ hết ra ngoài, nhưng tình huống hiện tại không cho phép anh cử động, nên cứ mặc kệ đấy.

Thật ra Daniel và đồng bọn đã nghiên cứu kỹ lộ trình và thói quen của Seongwu rồi mới lựa chọn địa điểm tiến hành kế hoạch. Biết rằng mỗi thứ năm sau khi tan lớp, anh sẽ một mình đi ngang qua hành lang này đến thư viện. Mà dãy hành lang đó vốn đặc biệt vắng người, cái này phải cảm ơn đặc điểm thích đơn độc lặng lẽ của Seongwu, Daniel mới gặp thuận lợi như vậy. Chỗ này chỉ cần ếm bùa Xua Đuổi là coi như hoàn toàn sạch bong kin kít, chẳng ai lẩn quẩn quanh đây, vô cùng thích hợp thực hiện chiến dịch tỏ tình một cách mạnh bạo, đầy quyết liệt.

Theo như phân tích của Woojin thì Seongwu là một người lạnh nhạt, muốn cưa đổ anh cần có những yếu tố chú chốt như mặt dày, bám chặt, kiên trì và không sợ thất bại, thua keo này ta bày keo khác. Không được vì khước từ của anh mà chùn bước, nhất định phải chây lì dai dẳng tới cuối.

Mà chiêu kabedon này là một loại phương thức thể hiện cực kỳ thích hợp, tấn công trực diện, Seongwu sẽ không có đường nào từ chối sức hấp dẫn lớn như vậy, sự dịu dàng lẫn mạnh mẽ của Daniel chắc chắn khiến cho anh chấp nhận hẹn hò với cậu.

Theo lời Woojin miêu tả thì là vậy.

Bây giờ Seongwu đang đứng dựa lưng vào tường, tay trống không buông thõng hai bên sườn, trước mặt là Daniel gần như bự gấp đôi, tay chống hai bên đầu Seongwu, tạo thành thế gọng kìm. Anh biết nếu đấu sức thì mình chẳng có cách nào đấu lại Daniel vốn là tuyển thủ Quidditch thân cao lực mạnh, chỉ còn cách đối diện hỏi thẳng xem cậu ta muốn gì ở anh.

"Muốn gì?" – Seongwu đã cáu đến nỗi không để ý ngôn từ được nữa.

Ý Daniel là cậu ta không tiếp tục trò theo đuổi lén lút nữa mà chơi hẳn tập kích bất ngờ cho gây cấn thế này à?

Daniel không lên tiếng mà chỉ chăm chú quan sát khuôn mặt đẹp như tượng tạc của anh, thầm cảm thán vì sao trên đời lại tồn tại một sinh vật đẹp đến tội lỗi như Seongwu. Cho dù anh luôn mang vẻ mặt lạnh lùng xa cách, nhưng nó không làm cậu cảm thấy e ngại mà né tránh, lại khiến máu chinh phục trong máu cậu chảy mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Thật lòng Daniel muốn gỡ đi chiếc mặt nạ đạm nhạt với thế nhân của Seongwu, muốn nhìn anh vì cậu mà bày ra những biểu cảm sinh động khác. Cậu biết Seongwu luôn một thân một mình, tựa như chú mèo đen kiêu ngạo không cho phép ai đến gần, mỗi lần có người tiếp cận sẽ xù lông bung móng, sẵn sàng chiến đấu đến đổ máu để bảo vệ thế giới của riêng anh. Daniel muốn dùng tất cả kiên nhẫn và dịu dàng của mình để chậm rãi tiến vào trái tim anh, muốn cậu ở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net