Chapter 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ngày Seongwu cứ không ngừng ngẩn ngơ về lời mời đi chơi Hogsmeade của Daniel cuối tuần này, ngay cả viết luận cũng không thể tập trung đàng hoàng. Anh chẳng hiểu vì sao mình lại thiếu kiên quyết hơn mọi khi như vậy, cứ ngập ngừng do dự để mặc cho Daniel tự tiện quyết định, lời từ chối đã đến cổ họng rồi lại chẳng thốt ra thành câu. Nhìn bóng dáng cậu vội vàng chạy đi ban sáng, hai tai đỏ bừng như lửa đốt, hẳn đã dùng hết can đảm của một chú sư tử ra để mời anh đi chơi như vậy, Seongwu đột nhiên cảm thấy đáy lòng mình trở nên mềm mại.

Không lẽ thật sự đã yếu lòng vì cậu trai tóc hồng đó rồi hay sao?

Nghĩ đến đây, Seongwu thoáng siết chặt cây bút lông ngỗng đang cầm trong tay. Anh thừa nhận chính mình có chút rung động sau những theo đuổi mạnh mẽ của Daniel, ai lại có thể từ chối một cậu trai luôn mang nụ cười rực rỡ đứng trước mặt mình bày tỏ thương yêu nhung nhớ cơ chứ. Thế giới của lũ rắn nhỏ Slytherin luôn nặng màu sắc âm trầm lặng lẽ, Seongwu tưởng chừng như bao lâu nay bản thân đã hòa quyện vào bóng đêm u ám đó đến mức không thể trốn thoát, nhưng hóa ra từ tận đáy lòng, anh vẫn luôn khát khao ánh sáng. Dẫu cho Seongwu bày ra bao nhiêu kháng cự, bao nhiêu từ chối, Daniel vẫn không bỏ cuộc.

Bồn chồn gạch vài đường vẩn vơ lên tờ giấy da dê vẫn chưa có chữ nào, Seongwu nghĩ có lẽ chính mình cần thêm thời gian để xác định liệu có nên liều lĩnh thử đón nhận yêu thương từ một người xa lạ hay không. Anh chẳng rõ từ khi nào sự hiện diện của Daniel trong cuộc sống của mình lại chậm rãi biến thành quen thuộc đến thế. Anh chẳng rõ liệu có phải ánh lửa luôn nồng cháy trong ánh mắt cậu đã khiến trái tim anh chợt đập những nhịp bất thường, anh chỉ biết tâm tình dường như lúc nào cũng lạnh nhạt tựa mặt hồ phẳng lặng ngày thu của mình, cũng sẽ vì một người mà nổi sóng.

Đang miên man chìm đắm trong những tâm tư vô định, Niel đột nhiên từ đâu nhảy lên đùi khiến Seongwu giật mình đến suýt hét lên giữa phòng sinh hoạt chung. Niel dùng ánh mắt trong suốt quan sát khuôn mặt anh, Seongwu nghĩ liệu có phải bé mèo cưng có thể cảm nhận được tâm tình bất định của mình hay không nên mới đến đây chia sẻ. Vuốt ve bộ lông mềm mại, xoa xoa chiếc bụng ấm áp của Niel, nghe nó khe khẽ rên rỉ, Seongwu thoáng cong môi cười. Nhẹ nhàng gãi gãi sau tai Niel, anh bắt đầu trò chuyện với người bạn duy nhất:

"Niel à, Daniel mời tao cuối tuần này đi chơi Hogsmeade với cậu ấy đấy. Tao không kịp từ chối nên có lẽ tính là đã chấp nhận rồi."

Miao~ /Cái cậu tóc hồng hôn lén cậu hôm bữa ấy hả?/

"Tao không biết phải làm sao nữa, mày biết đây là lần đầu tiên có người theo đuổi tao mà."

Mieo~ /Lần đầu tiên cậu chấp nhận theo đuổi của người ta thì có, bộ tưởng trong quá khứ chưa có ai theo đuổi cậu chắc?/

Niel cúi đầu liếm liếm chân, anh không hiểu được suy nghĩ của mèo cưng nên chỉ dịu dàng cười, tiếp tục đùa nghịch bộ lông dài đen mượt của nó. Mãi đến khi Seongwu không còn cảm nhận được chuyển động của Niel nữa, tưởng thế nào, hóa ra nó đã ngoan ngoãn cuộn mình trên đùi anh ngủ mất.

Seongwu không nói gì mà chỉ tiếp tục ngồi đờ người ra, sau đó bất chợt nhớ ra bản thân còn phải hoàn thành vài luận môn Tiên Tri trong tối nay vì tuần sau phải nộp rồi, mà cuối tuần thì anh không có thời gian rảnh rỗi, bởi mắc kẹt cái hẹn với Daniel. Nghĩ tới đoạn này, hai lỗ tai Seongwu bỗng dưng trở nên nóng bỏng, anh không biết mình xấu hổ vì cái gì nữa.

Chỉ là một buổi đi chơi thôi mà, có gì đâu phải ngượng ngùng!

Vội vàng kéo tờ giấy da dê đang nằm chỏng chơ trên bàn, kéo quyển sách giáo khoa vẫn để mở nãy giờ mà chưa kịp động vào, Seongwu bắt đầu cắm cúi nghiên cứu chuyển động của các chòm sao để dự đoán tương lai. Theo như lời mấy đứa học cùng lớp thì giáo sư Trelawney rất thích tiên tri những tai nạn và xúi quẩy, Seongwu không hiểu vì sao cổ lại có sở thích kì quặc như vậy nhưng cũng cố gắng tham khảo mấy cái chú thích trong sách rồi bịa ra vài thứ nghe có vẻ hay ho.

Như bị lừa chẳng hạn.

...

Ngoài chuyện đáng mong chờ duy nhất là chuyến đi đến Hogmeade với Seongwu vào cuối tuần, thì Daniel thật sự không thể nào vui vẻ nổi với thời khóa biểu dày đặc của mình.

Cùng quyết tâm cao độ dành cho được chức vô địch trước khi ra trường của Đội Trưởng Quidditch nhà Gryffindor là Sungwoon, đi kèm chính là lịch tập luyện ác mộng. Đặc biệt khi trận đối đầu với đối thủ truyền kiếp Slytherin đang ngấp nghé bên cửa, mọi người càng phải tăng cường luyện tập, dù trong bất kỳ thời tiết nào, ngay cả gió mưa bão bùng cũng không thể ngăn cản . Những lúc cậu vừa có ý định mượn cớ nghỉ tập thì lời nhắc nhở được Sungwoon lặp đi lặp lại hàng trăm lần trước mỗi buổi tập lại văng vẳng bên tai:

"Anh đã trao đổi với giáo sư McGonagall, và cô cũng đồng ý với anh, bất cứ ai tìm cách trốn tập sẽ được sắp xếp chùi nhà vệ sinh không dùng pháp thuật một tuần. Nếu không dành được cúp thì năm học tới sẽ phải lau dọn nhà vệ sinh ba tháng, cũng không được dùng pháp thuật. Mấy đứa biết đó, anh thì sắp tốt nghiệp rồi, nên cấm túc đối với anh không sao, nhưng mấy đứa chắc chắn không muốn bắt đầu năm học mới bằng cách cắm cúi bên mấy cái bồn vệ sinh chứ?"

Daniel biết Sungwoon vẫn còn cay cú việc năm ngoái Gryffindor để tuột cúp vào tay Hufflepuff và bị ông đội trưởng bên đó cười vào mặt, hẳn là muốn trả thù lắm đây. Cậu không thể hiểu được mối quan hệ của hai người này, rõ ràng là thích nhau đến thế nhưng vẫn chẳng chịu thừa nhận tình cảm, mỗi lần gặp nhau thì cứ như chó mèo cãi nhau ỏm tỏi. Mà, Đội Trưởng đội Quidditch nhà Hufflepuff tên gì ấy nhỉ?

Noh Taebong? Noh Taeyang? Noh Taehyun?

Hình như là Noh Taehyun.

Mà thôi, có phải việc của cậu đâu, lớ ngớ lại bị đày đi chùi nhà vệ sinh bây giờ.

Vì nguyên nhân này mà mỗi lần sau giờ tan lớp, cả đội đều đến báo danh ở sân tập Quidditch từ chiều đến tối muộn, lăn qua lộn lại không khác nào miếng giẻ lau tới khi Sungwoon cảm thấy hài lòng với màn trình diễn của tụi nó rồi mới chịu thả đi. Có vẻ Merlin đang đi chơi nên không ngó ngàng bảo vệ mấy đứa, các giáo sư thấy bọn nhóc chưa đủ khổ sở nên tranh thủ giao thêm bài tập về nhà.

Luận văn lớp Lịch Sử Pháp Thuật, lớp Bùa Chú, lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Giáo sư Snape đầu óc bóng nhờn còn yêu cầu tận hai bài luận về công dụng và cách pha chế Liều Thuốc Tử Thần Sống.

Đúng là ông thầy khó ưa nhất Hogwarts.

Mỗi ngày trở về ký túc xá, đối mặt với chồng giấy da dê cùng mớ sách giáo khoa bày lung tung từ trên giường xuống dưới đất, còn thằng quỷ Jaehwan thì ngủ say đến không biết trời trăng mây gió, Daniel đều cảm thấy đau đầu.

Jaehwan ngoài chuyện không ngừng đùa giỡn trái tim bé nhỏ của Daniel sau khi biết tin bồ tèo đã rủ rê thành công đối-tượng-khó-cưa-đổ-nhất-trường Ong Seongwu đi chơi, thì chẳng giúp ích được gì cho thằng bạn khốn khổ của nó. Bồ tèo đi tập luyện về khuya, một lời hỏi thăm không có, đồ ăn cũng không chừa. Bài tập các giáo sư giao cho thì chẳng làm, chỉ đợi Daniel hoàn thành giúp. Đôi khi cậu không hiểu được cái danh Vương Tử Gryffindor của mình là ở đâu ra, đáng lẽ phải gọi là Người Hầu Của Jaehwan mới đúng chứ.

Vì sao cuộc sống của cậu phải khó khăn như vậy nhỉ? Rõ ràng Daniel đã rất ngoan ngoãn mà?

Lê cái thân uể oải nằm phịch lên giường, phụ họa là tiếng ngáy rung trời của thằng quỷ Hyunbin giữa đêm khuya vắng vẻ, Daniel thở dài một cái. Vắt tay lên trán, hôm nay cậu đã làm xong tất cả luận văn rồi, chỉ cần ngủ một giấc thật ngon, sáng mai mở mắt ra là cái hẹn với Seongwu cậu vẫn mong chờ cả tuần nay đã đến rồi. Suốt cả tuần vất vả đến thế, Daniel chỉ dựa vào một câu đồng ý của anh mà tiếp tục gồng người cố gắng.

Kéo chăn đến tận cằm, cậu nhắm mắt khi nụ cười vẫn còn nở trên khóe môi, không cách nào ngưng lại được. Trong giấc mơ của Daniel, Seongwu đang đứng giữa một không gian tuyết trắng mênh mông, tươi cười dịu dàng, vẫy tay gọi cậu tới. Còn Daniel chẳng khác nào một con Samoyed khổng lồ, tung tăng chạy đến bên cạnh anh bằng tốc độ nhanh nhất. Chiếc khăn quàng cổ màu xanh lá nổi bật trên cổ Seongwu, đôi mắt lấp lánh như ánh sao của anh, bóng dáng gầy guộc của anh đều in sâu vào tâm trí Daniel, cho đến khi cậu không còn cảm thấy gì nữa, ngoại trừ màn đêm đăm thẳm.

...

"Daniel! Daniel! Tỉnh dậy đi, tới giờ rồi kìa sao mày còn ngủ nướng khét lẹt vậy?" - Jaehwan dùng hết sức lay vai bồ tèo mà Daniel vẫn nhắm nghiền mắt, và không hề có dấu hiệu tỉnh giấc.

"Daniel! Tỉnh dậy! Tỉnh dậy! Huynh Trưởng Slytherin Ong Seongwu đẹp trai đang đợi mày kìa! Dậy! Dậy!" - Jaehwan bây giờ không những chỉ gọi mà còn tặng Daniel thêm vài cái tát để lay tỉnh cậu.

Nhưng khi chạm vào mặt Daniel, nó mới phát hiện ra nhiệt độ cơ thể bất thường của cậu.

"Daniel! Daniel! Daniel mày có nghe tao nói không?"

Đến lần cố gắng thứ ba thì Jaehwan mới thấy mi mắt bồ tèo thoáng rung động, chứng tỏ cậu đang dần thức giấc.

"Có... chuyện... gì?" - giọng Daniel khàn đặc.

"Sắp tới giờ đi Hogsmeade rồi, mày còn cái hẹn với ông Seongwu đó nhớ không?" - Jaehwan tốt bụng nhắc nhở.

"Ừ... ừ... tao dậy liền đây," - cậu nói từng tiếng ngắt quãng.

"Nhưng mà mày cũng đang bệnh nữa, và chúng ta thì đếu có miếng Thuốc Cảm nào hết. Bây giờ mày ở yên đó và chờ tao chạy xuống Bệnh Thất xin bà Pomfrey lọ dược, được chứ?" - Jaehwan dặn dò, giọng điệu như dỗ dành trẻ nít, chẳng biết nó học cái bộ dạng này ở đâu ra. Mà cũng hiếm lắm Jaehwan mới ra dáng một người bạn đáng tin cậy như vậy, Daniel không biết chính mình có nên nhỏ vài giọt nước mắt cảm động hay không.

"Nhưng... mà... tao... trễ... giờ... mất..." - cậu thều thào.

Cho dù có là Vương Tử Gryffindor đi chăng nữa thì với thời khóa biểu dày đặc như vậy thì Daniel cũng chịu không nổi, chưa kể thời tiết mùa đông Anh Quốc lại khắc nghiệt như vậy, đổ bệnh cũng là chuyện có thể hiểu được. Nhưng trong giờ phút này, khi đầu óc đang quay mòng mòng, chân tay rã rời như mới bị cây Liễu Roi quật tơi tả, mà cậu vẫn còn tâm tư nghĩ đến Seongwu thì quả là một cậu thanh niên hết lòng vì người thương,

"Mày cũng có sức đâu mà hẹn hò, mày không muốn vác cái mặt như miếng bánh mì nhúng nước này tới gặp ông Seongwu đấy chứ? Cho dù người ta không nói gì thì mày cũng làm gì lết nổi thân đi vòng quanh Hogsmeade với ổng chứ? Lỡ đang đi lại lăn đùng ra giữa đường thì quê mặt nghe chưa," - Jaehwan lâu lâu lên mặt dạy dỗ Daniel một trận ra trò, không thể vì tình mà mù quáng được, sức khỏe vẫn phải ưu tiên trước nhất.

Vừa dứt lời, chưa kịp để cậu phản đối hay mở miệng nói thêm câu nào nữa, Jaehwan đã co chân chạy mất, để lại tiếng sập cửa ồn ào phía sau. Daniel thì vẫn nằm ngẩn ra đó, đầu óc chậm rãi tiêu hóa cuộc trò chuyện vừa rồi, chỗ hiểu chỗ không, nhưng nói chung là cậu đang bệnh, hiện tại không thể rời giường đi hẹn hò đúng giờ được, phải đợi Jaehwan xuống Bệnh Thất lấy Thuốc Cảm về, uống xong mới tính tiếp.

Daniel dù thực lòng rất muốn đi ngay, nhưng cơ thể hoàn toàn không có chút sức lực nào, mềm nhũn như cục kẹo dẻo.

Cậu nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện với Merlin rằng Seongwu sẽ không vì chờ cậu quá lâu mà bỏ về, thế thì công sức cả tuần nay, cả can đảm ngỏ lời với anh của cậu đều sẽ tan thành mây khói.

Seongwu à, chờ em, chờ em một chút thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net