Chap 22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Môi Vương Tuấn Khải càng lúc càng tiến gần môi Vương Nguyên, cậu ngại ngùng nhắm mắt lại...

" Không hôn em nữa, em hôn anh đi a. Anh chính là lúc nào cũng chủ động, chán chết được. "

" A? Hôn? Không hôn! "

" Không hôn thật sao? " Hắn cười gian tà lộ hai răng hổ biến thái.

" Ân ~ "

" Vậy như thế này. Nếu em ngoan ngoãn mà hôn thì mọi chuyện sẽ bình thường, nếu không... Anh sẽ ăn em sạch sẽ, ngay tại đây! "

Nguyên bảo bối nghe vậy liền hoảng, nhào đến chụt lên môi hắn một cái, hắn chính là không dễ dàng cho cậu rời ra sớm. Tay giữ gáy cậu đẩy cho cậu sát với hắn. Nhẹ nhàng liếm liếm môi cậu rồi lại mút mút, lại đưa lưỡi du ngoạn bên trong.

" Ưm..... "

Mắt cậu nhắm lại, hô hấp trở nên gấp gáp, tay huơ bừa rồi lại nắm nắm áo hắn vỗ vỗ. Cảm thấy cậu gần như không thở được nữa mới luyến tiếc rời khỏi.

" Ngọt a. " Hắn mị mị cười. Ai da, cái nụ cười này không biết là cấu tạo gồm có bao nhiêu phần trăm biến thái nữa.

" Xấu! "

---------------

Ở công ty JSY của tập đoàn Dịch thị đang trong tình trạng căng thẳng tột độ. Chuyện là không biết từ đâu dạo gần đây ai đã thông đồng với các tập đoàn khác làm mất biết bao là hợp đồng, biết bao là đối tác của công ty. Hiện tại Dịch Tổng đang tập hợp toàn bộ nhân viên mở một cuộc họp làm rõ sự việc.

" Ta hỏi lại lần cuối, trong những người các ngươi ai là gián điệp!? " Dịch Dương Thiên Tỉ quát lớn.

" Dịch Tổng! Xin ngài bình tĩnh! " Riley đứng phía sau trấn an lại Dịch Dương Thiên Tỉ, tên này mà cáu lên thì chỉ có nỗi toàn bộ nhân viên ở đây đều lãnh cái thân máu về.

" Bình tĩnh? Anh xem ta làm sao bình tĩnh? Mất nhiều hợp đồng như vậy, cho dù nhà ta có giàu có đến đâu cũng bị lỗ một khoảng tiền đó! " Đúng là ở đây cũng chỉ là hợp đồng nhỏ, nhưng là nhỏ với tập đoàn Dịch thị, đối với mấy công ty, tập đoàn nhỏ là một hợp đồng vô cùng vô cùng lớn.

Riley lúc này cũng im bặc, cả phòng họp cũng lặng người, không chịu được nữa anh đập bàn chỉ bao quát cả phòng.

" Hảo! Nếu không nhận thì tất cả các người đều nhận phạt, xem ra đã không còn xem ta ra gì rồi! "

Dứt câu liền có một người phụ nữ tầm ba mươi mấy tuổi đứng dậy, người run lập cập, mặt tái nhợt, giọng lắp bắp yếu ớt.

" Thưa... Thưa Dịch Tổng... Là tôi.. Tôi làm... Tập đoàn Lân thị nói nếu... Nếu tôi làm sẽ cho tôi một khoảng tiền lớn.. Nên... "

" Chị Đường? Xem ra tôi cho chị ngồi ghế phó giám đốc quả là sai lầm, chị mau cút ra khỏi công ty trước khi tôi làm gì chị. Riley! "

Riley hiểu mình nên làm gì lập tức gật đầu, lại xách tay chị ta ra ngoài.

" Các người liệu hồn. "

----------

Về nhà, Dịch Dương Thiên Tỉ đi thẳng lên lầu, mặc cho Lưu Chí Hoành ngồi ở sofa hớn hở cười chào anh.

" Anh ấy sao vậy a? "

Cậu cảm thấy lạ, thường ngày anh không có như vậy, về liền ôm ôm cậu, còn hôn hôn nữa nha, hôm nay không những không ôm hôn còn làm ngơ cậu nữa.

Đi lên phòng, như mọi ngày vẫn quen không gõ cửa mọi chuyện rất đỗi bình thường nhưng hôm nay thật lạ. Vừa vào Lưu Chí Hoành đã bị Dịch Dương Thiên Tỉ trừng mắt.

" Cửa còn có thể gõ em có biết không? "

" Nhưng mọi ngày em và anh cũng có gõ đâu... Vẫn vào mà... " Giọng cậu càng nhỏ dần khi thấy anh đưa ánh mắt dữ tợn nhìn mình. Anh ấy sao vậy chứ? Không lẽ anh ấy....

Dịch Dương Thiên Tỉ xách đồ vào nhà tắm rồi đóng cửa cái rầm. Lưu Chí Hoành ngồi trên bàn học bài, sau đó cũng khoảng mười lăm phút sau Dịch Dương Thiên Tỉ đi ra, mặt vẫn không có tí thay đổi. Lưu Chí Hoành thấy anh như vậy cũng không dám lộn xộn, im lặng ra khỏi phòng.

Một lúc mang lên một ít thức ăn cùng một ly nước cho Dịch Dương Thiên Tỉ, thấy anh đang ngồi trên bàn với sấp tài liệu Lưu Chí Hoành cũng nhẹ nhàng đặt thức ăn lên bàn.

" Anh ăn chút gì đi... "

" ..... "

Lưu Chí Hoành đột nhiên trong lòng cảm nhận có gì đó hơi nhói một chút thôi, anh ấy chưa bao giờ làm vậy với cậu, hôm nay rốt cục là việc gì?

Nằm nghịch điện thoại một chút, chán nản liền trèo xuống lại chỗ bàn của Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi, thức ăn vẫn nguyên vẹn, nước cũng không xê dịch. Cậu phía sau đụng đụng vai anh khiến anh giật mình vô tình làm ngã ly nước làm ướt tài liệu.

" LƯU CHÍ HOÀNH! Em rốt cục phiền đủ chưa!? Em làm hỏng tài liệu rồi đó, hài lòng chưa? Hôm nay tôi đã quá mệt rồi, về nhà em còn loạn. Em chính là đồ phiền phức! " Dịch Dương Thiên Tỉ mắng Lưu Chí Hoành, mặt hung tợn.

" Em... Phiền... " Ánh mắt cậu rưng rưng, lồng ngực cảm nhận một trận đau nhói, tổn thương? Anh chính là chưa từng như vậy, chưa... Từng... Anh hôm nay lại mắng cậu.

" Phải là em phiền! Em không nên ở đây nháo anh từ lúc chiều đến giờ. Tài liệu đó rốt cục quan trọng đến thế nào? Em sẽ làm ra tiền trả cho anh. Em là cái đồ phiền phức. Hảo! Từ nay anh sẽ không bao giờ thấy cái đồ phiền phức này trên đời nữa! KHÔNG BAO GIỜ! "

Nói rồi cậu nức nở chạy đi, lòng cậu đau lắm, như ai đâm vào tim vậy. Còn Dịch Dương Thiên Tỉ, anh vẫn bực tức mà dọn dẹp mặc kệ Lưu Chí Hoành.

-

-

-

" Hức hu... Hức... " Lưu Chí Hoành thu mình vào một góc của con hẻm nhỏ rồi nức nở khóc. " Tại sao chứ? Anh ấy không thương mình. Không thương mình... "

Tiếng khóc vang động đến bên ngoài. Trên đường hai người con trai cao ráo, nhìn qua liền đã biết là ngoại quốc còn người kia... Hình là lai.

" Owen! Anh nghe tiếng khóc không? Nghe tiếng khóc ấy dường như quen lắm. "

" Em lắm chuyện, mặc người ta! "

" Anh là đồ vô tâm! Em sẽ đi tìm! "

Riley đi vào trong hẻm, nơi phát ra tiếng khóc, càng vào tiếng khóc phát ra càng rõ.

" Hức... "

" Cậu là ai? " Lưu Chí Hoành ngẩng mặt lên, Riley ngạc nhiên ngồi xuống. " Lưu thiếu gia! Cậu sao vậy? "

" Hức... Riley? " Lưu Chí Hoành ôm chằm lấy Riley khóc nức nở. " Oa... Huhu... Riley ơi... Thiên Thiên không thương ta... Hức... Thiên Thiên bảo ta phiền phức... " Nói xong lại trực tiếp ngất đi.

Riley lắc đầu, bế cậu kiểu công chúa. Riley chính là người của hắc đạo nên cũng rất khoẻ nha, không thua Owen đâu.

" Owen, hôm nay ta đưa Lưu thiếu về nhà đi, xem ra hôm nay cậu ấy không về chỗ Dịch Tổng được rồi. "

Owen chán nản gật đầu, nhìn Riley bế Lưu Chí Hoành lại có cảm giác đang được cho ăn giấm chua liền giành bế Lưu Chí Hoành. Cứ thế cuối cùng cũng về đến nơi.













END CHAP 21.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net