Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là công ti, làm ơn xưng hô đúng chuẩn mực. Vương Tuấn Khải là tổng giám đốc, chứ không phải là bạn cậu. Đẳng cấp của hai người hoàn toàn khác nhau."

"Ồ, thì ra là không cùng level, vậy không biết Vương thiếu đây thì sao ta?"

"Cậu nghĩ sao? So sánh về thân phận, nên biết, cậu còn kém tôi khá xa đấy."-Vương Nguyên khoanh tay nhìnTrí Mẫnđầy khiêu khích. Cậu nhếch mép, hôm nay cậu nhất định phải chỉnh bằng được con hồ ly này.

Trí Mẫnnhìn Vương Nguyên, rõ ràng đang làm khó cậu.

Vương Nguyên trong lòng đầy thỏa mãn, hừ, cậu đây đâu phải là người dễ chơi.

"Vậy Vương thiếu, xin hỏi, thân phận của cậu là gì? Có cao hơn tôi sao mà lại có thể ngồi ở phòng của tổng giám đốc "giáo huấn" tôi thế này."

Vương Nguyên híp mí, quả là không dễ chơi.

"Thân phận? Cậu hỏi thân phận của tôi là gì à? Hừm, xem nào? Thư kí trưởng thì sao nhỉ?"

"Thư kí trưởng?"

"Ồ, hóa ra Mẫn thư kí đây không biết sao? Cậu làm thư kí thế có vô trách nhiệm quá không nhỉ? À, cũng không thể trách cậu được, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm đúng không nhỉ?"

Trí Mẫnkhông nói gì, rõ ràng Vương Nguyên đã nói đúng.

Vương Nguyên nhếch mép đứng dậy, khinh bỉ liếc nhìn Trí Mẫnmột cái rồi đi vào bên trong.

Trí Mẫnrõ ràng bực mình nhưng không thể làm gì, ai bảo cậu ta hôm nay mới đến làm, sao có thể biết được Vương Nguyên là thư kí trưởng, cũng là thư kí duy nhất của tổng giám đốc Vương Tuấn Khải.

"Tổng giám đốc."-ba mươi phút sau, Vương Tuấn Khải trở về phòng.

"Ừm."

"À, Vương thiếu..."

Vương Tuấn Khải quay lại.

"Cậu ấy đang ở bên trong."

Vương Tuấn Khải không nói gì, trực tiếp quay đi, thẳng vào bên trong.

Trí Mẫnhơi nhíu mày nhìn theo.

Cạch, cánh cửa phòng được mở ra một cách vô cùng nhẹ nhàng. Vương Tuấn Khải tiến vào bên trong, Vương Nguyên đang chui trong chăn xem phim.

Khoan đã, cái thứ âm thanh ám muội này là gì?

"Em ở đây xem phim A?"-Vương Tuấn Khải nhìn màn hình ti vi, hình ảnh hai nam nhân không mặc quần áo đang quấn lấy nhau vô cùng cuồng nhiệt.

Vương Nguyên lắc lắc đầu."Em không biết là ti vi cũng có loại phim như thế này."

Vương Tuấn Khải với lấy điều khiển, tắt phụt một cái.

"Vương Nguyên, em thiếu đòn? Lại dám đi xem loại phim này?"

"Không phải."-Vương Nguyên lắc lắc đầu."Em thề đấy, em không biết là ti vi cũng có chiếu loại phim tình cảm mạnh mẽ như thế này."

Vương Tuấn Khải híp mí nhìn cậu, rõ ràng là hắn không hài lòng.

"Khải."

Vương Nguyên chui ra khỏi chăn, đứng trên giường dang tay ôm lấy cổ Vương Tuấn Khải.

"Em hết trò?"

"Không phải."-Vương Nguyên lắc lắc đầu.

"Bây giờ là mấy giờ?"

"12 giờ trưa."-Vương Nguyên nhìn nhìn đồng hồ trên tay.

"Em vẫn chưa ăn trưa."-Vương Tuấn Khải nhíu mày.

Chết cha, hình như cậu ngửi thấy mùi nguy hiểm rồi.

"Không ăn cơm đúng giờ, thuốc cũng uống không đúng giờ?"

"Ách, người ta là đợi anh, muốn ăn cùng anh, anh còn bày vẻ mặt đó với em, Vương Tuấn Khải, anh rất quá đáng."-Vương Nguyên xị mặt, ngồi xuống giường, không thèm để ý Vương Tuấn Khải

Vương Tuấn Khải hơi ngẩn người, hình như hắn có hơi quá đáng.

"Tiểu Nguyên."-hắn ngồi xuống, ôm lấy eo cậu.

"Anh tránh ra, đừng động vào em."

"Vương Nguyên, là anh sai có được không, đừng giận nữa."-Vương Tuấn Khải thổi thổi vào tai cậu.

"Đừng."-Vương Nguyên kêu lên.

"Thế nào? Hửm?"-hôn xuống cổ cậu.

"Được rồi, em thua, có được chưa?"

Vương Tuấn Khải cười cười cắn vành tai cậu.

"Khải."

"Ừ."

"Hình như con em à quên bụng em nó réo rồi."

"Về nhà?"

Vương Nguyên gật gật đầu.

Vương Tuấn Khải đứng dậy, với lấy cái áo khoác chùm vào cho Vương Nguyên rồi bế cậu ra ngoài.

"Tổng giám đốc."-Trí Mẫnhơi cúi đầu.

"Cậu không đi ăn trưa?"

"À tôi đang định đợi tổng giám đốc và thân vương Williams, không biết hai người có cho phép tôi được mời bữa trưa hôm nay không?"

"Xin lỗi, nhưng bây giờ chúng tôi bận rồi, không đi cùng cậu được, thông cảm nhé."-Vương Tuấn Khải chưa kịp lên tiếng đã bị Vương Nguyên chặn họng.

"Chúng ta đi thôi."-cậu kéo kéo tay áo Vương Tuấn Khải, không kịp để cho Trí Mẫn ú ớ điều gì.

***

"Lão đại."-Hoa Thần cúi đầu, để tập tài liệu lên bàn Vương Tuấn Khải.

"Có chuyện gì?"

"Có một số tài liệu cần lão đại xem xét."

Vương Tuấn Khải cầm tập tài liệu lên.

"Trọng điểm?"

"Tổng bộ xảy ra chút vấn đề, cần lão đại đích thân đến xem xét."

"Bạch Thắng đâu? Không phải cậu ta đang ở đó sao?"

"Là do Bạch Thắng báo về, cậu ta nói cần lão đại đích thân đến đó."

Vương Tuấn Khải trầm ngâm.

"Lão đại."

"Xuất phát vào sáng sớm mai."

"Vâng thưa lão đại."

"Cần làm gì thì làm đi."

Hoa Thần cúi đầu rồi ra ngoài.

"KHẢI."-cánh cửa phòng bị mở ra một cách vô cùng thô bạo, kèm theo tiếng hét vô cùng lớn.

Vương Nguyên phi như một vị thần vào trong phòng, chân còn không mang dép.

"Vương Nguyên."-Vương Tuấn Khải nhăn mày.

"Khải, em có thai à quên anh có thai à không đúng...bố em à không..a...điên rồi..mẹ Vương Vân có em bé rồi."-Vương Nguyên mừng quá đến ăn nói linh tinh.

Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn con người đang hưng phấn trước mắt.

"Không mang dép rồi."-hắn đứng dậy, ôm cậu bế ngồi lên chân.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Mẹ Vương Vân có em bé rồi."

"Ừ."

"Anh không thấy vui sao?"

"Không."

"Không phải anh mang thai."

Vương Nguyên muốn cắn lưỡi chết luôn tại chỗ.

"Em sắp có bảo bối rồi."-Vương Nguyên cười tươi.

Vương Tuấn Khải nhìn vẻ mặt của cậu, giống như là cậu sắp đẻ vậy.

"Cũng không phải là em mang thai."

"Anh đừng có làm em mất hứng có được không?"

"Ừ."

"Cha vừa gọi đấy, nói mẹ có em bé, bốn tháng rồi."

"Ừ."

"Anh không có cảm xúc gì sao?"

"Không."

"Tại sao?"

"Không phải em đẻ."

Vương Nguyên tối mặt, Vương Tuấn Khải, anh là làm từ cục đá sao?

"Vương Nguyên."

"Dạ."

"Ngày mai anh sẽ phải đến tổng bộ."

"Tại sao?"-Vương Nguyên ngạc nhiên.

"Có một chút chuyện."

"Không có ai ở đó sao? Phải đích thân anh đến sao?"

"Ừ."

"Không thể để ai đi thay sao? Hoa Thần không được sao?"

"Không được."

Vương Nguyên xịu mặt.

"Em không muốn."

"Ngoan, anh sẽ về sớm."-Vương Tuấn Khải vuốt tóc cậu.

"Cũng không muốn."

"Vương Nguyên, ngoan, có được không, anh hứa sẽ về sớm."

"Không muốn."-Vương Nguyên lắc lắc đầu.

"Anh sẽ về sớm."

"Em không muốn đâu."-Vương Nguyên trong lòng Vương Tuấn Khải nũng nịu như một đứa trẻ. Cậu hoàn toàn không muốn rời xa Vương Tuấn Khải, dù chỉ nửa bước cũng không muốn. Cậu biết là hắn phải giải quyết công việc, nhưng, cậu rất ích kỉ, cậu không muốn rời hắn, không muốn hắn đến tổng bộ, không muốn một chút nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net