Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy để tôi nhắc lại nhé."-Tuấn Minh mỉm cười.

" Tôi – đứa con của quỷ, đứa con bị nguyền rủa."

Trí Mẫn mắt mở to, tai cậu ù đi, cảm giác cơ thể như mất cân bằng. Cậu ngất đi, trong vòng tay của Tuấn Minh. Chính Tuấn Minh đã đánh ngất cậu, cậu ấy không muốn để Trí Mẫn chứng kiến cậu ấy trở nên ác độc như thế nào.

Để Trí Mẫn dựa vào bức tường, Tuấn Minh nhặt khẩu súng lên.

Đôi mắt long lanh đầy tức giận, kẻ nào dám đụng tới Vương Tuấn Minh, kẻ đó sẽ chết không toàn thây.

Cánh cửa phòng khẽ mở, Tuấn Minh nhìn ra ngoài, không có ai, có vẻ bọn chúng chưa tới chỗ này. Men theo tường, đôi tay cầm chắc khẩu súng, đạn cũng không còn nhiều, phải cẩn thận.

"Đứng im."-Tuấn Minh cứng người, quay lại, một kẻ áo đen bịt mặt đang cầm khẩu súng nhắm vào cậu.

"Hừ, chúng mày trốn cũng giỏi đấy mấy con chuột nhắt."-tên kia hừ lạnh, hắn đang bực mình.

Tuấn Minh nhướn mày nhìn hắn, khoảng cách này, ừm, quá xa để đánh trực tiếp.

"Thằng ôn con láo toét, mày sống đến ngày hôm nay là quá đủ rồi."-tên đó giữ chặt súng, tay chuẩn bị bóp cò.

Tuấn Minh nhìn xung quanh, ừm, đây rồi. Cậu vừa nhìn thấy một lá chắn tuyệt vời. Cách cậu ba bước chân, có một lối đi, cậu có thể lợi dụng nó.

Pằng.

Tên áo đen bóp cò, viên đạn lập tức lao ra từ khẩu súng.

Tuấn Minh chỉ trong 1s ngắn ngủi, lao nhanh về phía trước, cả người mất hút vào lối đi.

Tên áo đen kia sững người, không thể nào, sao có thể nhanh như vậy?

Pằng.

Khi hắn còn đang nghĩ xem làm thế nào mà Tuấn Minh lại nhanh như thế thì một viên dạn bay tới, ghim vào giữa cổ họng khiến máu phun ra như mưa, tên đó ngã xuống, chết không kịp nhắm mắt.

Tuấn Minh xoay người bỏ đi, thằng ngu, còn dám cầm khẩu súng đó chĩa vào ông mày? Chán sống rồi à?

Bên ngoài, nhóm người vẫn đang tìm kiếm Tuấn Minh.

Ừm, 5 tên, súng của cậu còn 3 viên đạn.

Đây rồi, một tên đang trong tầm ngắm của Tuấn Minh.

Pằng.

Viên đạn bay ra khiến một tên ngã xuống, bốn tên kia giật mình, cầm sũng lã liên tục vào cột lớn nơi Tuấn Minh đang đứng đằng sau.

Còn ba viên.

"Thằng ôn, ra ngay đây cho tao."-một tên hét lớn.

Tuấn Minh cầm súng gật gật đầu, được thôi, kêu cậu ra thì cậu ra. Bàn tay nắm chặt súng, Tuấn Minh dùng tốc độ vốn có của bản thân lao ra, bàn tay đưa lên bóp cò, hai viên đạn bay ra. Khi cậu yên vị đằng sau chiếc cột lớn tiếp theo cũng là lúc hai tên áo đen ngã xuống.

Hai tên còn lại cảnh giác hơn, hai khẩu súng chĩa thằng vào cái cột lớn.

Tuấn Minh khẽ thở ra, cậu chỉ còn duy nhất một viên đạn, ngoài kia còn haia tên nữa.

"Đại ca, có vẻ nó hết đạn rồi."-một tên nói.

"Không được lơ là, nó vừa mới giết hai người của chúng ta chỉ trong vài giây."

"Vương Tuấn Minh, con rùa rụt cổ, có giỏi thì mày mau ra đây."

"Lão đại của cả một bang lớn mà phải trốn như một con chó vậy à?"

"Hóa ra cái danh Minh thiếu gia cũng chỉ là cái danh mà thôi, vô dụng vẫn là vô dụng."

Tuấn Minh nhếch mép, cái trò cũ rích này mà cũng muốn lôi ra để công kích cậu à? Nhưng mà, có vẻ chúng thành công rồi.

Tuấn Minh đi ra khỏi chỗ nấp, mỉm cười nhìn bọn chúng.

"Hôm nay sẽ là ngày giỗ của mày, Vương Tuấn Minh."-một tên áo đen nói lớn.

Tuấn Minh bật cười.

"Mày là người thứ n nói với tao câu đấy rồi, và sao? Tao vẫn sống đến tận bây giờ đấy."

"Mày!"-tên đó nghiến răng.

Pằng.

Tiếng súng lần nữa vang lên, Vương Tuấn Minh đã chết?

Không.

Người ngã xuống không phải là Vương Tuấn Minh, mà là tên áo đen đang không cảnh giác.

"Mày.'-tên còn lại trợn mắt, tay chuẩn bị bóp cò.

Cạch.

"Dừng lại ngay nếu không muốn não mày nổ tung ngay tại đây."-Á Tư giọng lạnh lùng.Từ cửa ra vào, người của Knight lao vào, khống chế tên áo đen.

"Xin lỗi Minh thiếu gia, tôi đến muộn."-Á Tư cúi đầu.

Á Tư ngẩng đầu lên thì đã không thấy Tuấn Minh đâu rồi.

Vài chục giây sau, cậu thấy Tuấn Minh quay lại, còn bế theo Trí Mẫn trên tay.

"Mau lên, đưa cậu ấy tới bệnh viện, cậu ấy bị thương rồi."

Á Tư chưa kịp định hình thì Tuấn Minh đã lao ra ngoài. Cậu chạy theo, Minh thiếu gia, cậu ấy cứ như một con gió vậy.

***

Bạch Thắng toát mồ hôi hột nhìn lão đại của bọn họ. Đã một giờ đồng hồ qua đi kể từ khi lão đại nhận được tin Minh thiếu gia gặp nguy hiểm.

Sao tự dưng cảm thấy lạnh thế này, trong phòng có bật điều hòa, chẳng lẽ để nhiệt độ thấp quá à? Hay là sắp đến mùa đông? Không thể nào, bây giờ mới là giữa mùa hè, làm sao mà đến mùa đông được?

"Minh thế nào rồi?"

"Minh thiếu gia không sao, thưa lão đại. Nhưng mà Úc Trí Mẫn cậu ta thì có sao đấy ạ!"

"Hả?"-tiếng "hả" vang lên mà khiến trái tim Bạch Thắng lệch nhịp.

"Cậu ta bị trúng đạn vào eo bên trái."

Vương Tuấn Khải nhíu mày, quá bất cẩn, lần này nhất định sẽ bị Úc Phong hành chết.

"Lão đại, có nên báo cho Úc lão đại biết?"

"Không cần thiết, giờ này có lẽ cậu ta biết rồi."

Vương Tuấn Khải vừa mới dứt lời, điện thoại liền rung lên.

Hắn biết mà, là Úc Phong.

"Alo."

"VƯƠNG TUẤN KHẢI"-đầu dây bên kia có lẽ đang vô cùng kích động.

Vương Tuấn Khải nhíu mày không hài lòng để điện thoại ra xa, muốn hắn điếc?

"Gì?"

"Cậu còn dám nói như vậy với tôi sao? Tôi gửi Trí Mẫn cho cậu là để nó rèn luyện chứ không phải để bản thân nó bị tổn hại."

"Tôi không phải là người khiến cậu ta bị thương."

"Đúng vậy, tôi biết, nhưng tôi gửi em trai cho cậu, cậu không thể nào vô trách nhiệm như vậy được."

"Được rồi, Úc Phong. Cậu lắm lời giống như đàn bà vậy.Thứ nhất, em trai cậu bị thương, do cậu ta bất cẩn không biết bảo vệ bản thân mình. Thứ hai, đây là địa bàn của tôi, em trai cậu bị thương tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng khuyên cậu tốt nhất đừng có quấy rầy tôi lúc này, tôi không ngại gửi người về Trung Quốc nói chuyện với cậu đâu."-nói rồi cúp máy một cách vô cùng lạnh lùng.

Bạch Thắng cảm thán, quá ngầu.

"Bạch Thắng."-giọng nói lạnh lẽo như đến từ địa ngục.

"Vâng, lão đại."-Bạch Thắng giật mình.

"Nói với Hoa Thần, có lật từng tấc đất của cái nước Mĩ này lên cũng phải tìm ra thằng khốn đó cho tôi."

"Vâng, lão đại. Tôi rõ rồi."

"Cần làm gì thì làm đi."

Bạch Thắng cúi người chào Vương Tuấn Khải rồi ra ngoài.

Vương Tuấn Khải gõ gõ ngón tay vào mặt bàn, kẻ nào lại to gan dám động tới Tuấn Minh. Một cái tên chợt lóe lên trong đầu hắn.

Âu Dương Phàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net