Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*trăm năm ra một chap*

***

"Lão đại...lão đại..."

"Có chuyện gì?"-hắn nghe giọng Á Tư, có vẻ rất gấp.

"Chúng ta trúng kế rồi."

Pằng. Pằng. Pằng. Hàng loạt tiếng súng chói tai vang lên. Ngay lúc này, đang diễn ra một vụ xả súng và đối tượng được nhắm đến chính là Vương Tuấn Khải và Vương Tuấn Minh.

"Lão đại, anh có sao không?"-Hoa Anh Túc lấp sau một thùng hàng nhìn sang Vương Tuấn Khải cũng đang lấp sau một thùng hàng cách đó không xa, có vẻ như hắn đã trúng đạn.

"Lão đại, lão đại. Mọi người sao rồi?"

"Á Tư, anh đang ở đâu?"

"Chúng tôi rời tàu rồi."

"Cái gì? Anh có bị sao không vậy? Chúng tôi vẫn đang kẹt trên tàu đấy."-Hoa Anh Túc rít lên.

"Lão đại thế nào rồi?"

"Minh đâu?"-giọng Vương Tuấn Khải khàn khàn.

"Tôi không gặp Minh thiếu gia, lão đại. Có lẽ cậu ấy vẫn ở trên tàu."

Vương Tuấn Khải xé rách áo của một xác chết bên canh, quấn quanh vết thương bị trúng đạn ở tay.

"Lão đại, anh đang ở đâu?"

"Đuôi tàu."

"Xin hãy cứ ở yên đấy, tôi sẽ đến."

"Tìm Minh đi."

"Dạ?"

"Tìm Minh."

"Vâng, lão đại."

Vương Tuấn Khải quay sang Hoa anh Túc, trao đổi ánh mắt.

"Lão đại, tôi còn năm viên thôi, với lũ người ngoài kia là bất khả thi."-Hoa Anh Túc lắc lắc đầu.

"Á Tư."

"Vâng lão đại."

"Ở đó thế nào?"

"Lão đại, khá đông. Người của chúng ta khoảng hai phút nữa sẽ tới."

Vương Tuấn Khải lật mấy cái xác ở bên cạnh, rút lấy súng của chúng ném sang cho Hoa Anh Túc.

"Tôi đếm đến ba, nhảy xuống dưới."-họ sẽ bơi vào bờ.

Hoa Anh Túc đó n lấy mấy khẩu súng, tháo hộp đạn bỏ vào túi.

"Một...hai...ba..."-Hoa Anh Túc nhìn khẩu hình miệng của Vương Tuấn Khải, lập tức quay người, lao xuống dưới.

Nước lạnh. Đó là điều duy nhất trong đầu Hoa Anh Túc khi bơi được vào bờ. Đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại khi thấy trên bờ có rất nhiều người, tới năm chục người lận chứ chả đùa, còn nữa, Á Tư lại đang bị chúng khống chế.

"Thả ra, chúng mày muốn gì?"-Á Tư nghiến răng nhìn một tên, có vẻ là đại ca.

"Còn gì? Chúng mày cướp hàng của bọn tao."

"Hàng của chúng mày?Hừ, bố mày cười ỉ*. Bằng chứng đâu nói đây là hàng của chúng mày hả?"

"Láo toét."-Tên đó đấm vào mặt Á Tư.-"Lão đại ta bỏ tiền ra mua mà tao lại phải mang bằng chứng ra cho mày xem à? Thằng oắt con nhà mày là cái đinh gì mà dám lớn gan lớn mật thế hả? Muốn chết à?"

"Lão đại nhà chúng mày là đứa nào?"-Tuấn Minh từ đâu đi tới, phía sau là đàn em của Knight.

Tên đó nhìn Tuấn Minh, nheo nheo mắt.

"Lại là thằng oắt nào nữa?"

Cạch. Họng súng lạnh ngắt chĩa vào đầu tên áo đen.

Lũ đó ngạc nhiên nhìn lão đại đang bị một đứa con gái chĩa súng vào đầu, cô ta ở đâu ra, tại sao họ không thấy cô ta, là ma sao?

"Thả người ra."-Hoa Anh Túc lạnh giọng.

Cạch. Cạch. Cạch. Hàng loạt họng súng khác chĩa vào Hoa Anh Túc.

"Con khốn, dám chĩa súng vào đầu đại ca tao."

"Này, này, chĩa súng vào đầu những cô gái là không hay đâu, lại còn xinh đẹp như vậy."-Tuấn Minh cười cười, ngay lập tập người của Knight từ đâu ồ ạt đến vây quanh đám người kia, trên tay ai cũng có súng.

"Chúng mày là ai?"-Tên kia có vẻ run sợ, đông thế này, cân sao nổi?

"Ầy ây."-Tuấn Minh lắc lắc đầu.-"Lão đại của mấy người là ai? Tên tai to mặt lớn nào lại cả gan dám cướp lô vũ khí của bọn này."

"Các người là ai?"

"Vương Tuấn Khải."-tất cả dồn ánh mắt về phía người đang bước đến, người hắn ướt nhẹp.

"Vương...Vương...Tuấn Khải..."-tên đó lắp bắp. Vương Tuấn Khải? Có mù có điếc cũng biết Vương Tuấn Khải là ai, lão đại của Knight, một con người tanh nồng mùi máu.

Đám người kia nghe xong cũng bủn rủn chân tay.

Tuấn Minh bật cười trước vẻ mặt muốn thấy mẹ của tên kia, tiến lại gần vỗ vỗ vai tên đó.

"Nào, giờ gọi cho lão đại nhà cậu đi."

Tên đó run run lấy điện thoại trong túi, phải cố gắng lắm mới có thể ấn số để gọi.

"Alo."

"Lão đại..."

"Sao, đã lấy được hàng chưa?"

"Dạ...dạ...hàng...hàng..."

"Sao? Hàng làm sao? Có chuyện gì mà mày lắp ba lắp bắp thế hả?"

"Hàng...hàng bị cướp...."

"Cái gì? Ai dám cướp hàng của tao?"

"Dạ...là..."

"Ai?"

"Vương Tuấn Khải."

"Vương...Vương Tuấn Khải."

"Chào cậu lão đại gì đó, tôi không biết cậu có chỉ thị từ ai hoặc đã đặt mua lô vũ khí này thì xin lỗi nhé, lô hàng này của chúng tôi, bên trên thùng hàng còn có dấu ấn của Knight đấy, không tin bảo người của cậu đi kiểm tra rồi về báo cáo lại, à quên, chụp hình lại cũng được. Còn nữa, tôi là Vương Tuấn Minh."-Tuấn minh mỉm cười hài lòng tắt điện thoại rồi trả lại cho tên đó.

"Làm tốt lắm."-vỗ vỗ tai tên đó.-"Được rồi, Hoa Anh Túc, bỏ súng xuống đi, dù gì người ta cũng sợ rồi, Á Tư bị thương đấy, đưa cậu ta về xe trước đi."-Tuấn Minh cười cười nhìn Hoa anh Túc.

Cô không nói gì, nhét lại súng vào túi rồi tiến tới đỡ Á Tư, quay người trở về xe.

"Được rồi, các người có thể đi."-chỉ cần có vậy, đám người kia ngay lập tức rời khỏi.

"A! Khoan đã."-Tuấn Minh hét lớn.-"Các cậu quên chụp ảnh về cho lão đại rồi đấy."

Đám người kia chạy càng nhanh hơn, mấy chiếc xe tải dần dần rời khỏi.

"Được rồi, các chú xuống mang hàng về đi."-Tuấn Minh vươn vai, quay sang đám người của Knight.

"Lão đại à lão đại à, từ bao giờ lại đuối sức thế? Bơi còn không nhanh bằng Hoa Anh Túc, không phải là anh nhường cô ấy đấy chứ."-trên đường quay lại xe, Tuấn Minh nổi hứng muốn trêu chọc Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn đến Tuấn Minh.

"Anh trai đáng kính của tôi à, Eric có gọi tới đấy."

"Thì sao?"

"Anh không muốn nghe à?"

"Có gì đáng nghe à?"

"À, nếu anh thấy việc về Vương Nguyên không đáng nghe thì thôi vậy, em sẽ không nói nữa."-Tuấn Minh nhún nhún vai.

Đến lúc này mới chịu quay sang nhìn Tuấn Minh.

"Vương Nguyên làm sao?"

"Em tưởng anh không muốn nghe."

Vương Tuấn Khải đen mặt nhìn Vương Tuấn Minh, nếu Tuấn Minh không phải em trai của hắn, hắn làm sao có thể bỏ qua cái kiểu cợt nhả muốn chết này của cậu ta.

"Nói."

"Tìm thấy Vương Nguyên rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net