Chap 51 : Anh không muốn bất cứ thứ gì thuộc về em mất đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Tiểu....Khải.....

Trong đầu cậu bây giờ duy nhất chỉ có hình ảnh của con người đó : Vương Tuấn Khải.

-Tiểu Khải....Tiểu Khải đâu rồi....em phải gặp anh ấy....Tiểu Khải...-Vương Nguyên để gương xuống giường, mặt hoảng sợ định chạy ra ngoài.

-Bé con, bĩnh tĩnh đã.-Lộc Hàm cùng mọi người đuổi theo.

Vương Nguyên chạy dọc các hành lang, tìm xung quanh bệnh viện mà không thấy Vương Tuấn Khải đâu.

Mồ hôi chảy khắp người, cậu chống tay vào tường nghỉ lấy sức rồi chạy nhanh ra cổng bắt một chiếc taxi.

-Làm ơn đưa tôi tơi khách sạn Royal.-Cậu nói với người tài xế.

Người tài xế sững người vài giây. Trước mắt ông là một cậu thanh niên da dẻ trắng trẻo, khuôn mặc dễ thương, đôi môi đỏ hồng, mặt có vẻ xanh xao nhưng điều đặc biệt hơn đó là đôi mắt.

Một bên màu đen trong veo. Một bên màu nâu khói.

Đám người Lộc Hàm vừa chạy ra đến cổng thì chiếc taxi đi mất.

-Chết tiệt.-Lộc Hàm chửi thề.

Thiên Tỉ nãy giờ cứ im lặng mãi, tay không dời khỏi điện thoại.

[Anh đang ở đâu vậy?]

[Tại sao không nghe máy?]

Những tin nhắn liên tục được gửi tới máy của Vương Tuấn Khải.

-Bác tài, có thể nhanh lên được không? Cháu thật sự đang rất vội.-Vương Nguyên nói với bác tài xế.

Bác tài gật gật đầu, tăng tốc.

15 phút sau, Vương Nguyên có mặt tại sảnh của khách sạn.

Cậu chạy như điên lên phòng, quên cả trả tiền cho tài xế.

Đứng trước cửa phòng mình. Tâm trạng cậu vô cùng hồi hộp, lo lắng và sợ hãi. Cậu sợ, sợ người đó là Vương Tuấn Khải, cậu thật sự rất sợ.

Tay run run đưa lên nắm vào tay cầm cánh cửa, cậu nhắm mắt, hít thật sâu, từ từ đẩy cửa ra.

Cánh cửa mở ra. Trong phòng, một người con trai mặc áo sơ mi đen đầu đội mũ lưỡi chai đen đang ngồi trên giường, quay mặt về phía cửa sổ.

Vương Nguyên từ từ tiến lại gần, rất nhẹ nhàng tiến lại gần, cậu lên giường, vòng tay ôm lấy người con trai kia từ phía sau.

Một mùi hương quenn thuộc xông vào mũi. Vương Tuấn Khải.

Cảm nhận được vòng tay quen thuộc, người đó khựng lại vài giây, nhịp thở cũng đều hơn.

Cảm nhận người trong vòng tay mình đang thở dốc, Vương Nguyên nhói đau. Lưng áo anh ướt đẫm mồ hôi.

-Tiểu Khải....-Cậu khẽ gọi.

Không có tiếng đáp lại.

Vương Nguyên nhắm mắt, hít thật sâu.

Cậu buông tay ra, xuống giường, đi đến đứng đối diện với Vương Tuấn Khải.

Hắn cúi xuống, mũ lưỡi chai đã che hết khuôn mặt.

Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống, kéo mũ của anh ra.

Chợt.

Vương Tuấn Khải giữ lấy tay cậu.

-Đừng.

Vương Nguyên nhìn nhìn anh. Cậu dùng sức hất mạnh cái mũ ra.

Chết sững.

Vương Nguyên đứng hình vài giây.

Người ngồi đối diện cậu, gương mặt xanh xao, ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng...đôi mắt....đôi mắt anh ta...

Một bên màu nâu khói.

Và một bên màu đen phủ lớp đục mờ.

Vương Nguyên run run đưa tay lên, nước mắt bắt đầu rơi.

Vương Tuấn Khải nhắm mắt cảm nhận sự dịu dàng từ đôi tay kia, cơn đau có lẽ đã giảm đi đôi chút.

-Tại....tại....sao......-Vương Nguyên nước mắt chảy dài nhìn anh.

Vương Tuấn Khải không nói gì mở mắt ra, một bên nhìn rõ gương mặt của người kia, một bên đã không còn thấy gì nữa rồi.

-TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO ANH LẠI LÀM NHƯ VẬY CHỨ?-Vương Nguyên đột nhiên hét lên.-TẠI SAO? TẠI SAO LẠI LÀM CHUYỆN NGU NGỐC NHƯ THẾ? VƯƠNG TUẤN KHẢI, ANH NÓI CHO EM NGHE RỐT CUỘC LÀ VÌ SAO?

Vương Nguyên khóc to, nước mắt giàn giụa gương mặt xanh xao

Anh nhìn cậu, trong lòng chợt nhói đau.

-Đừng...khóc.

Cậu gạt tay anh ra.

-Vương Tuấn Khải, tại sao? Tại sao anh lại làm chuyện điên rồ như vậy? Đầu óc anh....đầu óc anh có vấn đề sao?

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, không nói gì.

-"Nếu em đau đớn....thì thà anh phải chịu nỗi đau đó."

Vương Nguyên cứ vậy mà khóc, cậu thật sự rất đang đau khổ, Vương Tuấn Khải, anh ta là đồ ngu ngốc, ngu ngốc nhất mà cậu từng gặp.

Anh ôm cậu vào lòng, cơ thể cậu run lên từng đợt, lòng anh đau lắm.

-Tiểu Nguyên ngoan, đừng khóc....-Anh đưa tay lên lau nước mắt cho cậu.

Vương Nguyên như vậy mà khóc lớn hơn, ccảm giác như cậu phải chịu ủy khuất rất lớn, cảm giác như cả thế giới này đang bắt nạt cậu vậy?

-Tại...tại sao...chứ....tại sao.....?-Vương Nguyên nói trong tiếng nấc.

-"Anh không muốn bất cứ thứ gì thuộc về em mất đi."

Vương Tuấn Khải ôm chặt cậu, tay anh xoa lưng cho cậu.

-Tiểu Nguyên ngốc, đừng khóc, khóc nhè rất xấu xí.-Giờ phút này rồi mà vẫn có người có thể đùa được.

Vương Nguyên nghiến răng.

-Anh mau nói đi, rốt cuộc tại sao anh lại làm như vậy?-Cậu ngẩng mặt lên nhìn anh. khuôn mặt tràn đầy thứ nước trong suốt.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, cắn môi chỉ có thể thốt ra ba từ.

-Anh xin lỗi.

-XIN LỖI? ANH XIN LỖI CÁI GÌ? NGƯỜI XIN LỖI PHẢI LÀ EM, ANH BIẾT KHÔNG HẢ?-Vương Nguyên kích động hét lớn lên.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, bất lực.

Anh hôn nhẹ lên tóc cậu.

-Ngoan, đừng khóc nữa.

Vương Nguyên nằm trong lòng anh, cứ như vậy mà khóc lớn hơn, như thế này chẳng phải Vương Tuấn Khải đang bắt nạt cậu sao?

Khóc một lúc, có lẽ vì quá mệt mà Vương Nguyên thiếp đi trong vòng tay Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, hôn nhẹ lên môi cậu.

Vương Nguyên nằm trong lòng anh lẩm bẩm rất nhỏ.

-Em xin lỗi.

______________________

OK, hôm nay có chuyện muốn nói với mấy bạn =)))

Chả là hôm nay Bi nhận được tin nhắn của một bạn, nội dung đại loại là như thế này :


"Còn đối với Fic bị ăn cắp của bạn, mấy trang này thường lấy truyện của các tác giả khác nhau rồi đăng lên, rds nhấp vào đó để tăng lượt view, lượt view càng cao thì chúng cuối tháng sẽ được ôm càng nhiều tiền. Nhắc nhở rds bà cảnh báo họ chỉ đọc bản gốc thôi.

"Em! Nhất Định Phải Gả ChoTôi! Bị abctruyen.com, mtruyen.top, top24.us, fanfiction.mobi, sstruyen.com vàdtruyen.com lấy nhéngth"


"Fic Royal Love Story thì bị YeuDocTruyen.com"

OK, như vậy chắc mấy bạn cũng hiểu sơ qua vấn đề rồi :*<

Nhận được tin nhắn của bạn Bi thực sự muốn điên luôn ấy :))) 

Không ngờ thành quả của mình lại bị ăn cắp một cách trắng trợn như vậy =))))

Bây giờ Bi xin nhấn mạnh một lần : "Em ! Nhất định phải gả cho tôi" và "Royal Love Story" là tác phẩm CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN WATTPAD =))) không đăng lên bất cứ một trang nào khác =)))

nên là mấy bạn cảnh giác nhé, mong các bạn đọc truyện thì chỉ đọc bản gốc thôi nhé =))) đừng "tiếp tay cho giặc" :*<

Bi thật sự cảm ơn bạn @chenyeuchiennhay nhé :))))

Thân.

Bi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net