Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ư...m -Thiên Tỉ khẽ rên lên mệt mỏi dần thức dậy sau một trận đã kích kinh hoàng

- Thiên...Thiên Tỉ, cậu tỉnh rồi, tốt quá -Vương Nguyên vui vẻ

-........... -Thiên Tỉ ko nói gì mà chỉ đưa đôi mắt buồn bã nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên

- Thiên Tỉ à -Nguyên lo lắng nhìn cậu

-........... -cậu vẫn ko nói gì, quay mặt vào trong tường

Thật ra cậu đang khóc, chỉ là ko muốn cho Vương Nguyên thấy, chỉ là ko muốn cho ai biết một Thiên Tỉ năng động thường ngày nay lại yếu đuối như vậy.

Vương Nguyên biết rõ cậu đang khóc, Nguyên biết rõ Thiên Tỉ đang buồn đến mức nào, biết rõ cậu đang đau lòng đến mức nào. Nguyên hiểu rõ Tuấn Khải rất quan trọng đối với cuộc đời của Thiên Tỉ nhưng đây là lúc để Thiên Tỉ yếu đuối thật ko phải, lúc để Thiên Tỉ biến đổi hoàn toàn thành một con người khác thật ko phải.

- Thiên Tỉ à, bên cạnh cậu còn có mình và Vũ Vũ, cố gắng lên -Vương Nguyên cuối xuống chồm người qua ôm lấy cậu, sau đó lấy tay lau đi những giọt nước mắt đau buồn đó

-................ -cậu vẫn im lặng ko nói lời nào

- Thiên Tỉ à, cậu có muốn qua phòng anh Khải ko, mình sẽ đưa cậu qua

-............. -đôi môi đó vẫn mím chặt ko mở một lời

- Thôi được rồi, cậu nghỉ đi

Vương Nguyên thấy bạn mình như vậy thật xót mà, lặng lẽ mà đi ra khỏi phòng

~~~tại phòng Tuấn Khải~~~

- Vũ Vũ???

- Sao, có chuyện gì à

- Thiên Tỉ, cậu ấy đã tỉnh dậy nhưng vẫn ko nói lời nào, em hỏi sao nói sao cậu ấy vẫn ko chịu mở miệng, cậu ấy cứ khóc hòi

- Tuấn Khải chỉ mới xảy ra chuyện vào sáng nay mà bây giờ em ấy đã như vậy thì cái một năm, hai năm... hoặc cái mãi mãi mà bác sĩ nói thì làm sao mà em ấy chịu nổi chứ, làm sao mà chống chọi lại đây

- Cậu ấy ko thể thiếu Tuấn Khải

- Ừm, ko thể thiếu -Vũ Vũ nói có chút đượm buồn và thất vọng

                    ~~~

Mấy ngày sau đó Thiên Tỉ vẫn như vậy, cậu vẫn nằm lì trên chiếc giường mà ngày nào anh và cậu vẫn hay nằm, vẫn hay nói chuyện, vẫn hay cười đùa với nhau và đôi lúc là giận giỗi nhau. Cậu vẫn nhớ về cái bóng dáng anh, nhớ lúc anh cười đưa răng khểnh thật dễ thương, nhớ lúc giảng bài thật dễ hiểu mà cũng thật an tĩnh, nhớ mỗi sáng anh phải nghĩ đủ chiêu để mới có thể kêu cậu dậy........ Chỉ là sống với anh quá lâu, nay anh ko còn ở đây nữa, cảm thấy trống trãi và thật nhớ.

Căn nhà ko còn tràn ngập tiếng cười như ngày nào, ko còn là

- Tiểu Khải à!!!!!

- Thiên Thiên, em làm gì vậy

- Thiên Thiên, em ăn nhiều chút đi

- Khải, anh ăn hết của em rồi

mà thay vào đó là tiếng khóc hàng đêm khi quá nhớ anh, khi quá cô đơn. Là tiếng khóc hàng giờ khi đang làm việc gì đó nhưng lại thiếu đi một người, cảm giác thật hụt hẫng. Là tiếng khóc hàng ngày khi ko có người ấy bên cạnh, khi buổi sáng ko còn ai kêu thức dậy mà phải tự tập thói quen thức dậy sớm, là mỗi đêm khi không còn ai đắp chăn giúp vì cái thói quen ngủ hay đá chăn ra, là thói quen khi có ai đó giúp mình gắp hành trong cơm ra mỗi bữa ăn nay lại phải tự mò mẫn mà bỏ đi...........

Cứ mỗi lúc như vậy thì nỗi nhớ anh lại cồn cào, lại chiếm lấy hoàn toàn như con người cậu khiến cậu bật khóc nức nở, khóc lên vì nỗi nhớ anh da diết. Nhiều lúc cắn môi mà chịu đựng, cắn đến bật cả máu nhưng vẫn ko khống chế lại nổi, vẫn ko thể nào thôi nhung nhớ đi cái hình bóng ấy.

Mỗi khi màng đêm bao trùm, nỗi sợ hãi lại lên đến tột cùng. Cậu ko ngủ được, có nhiều đêm vì quá nhớ anh mà dần như thức trắng cả đêm. Cứ nhắm mắt lại thì hình ảnh của anh lại hiện ra, cứ nhắm mắt lại thì nụ cười ôn nhu đó lại hiện ra........

Cậu ko hẳn là yếu đuối đến như vậy, một năm, hai năm, ba năm, mười năm, hai mươi năm cậu đều đợi anh được tất. Duy chỉ mãi mãi, cậu sợ mình làm ko được. Tại sao lại là mãi mãi, lời nói của bác sĩ Lý và cái chữ MÃI MÃI đó cứ bao chiếm lấy tâm trí cậu khiến cậu như thất thần.

Phải sau một tuần cậu mới lấy lại tinh thần và bước ra khỏi nhà và cậu mới chịu đi học lại.

                ~~~

- Thiên Tỉ  -Vương Nguyên hí hửng chạy vào nhà

- Thiên Tỉ em dậy chưa -Vũ Vũ cũng đi kè kè sau Vương Nguyên

- Mình dậy rồi, sao hôm nay hai người đến đây -Thiên Tỉ đang uống sữa trong nhà bếp thấy hai người họ đến tâm trạng cũng khấm khá hơn

- Ủa, ko phải bây giờ cậu đang lăn lộn trên giường sao -Nguyên thấy cậu dậy sớm vậy cũng khá bất ngờ

- Nên tập thói quen dậy sớm là vừa -cậu nói với cái giọng đầy vô vọng

- Thôi chúng ta đi học nha -Vũ Vũ lên tiếng

~~~tại trường học~~~

Cậu vừa bước vào trường là bao nhiêu nữ sinh ập đến hỏi chuyện về Tuấn Khải. Bởi Tuấn Khải là một học sinh ưu tú, có ngoại hình đẹp, hát hay, chơi thể thao giỏi nên được khá nhiều người quan tâm

- Thiên Tỉ, Tuấn Khải anh ấy sao rồi

- Thiên Tỉ, Tuấn Khải anh ấy ko đi với cậu à, anh ấy đang ở đâu vậy

..........................................

Cậu đã cố gắng sống tốt hơn, vui vẻ hơn và dần dần đừng lo nghĩ, quên chuyện này đi nhưng tại sao mấy người này lại nhắc đến chuyện đó, khiến tâm trạng cậu như trùng xuống. Cậu cuối lằm mặt xuống, hai hàng nước mắt như vậy mà lăn dài trên má và lặng lẽ bước đi ko nói lời nào

- Mấy người lo vào lớp đi, sao lại đứng đây mà hỏi mấy chuyện vẩn vơ đó chứ, có muốn tôi cho nghỉ học ko hả -Vũ Vũ lớn tiếng đi lại

Thiên Tỉ cố gắng chạy thật nhanh vào trong lớp, cố gắng lau đi những giọt nước mắt mà sao nó cứ rơi, mà sao nó ko chịu ngưng????

- Thiên Tỉ này -Vương Nguyên thấy Thiên Tỉ cứ yếu đuối như vậy cũng thật chẳng chịu nổi

- ................ -cậu ngước lên nhìn nhưng ko nói lời nào

- Thiên Tỉ của ngày thường đâu rồi hả, Thiên Tỉ hay cười hay nói, vô tư, yêu đời đâu rồi hả????? Cậu cứ như thế này thì làm sao mà chịu nổi đây. Đó là Tuấn Khải chưa tỉnh dậy mới một tuần, vậy một năm, hai năm anh ấy chưa tỉnh thì cậu sẽ ra thế nào đây, thì cậu sẽ thành cái thể loại gì đây hả?????

- Vương....Vương Nguyên

- Anh ấy tỉnh dậy mà thấy cậu như vậy anh ấy cũng ko có vui vẻ gì đâu, thậm chí anh ấy sẽ GHÉT, sẽ ko YÊU cậu luôn đó cậu hiểu ko hả

- ...................

"BỐP"

Vương Nguyên cố tình tát mạnh vào mặt cậu một cái như đánh thức cậu, như làm cậu thức tỉnh và thoát ra sự đau buồn đó.

Cậu bỗng giật mình một cái, ngước mặt lên nhìn bầu trời trong vắt

"Tiểu Khải, xin lỗi vì em đã quá yếu đuối. Em sẽ mạnh mẽ, sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ là một Thiên Tỉ như ngày thường. Tiểu Khải, em sẽ đợi anh, sẽ đợi đến khi nào anh tỉnh dậy. Tiểu Khải, em yêu anh"

Cậu như chợt bừng tỉnh sau những lời nói của Vương Nguyên và lấy lại tinh thần.

~~~END CHAP 9~~~

Vote cho Au nhoa

vote vote vote 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net